Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 21: Hình Như Chị Biết.




***

Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.

_______

Gần bảy giờ sáng, Huỳnh Nhã Nhã bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức. Cô mở cửa ra xem thì thấy là Quý Lam.

"Ồ, chào buổi sáng." Lúc cô nói chuyện thì vẫn còn giọng mũi do chưa tỉnh giấc.

Môi Quý Lam nhẹ cong lên, không để ý chút nào bước vào trong phòng, đáp lời cô: "Chào buổi sáng, chị nhanh chuẩn bị một chút rồi chúng ta cùng đi ăn sáng thôi." Sau đó hắn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bật ti vi lên, ý là sẽ đợi cô chuẩn bị.

Huỳnh Nhã Nhã liếc vali của mình cạnh giường cách đó bốn mét, mang theo chút mất tự nhiên đi lấy quần áo để thay.

Vì phòng khách sạn thiết kế kiểu không gian mở nên bàn trà và giường ngủ thông nhau, chỉ được ngăn cách bằng tủ ti vi cao một mét mà thôi. Phòng vệ sinh thì gần cửa ra vào, bên trong phòng vệ sinh là bồn rửa mặt có gương lớn dài hai mét, bồn câu, bồn tắm và cả phòng tắm xông hơi. Một cái nhà vệ sinh to gần bằng không gian chính bên ngoài.

Muốn từ giường ngủ đi đến phòng vệ sinh phải đi ngang không gian chính là bàn trà và ti vi, phải đi qua trước mặt Quý Lam.

Vì để lấy đồ lót mang theo thay mà Huỳnh Nhã Nhã phải cật lực dùng quần áo ngoài quấn kín đồ lót lại bên trong, thầm mắng Quý Lam sao không biết ý tứ mà đi ra ngoài đợi cô.

***

—Lạch cạch!

Thay đồ xong, Huỳnh Nhã Nhã bước ra ngoài. Quý Lam quay đầu sang nhìn cô.

Dù chỉ một chiếc quần đen cao hơn mắt cá chân một chút phối với áo len mềm dáng rộng màu đỏ rượu có bo cổ tay, Huỳnh Nhã Nhã xõa mái tóc xoăn bước ra ngoài. Trông cô vừa thanh lãnh vừa xinh đẹp, cổ áo len hình chữ V hơi rộng khiến hai chiếc xương quai xanh mảnh mai tinh tế lộ ra.

Da Huỳnh Nhã Nhã có hơi trắng, mà áo đỏ sẫm màu khiến vùng cổ của cô như phát sáng, đập vào trong mắt hắn, con ngươi của Quý Lam khẽ giãn ra.

—Trắng thế này, sẽ rất dễ để lại dấu vết...

Hắn dời tầm mắt từ cổ lên khuôn mặt cô, nhìn đôi môi mềm của cô lúc này không có thêm màu sắc nào khác, nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay chị không tô son?"

"Ừm. Ăn sáng mà, tô son rồi ăn xong cũng sẽ trôi hết thôi." Huỳnh Nhã Nhã đến đầu giường cầm điện thoại bỏ vào trong chiếc túi xách đen, lấy đôi bốt đế bằng màu đen trong vali ra mang vào. "Đi thôi." Cô nói với hắn.

Quý Lam gật đầu rồi tắt ti vi, đi theo cô ra ngoài.

Xuống dưới khách sạn, Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam quyết định đi bộ, chậm rãi tìm chỗ ăn sáng.

Vì thành phố A cũng là một thành phố du lịch nên trải dài trêи phố là các hàng quán và cửa tiệm lưu niệm san sát nhau. Hai người sóng vai đi cạnh nhau trêи vỉa hè.

Quý Lam kéo tay áo cô, giọng mềm mềm: "Chị, chúng ta ăn phở có được không?"

Hắn kéo lấy tay cô rất tự nhiên, gọi một tiếng "chị" cũng rất nhỏ nhẹ.

Huỳnh Nhã Nhã liếc nhìn tay hắn đang kéo lấy tay mình, lại nghe thấy ngữ điệu của hắn khác biệt vô cùng lớn so với mấy ngày đầu tiên quen biết vào tháng trước, đáy mắt cô sâu hơn một chút, cũng không có hất tay hắn ra.

Cô xem xét xung quanh, thấy phía trước cách họ tầm hơn một trăm mét có bảng hiệu của một quán phở truyền thống, môi cô cong cong. "Ừm. Vậy ăn phở."

Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam cùng đi bộ đến quán phở phía trước. Cô vẫn thản nhiên như thường, không có thái độ nào khác, còn Quý Lam thì lại không giống bình thường lắm. Hắn liếc nhìn Huỳnh Nhã Nhã, rồi nhìn xuống tay mình đang cách một lớp áo len mềm mại mà cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.

Cô không nhận ra hắn vẫn đang cầm tay cô sao?

Mặc dù đang tản bộ rất nhàn nhã, nhưng tim của Quý Lam lúc này lại đập nhanh như thể hắn đang chạy nước rút vậy. Hắn khẽ cúi đầu im ắng mím môi, vành tai lại lần nữa ửng hồng. Chợt, trong lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng khiến hắn hoàn hồn.

Quý Lam ngẩn đầu, ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhã Nhã đang giơ tay buộc mái tóc xoăn mềm lại.

"Tới rồi này. Anh muốn ăn gì?" Cô chỉ lên bảng hiệu trêи đầu.

Hắn mới nhận ra, thì ra cô chỉ giơ tay để buộc tóc lại thôi, nhưng dường như cô lại không nhận ra tay cô đã được hắn cầm lấy từ ban nãy...

Chủ quán thấy khách tới, cất giọng: "Hai đứa ăn gì nào?"

"Tôi ăn phở tái, chị thì sao?" Hắn đi đến một bàn trống, kéo ghế phía của cô ra rồi lại sang đối diện ngồi xuống.

Huỳnh Nhã Nhã thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế được hắn kéo ra. "Ừm, tôi cũng vậy."

Chủ quán nghe được, hô lên "Có ngay!" rồi nhanh chóng làm phở.

*

Khi bọn họ ăn xong thì đã 8:30, Huỳnh Nhã Nhã hẹn với người của An Nam lúc chín giờ nên lúc này cô tính đến địa chỉ hẹn luôn.

Quý Lam lại muốn đi cùng.

Thế là hai người cùng bắt xe đến địa điểm hẹn, là một quán cà phê xinh xắn yên tĩnh nằm trong lòng thành phố A.

Huỳnh Nhã Nhã vào nhà vệ sinh chỉnh sửa quần áo, tô lên môi màu son mà cô thích, sau đó về bàn ngồi.

Quý Lam còn đang ở quầy gọi nước, thấy cô đến thì hỏi: "Chị muốn uống gì?"

Huỳnh Nhã Nhã nhìn nhìn menu một chút, thấy cũng không có gì quá đặc biệt. "Nước chanh đi." Cô vu vơ kêu, trước kia khi không biết dùng gì thì cô đều gọi nước chanh, vừa tốt cho sức khỏe, lại tốt cho da.

Quý Lam gật đầu, nói với nhân viên quán cà phê: "Một chanh vắt, một cà phê sữa, nhiều sữa, cảm ơn."

Huỳnh Nhã Nhã đến một chiếc bàn tròn nhỏ ngồi xuống, Quý Lam đến ngồi ngay bên cạnh cô. Huỳnh Nhã Nhã trêu: "Không ngờ Quý thiếu lại thích uống cà phê sữa, lại còn thích ngọt nữa." Hắn thích ngọt là điều cô biết rõ sau một tháng trời ăn chung uống chung.

Hắn liếc cô một cái rồi lại cụp mắt xuống nhìn điện thoại. "Cà phê thì tên đàn ông nào chả thích. Nhưng cà phê đen dù có bỏ đường nhiều một chút thì tôi vẫn thấy đắng, không thích."

Cô nhướng mày một cái, thì ra hắn cũng không thích đắng mà lại thích ngọt hơn, cô cũng vậy, rất thích ngọt, còn đắng thì dù một chút thôi cô cũng không chịu nổi. Cô nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn năm phút nữa là đến chín giờ, chắc là người bên An Nam sắp đến.

Huỳnh Nhã Nhã gõ bàn: "Hay là anh sang bàn bên cạnh ngồi đi. Lát nữa người ta đến bàn chuyện với tôi, có anh ngồi bên cạnh thì sẽ có chút lúng túng."

Quý Lam nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng. Hắn nhét điện thoại lại vào túi quần, kéo ghế ra đứng dậy tính sang bàn bên cạnh.

Đột nhiên cửa quán cà phê mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi trắng bước vào, trêи cánh tay vắt một chiếc áo vest màu ghi sậm. Vẻ ngoài lịch sự, và một khuôn mặt... Đẹp trai!

Người đàn ông nhìn quanh quán cà phê, cuối cùng tầm mắt dừng lại trêи người Huỳnh Nhã Nhã, anh ta bước qua, cười nhẹ: "Xin chào, em là tác giả Huỳnh Nhã phải không?"

"Huỳnh Nhã" là bút danh của Huỳnh Nhã Nhã dùng khi gửi tiểu thuyết lên nhà xuất bản An Nam.

Quý Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trong ba giây, ngay lập tức im lặng kéo ghế ngồi xuống lại ngay bên cạnh Huỳnh Nhã Nhã, không đi nữa.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn Quý Lam một chút, cô đứng dậy cười chào với người đàn ông kia: "Vâng, tên thật của tôi là Huỳnh Nhã Nhã, 26 tuổi, mời anh ngồi." Cô đưa dấu tay mời, hướng về chiếc ghế đối diện mình.

Người đàn ông nhã nhặn gật đầu, đến đối diện cô ngồi xuống, giới thiệu: "Tôi là Triệu Dương, là biên tập viên sẽ phụ trách quyển sách lần này của em, hiện tại 29 tuổi."

Quý Lam khó chịu xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính của quán cà phê. Bàn chuyện làm ăn thôi, cứ làm như đi xem mắt không bằng ấy mà còn cần giới thiệu tuổi?

Triệu Dương chú ý thấy Quý Lam, cười nhẹ nói với Huỳnh Nhã Nhã: "Cậu trai này là bạn trai của em đây nhỉ? Hai người đẹp đôi lắm." Anh ta cười vô cùng hòa nhã.

Quý Lam nghe vậy, mắt sáng rực, lúc này mới quay sang nhìn vào Triệu Dương, nhưng cũng không nói gì.

Huỳnh Nhã Nhã cười cười: "Ngại quá, thật ra chúng tôi là bạn thôi."

Triệu Dương nhìn biểu hiện của Quý Lam, anh ta bỗng hiểu rõ, nâng mày lên, hướng Huỳnh Nhã Nhã đáp: "Ra là tôi nhầm rồi."

Anh híp mắt: "Nhưng em Huỳnh này, em không biết là, tình yêu nào cũng bắt đầu từ tình bạn sao?" Anh ta nói rồi còn nhìn Quý Lam một cái.

Quý Lam quay sang nhìn Huỳnh Nhã Nhã, muốn xem phản ứng của cô. Huỳnh Nhã Nhã tất nhiên hiểu được ẩn ý của Triệu Dương, nhưng cô chỉ cười, không tỏ rõ thái độ gì.

Quý Lam vẫn nhìn chằm chằm cô, qua một lát hắn dời tầm mắt lên người Triệu Dương, nhếch miệng cười một cái rồi cầm ly cà phê lên hớp một ngụm, đặt xuống, lại ném tầm nhìn ra cửa kính, thu lại nụ cười.

...

Nhã Nhã, hình như chị biết, nhưng chị không muốn biết...

_______