Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 19: Xuất Bản Thành Sách.




*

Khi buổi thử vai kết thúc thì đã sắp năm giờ chiều.

Hai vai chính và bốn vai phụ quan trọng nhất đều chọn được những diễn viên có kĩ thuật diễn rất hợp vai, đặc biệt là hai vị nam nữ chính gần đây vô cùng nổi, nhân khí tốt. Hai vai cuối cùng thì cũng xem như khá ổn.

Ngày mai sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần lựa chọn thêm ba vai diễn có thời lượng xuất hiện ít và một số vai quần chúng nữa là hoàn thành công đoạn tuyển chọn diễn viên.

Huỳnh Nhã Nhã sửa soạn một chút rồi chuẩn bị về, nhưng lại bị Trần lão sư gọi lại thảo luận một chút về kịch bản, sau đó lại bị Trịnh Quang kéo đi chào hỏi các nhân viên phát triển và bàn lại với đại diện nhà đầu tư về khoảng phân chia phần trăm lợi nhuận.

Sau khi sửa lại hợp đồng, lợi nhuận thu được sau bộ phim được chia như sau: Phía nhà đầu tư lớn nhất hưởng 41%, nhà đầu tư thứ hai là Dư Cảnh hưởng 29%, Trịnh Quang là đạo diễn chính, giữ 12.3%, biên kịch là Huỳnh Nhã Nhã được 12%, còn 5.7% còn lại là tiền hoa hồng cho đoàn phim và tổ chế tác.

Huỳnh Nhã Nhã cũng đồng ý. Tuy chỉ là 12% thôi nhưng thật ra cũng đã là một con số không nhỏ rồi.

Cũng may Dư Cảnh còn cấp miễn phí bối cảnh và trường quay, nhà đầu tư bí ẩn kia còn tài trợ cả một số đạo cụ nên vốn phát triển bộ phim cũng giảm được một số tiền vô cùng lớn.

Bộ phim đầu tiên này có vẻ cô hưởng được không ít lợi đâu.

**Quý Lam đang cãi nhau với Dư Cảnh**

Quý Lam: "Tôi là nhà đầu tư lớn nhất, lẽ ra tôi phải hưởng gần 44%, cậu lẽ ra chỉ được hơn 26% một chút thôi mới đúng! Mặt mũi nào cậu dám vét đi ở chỗ tôi tận gần 3%?"

Dư Cảnh mỉm cười: "Nhường tớ lên 29 đi nếu cậu còn muốn làm một nhà đầu tư bí ẩn, hoặc là cứ chia lợi nhuận chính xác như cậu nói, tớ sẽ nói với Huỳnh Nhã Nhã rằng cậu chính là người đầu tư cho cô ấy 500 triệu kia."

Quý Lam: "..."

Dư Cảnh: "Ai da... Huỳnh Nhã Nhã mà biết cậu đầu tư cho cô ấy như vậy thì sẽ cảm động lắm đấy."

Quý Lam: "..."

Dư Cảnh tiếp tục cười: "Thế nhé. Tớ phải là 29, cậu được 41 là đã ngon ăn lắm rồi đấy."

Quý Lam: "... Được rồi." - Ai bảo hắn lại bị người ta nắm thóp chứ.

_______

Huỳnh Nhã Nhã yêu cầu Trịnh Quang cho cô ứng trước một khoản tiền để lăn lộn trong lúc còn đang thất nghiệp. Trịnh Quang không ý kiến gì lập tức chuyển đỡ trước cho cô 140 triệu đồng.

Huỳnh Nhã Nhã biểu thị: Trịnh đại ca, anh có chắc chắn rằng đây chỉ là "chuyển đỡ" thôi không?

Cô về nhà lúc sáu giờ chiều, chỉ thấy Quý Lam ở bàn trà đang mở một hộp mì trộn cay siêu to ra. Cô hỏi: "Vừa đặt bên ngoài sao?"

Quý Lam gật đầu, sau đó bưng hộp mì vào trong bếp, lấy chén đũa ra. "Cô về vừa kịp giờ cơm, mau ăn thôi."

Huỳnh Nhã Nhã cởi chiếc áo vest ra: "Đợi tôi một chút." Cô về phòng mình tẩy trang sau đó ra phòng bếp dùng bữa với Quý Lam.

Cô nhận lấy bát mì trộn hắn vừa gắp cho mình, cầm đũa bắt đầu ăn. Quý Lam vẫn nhìn cô bắt đầu ăn trước thì mới bắt đầu ăn sau. Hai người một đũa lại một đũa nhanh chóng ăn sạch hộp mì trộn lớn kia.

Huỳnh Nhã Nhã sau khi ăn no nê rồi thì bắt đầu chạy qua chạy lại ủi phẳng chiếc áo sơ mi chuẩn bị dùng cho ngày hôm sau để tiêu cơm trước rồi tranh thủ tắm rửa. Quý Lam rửa bát xong cũng đi tắm.

Sau khi cả hai xong việc thì không cần ai kêu gọi gì cũng đều đi nằm ngồi trêи hai chiếc sofa ngoài phòng khách.

Quý Lam gối đầu trêи tay ghế sofa, nhìn Huỳnh Nhã Nhã một chút rồi vờ như bâng quơ hỏi cô: "Chia lợi tức trong hợp đồng cô có vừa ý không?"

"Ừm. Thật ra tôi tin vào khả năng của mình và đoàn phim lần này, thế nên 12% kia tôi cũng chắc chắn là sẽ không ít đâu. Cũng phải tiền tỷ đấy chứ."

Huỳnh Nhã Nhã không nói đùa. Kiếp trước những bộ phim có cô đóng đều có tổng doanh thu từ chục tỷ đến gần trăm tỷ đồng, các nhà chế tác thì không cần nói, chỉ riêng tiền hoa hồng hưởng được nhờ đóng phim thôi đã được vài chục triệu. Ngay cả nhân viên công vụ trong đoàn phim thôi cũng được thêm mười mấy đến mấy chục triệu tiền thưởng thêm.

Quý Lam gật gật đầu. Huỳnh Nhã Nhã nghĩ một lúc, đột nhiên quay sang nhìn Quý Lam. "Sao anh lại biết hôm nay chúng tôi sửa đổi hợp đồng?"

Quý Lam giật mình, lắc đầu: "Tôi không biết. Dư Cảnh nói cho tôi."

Huỳnh Nhã Nhã mới nghĩ, cũng phải thôi. Quý Lam và Dư Cảnh là anh em tốt mà.

Đột nhiên hộp thư email của Huỳnh Nhã Nhã nhảy lên, cô mở ra xem thì biết một nhà xuất bản lớn đã đồng ý xuất bản quyển tiểu thuyết "Mắt Trái" của cô, yêu cầu một cuộc gặp mặt nói chuyện nếu cô không ngại đến thành phố A một chuyến.

Huỹnh Nhã Nhã ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình laptop trêи bàn trà, ba giây sau im lặng đọc lại tên của nhà xuất bản đó một lần nữa rồi mới nhìn ngẩn đầu nhìn Quý Lam.

Huỳnh Nhã Nhã: "..." Muốn khoe khoang.

Quý Lam chú ý quá trình biến đổi biểu tình của cô nãy giờ: "... Có chuyện gì?"

Huỳnh Nhã Nhã cười tươi: "An Nam muốn xuất bản "Mắt Trái" của tôi!"

Sao có thể không vui? Lần đầu cô viết sách nha! Từ một diễn viên, đùng một cái trở thành biên kịch phim, đã thế còn tiện tay trở thành một tác giả tiểu thuyết nữa. Dù là hiện tại cả phim lẫn truyện đều chưa có ai biết đến, nhưng không lâu nữa phim sẽ bắt đầu quay, sách sẽ bắt đầu xuất bản, có ai bất ngờ đổi nghề mà dễ phất lên như cô không?

Huỳnh Nhã Nhã nhanh chóng viết hồi âm, dự tính ba ngày sau cô sẽ đến thành phố A để gặp mặt trực tiếp với biên tập của nhà xuất bản, cô nhịn không được treo trêи môi một nụ cười vui vẻ.

Quý Lam nhìn biểu tình phấn chấn trêи mặt cô, hắn cũng bất giác mỉm cười, một nụ cười dịu dàng đến mức chính hắn cũng không có nhận ra.

_______

- MÀN ẢNH NHỎ SỐ 3 -

Quý Lam gấp gáp cắn móng tay: "Khi nào tôi mới ôm được chị Nhã Nhã về?"

Phong tỷ xới cơm: "Sắp rồi."

Quý Lam: "Là bao lâu? Chị có biết chị viết tiến độ yêu đương thật sự rất chậm chạp không?"

Phong tỷ đang ăn cơm: "... Nhanh thôi, gấp cái gì? Đàn ông người ta người nào mà không phải đợi bốn tháng ba năm mới ôm được bạn gái?"

Quý Lam xụ mặt: "Ý chị là tôi phải đợi thêm bốn tháng ba năm nữa mới ôm được chị Nhã Nhã sao?"

Phong tỷ mỉm cười: "Tôi rất muốn viết một bộ nữ chính độc lập không cần đến đàn ông."

Quý Lam: "Đừng! Chị ơi em sai rồi! Đừng đổi thể loại!"

Huỳnh Nhã Nhã vừa bước vào: "... Nói gì đó? Ai cho mấy người ôm đâu mà đòi ôm?"

Quý Lam: "... Không cho cũng phải cho!"

_______