Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 84: Chương 84





Đi theo tụi con nít cả một đoạn dài, cả năm người cuối cùng đã tới nơi.

Ở đây cũng đang có phiên chợ, nhưng dường như nhộn nhịp hơn chỗ cô.

Nơi cuối đường bày một sân khấu lớn, rất đông người chen chúc nhau xem buổi biểu diễn.

Cả năm người bọn cô cũng chen vào, Liễu Chi kích động ‘oa’ lên một tiếng.
Hai con lân màu vàng và đỏ thuần thục bước lên sân khấu.

Đầu tiên nó đi xung quanh lắc lư và nhảy theo điệu trống, sau đó biểu diễn màn nhào lộn trước sự thích thú của những vị khán giả.

Rồi lại một nhân vật khác bước lên, Liễu Nguyệt nghe được đứa nhóc bên cạnh phấn kích hô to: “Ông Địa thần tài!”.

Tầm mắt cô lại rơi trên người đàn ông đeo chiếc mặt nạ to, trên mặt nạ hiện rõ vẻ mặt vô cùng phúc hậu, trên người có cái bụng lớn với bộ quần áo màu đỏ, chiếc quạt tròn cầm phe phẩy trên tay, rồi lúc lại đập vào đầu con lân mấy cái.

Liễu Nguyệt là cảm thấy, lần đi chơi này quả đúng là không uổng công vô ích.
Đoàn biểu diễn như không bao giờ biết mệt, hết múa lân rồi lại đến nhảy, nhảy xong lại thi đánh trống, tỉ thí võ thuật...Đợi đến khi trời sẩm tối, đèn lồ ng treo trên khắp con phố đã tỏa sáng ánh đỏ, bầu trời đôi khi ẩn hiện một vài ngôi sao, con phố giờ đây trông còn náo nhiệt hơn ban sáng.

Lúc này Tiêu Dã cõng Liễu Nguyệt ngủ say trên lưng, Liễu Hạo cùng Liễu Chi và Nhất Minh đi theo sau để về Liễu gia.
Đi chơi từ sáng đến tối không báo cho ai biết quả đúng là không ổn.


Chưa kịp về đến nhà đã gặp người đi tìm, bọn họ thấy năm người thì cuống quýt chạy về báo lại với người đang sốt ruột lo lắng ở trong nhà.

Tuệ Mẫn nghe xong lập tức chạy ra, phải biết từ sáng không thấy bóng dáng hai đứa con của mình đâu nàng đã lo chết đi sống lại rồi.

Hương Cẩm Lan may ra đỡ hơn, Liễu Nguyệt đã xin phép từ trước, hơn nữa còn có Tiêu Dã đi theo nên cũng khiến nàng an tâm phần nào.

Nhưng nếu nói không lo lắng thì là giả, hai đứa trẻ, còn thêm ba đứa nữa đi từ sáng đến tối mịt còn không thấy bóng dáng đâu sao không lo cho được.
Hương Cẩm Lan đi ra, thấy Tiêu Dã đang cõng Liễu Nguyệt trên lưng thì không khỏi thở phào, để hắn đưa cô vào phòng ngủ, đắp chăn ngay ngắn.

Nàng cùng Tiêu Dã ngồi ngoài sân, Tiêu Dã hắn ngồi kể cho nàng chuyện cả bọn đi chơi ở hội chợ gần đây đến sang tận phố khác để xem múa lân.

Hương Cẩm Lan thấy chuyện này cũng không có gì đáng trách móc, mấy đứa đi chơi vui là được rồi.

Nhưng nàng vẫn phải nói với Tiêu Dã lần sau có đi chơi lâu hơn dự tính thì cũng nên quay về báo lại một tiếng, tránh để người khác lo lắng.

Hắn lúc đó đã gật đầu đồng ý, hứa sau này sẽ như vậy.

Bỗng lúc này Tiêu Dã lại đề cập đến một chuyện không liên quan mấy.
“Tiểu thư người lúc đó đang xem rất vui, xong bỗng dưng bảo cảm thấy có chút buồn ngủ.

Đang đến đoạn cao trào trong cuộc tỉ thí võ trên khán đài, rõ ràng người cũng vô cùng phấn kích, thế mà con chỉ vừa mới dời mắt người đã ngủ luôn.

May lúc đó con đứng cạnh kịp thời đỡ lấy người, không chỉ sợ tiểu thư đã ngã xuống đất rồi.” Tiêu Dã nói.
Hương Cẩm Lan nghe hắn nói vậy thì cũng không có vẻ gì là bất ngờ, nàng nói: “Hình như Tiểu Dã không biết chuyện này.”
“Chuyện gì ạ?” Hắn bất an hỏi.
“Nguyệt Nhi bị mắc bệnh Nhược Mộng*.”
( Bệnh này không có thật ngoài đời)
Tiêu Dã nhíu mày nói: “Nhược Mộng? Đó là bệnh gì vậy phu nhân.”
Hương Cẩm Lan: “Suy nhược cơ thể, chức năng thần kinh giấc ngủ.

Nói dễ hiểu hơn thì con thấy đấy, Nguyệt Nhi rất dễ ngủ, dù ở đâu, đang làm gì, cảm thấy có thể ngủ được, cho dù chợp mặt một lúc thôi, con bé cũng có thể ngủ say mặc kệ trước đó đã ngủ nhiều như thế nào.

Vì ta đã để ý từ lúc Nguyệt Nhi còn nhỏ nên mới quy định giờ ngủ trưa cho con bé, thời gian ngủ trưa chính là để con bé nạp lại năng lượng.

Ví dụ thực tế nhất là hôm nay đi, Nguyệt Nhi không có ngủ trưa đúng chứ?”

“Vâng.” Hắn gật đầu nói.
“Chính vì không ngủ trưa nên con bé mới sinh ra cảm giác thiếu ngủ, thiếu năng lượng.

Điều đáng nguy hiểm hơn là não bộ không hệ nhận thức được điều đó để cảnh báo, chỉ khi đến lúc cơ thể không chịu được nữa, cả người con bé sẽ rơi vào trạng thái mất ý thức sau đó không quan tâm mình đang ở đâu hay làm gì, lập tức ngủ sâu.”
Tiêu Dã nghe nàng nói, không biết từ khi nào sống lưng đã lạnh toát, hắn nói: “Vậy phương pháp chữa trị, người không có cách gì sao?”
Hương Cẩm Lan lắc đầu nói: “Không có, nếu có ta đã không để căn bệnh kéo dài đến ngày hôm nay.”
“Tiểu thư, người có biết chuyện này không phu nhân?”
“Đương nhiên là biết, nhưng lúc ta nói cho con bé, thái độ của nó vô cùng dửng dưng trước tình trạng cơ thể mình.

Ta quản thể nào cũng không được, vì vậy Tiểu Dã...”
Hương Cẩm Lan nghiêm túc nhìn hắn.
“Vâng.”
“Nguyệt Nhi không bao giờ để lộ điểm yếu của mình ra trước người khác, nhưng căn bệnh Nhược Mộng này chính là điểm yếu lớn nhất của con bé, ta mong con có thể để ý con bé nhiều hơn, quan trọng nhất là quản lí giờ ngủ của Nguyệt Nhi, ta thấy dạo gần đây thời gian ngủ của con bé đã nhiều hơn lúc trước.

Tuy trước mắt chưa có biện pháp gì nhưng không thể không phòng nếu căn bệnh có chuyển biến xấu, con hiểu không?”
Tiêu Dã nói: “Con hiểu, thưa phu nhân.”
Hương Cẩm Lan nói: “Nguyệt Nhi tuy bên ngoài chẳng biểu hiện ra nhưng cơ thể của con bé thực sự rất yếu, thường hay ốm vặt còn kèm theo căn bệnh không thuốc giải này.

Ta muốn Tiểu Dã quản con bé giúp ta, chỉ có con mới làm con bé thuận theo thôi.”
Nàng nói tiếp: “Chuyện này, ngoại trừ ta, Nguyệt Nhi và con ra.

Không có bất kì ai biết nữa cả...”
“Lão gia y cũng không biết chuyện này sao ạ?” Tiêu Dã có hơi bất ngờ hỏi.
“Không biết, để y biết chỉ sợ mọi chuyện càng thêm rối ren.


Đợi đến khi tìm ra được nguyên nhân mắc bệnh, ta sẽ nói chuyện này với y.” Hương Cẩm Lan nói.
Hắn khẽ gật đầu đáp: “Vâng.”
“Thôi, cả ngày hôm nay con đi chơi cũng đủ mệt rồi.

Tắm rửa ăn uống xong nghỉ ngơi cho tốt, về chuyện bệnh của Nguyệt Nhi ta sẽ cố tìm ra biện pháp, con cứ yên tâm.” Nàng đứng dậy nói.
Tiêu Dã cũng đứng dậy tiễn nàng rồi về phòng.

Nhưng không phải phòng của hắn mà là phòng của Liễu Nguyệt.

Thường ngày mỗi sáng hắn đều sẽ tới gọi cô dậy nên cửa phòng của cô cũng không bao giờ cài then chốt, hiện tại cũng vậy.

Tiêu Dã đẩy cửa bước vào trong, ánh sáng bên ngoài hắt vào căn phòng, gương mặt của hắn giờ phút này bị chiếu vào nhìn không rõ tâm tình.

Hắn đi tới đứng trước giường, đôi tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt có chút yếu ớt của cô, Tiêu Dã bất lực nói: “Người bị bệnh, cũng biết chuyện bản thân mình bị bệnh nghiêm trọng tới cỡ nào.

Mà sao từ trước tới nay chưa từng nói cho ta biết, người đến cả ta cũng đề phòng sao.”
Đương nhiên người trên giường không thể trả lời hắn, Tiêu Dã im lặng ngồi bên giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Đợi đến khi bình minh gần ló dạng, hắn vẫn chẳng rời đi, sẽ chẳng bao giờ rời đi..