Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 79: Chương 79





Liễu Nguyệt hờ hững nhìn Quách ma ma một thân hèn mọn đang cố níu lấy góc váy mình mà cầu xin, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Bà là ai?”
Quách ma ma ngơ ngác ngước lên nhìn cô, giọng nói tan rã: “Người quên bà già này rồi sao? Ta là Quách ma ma đây.”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì đảo mắt qua, nói: “Nhưng Quách ma ma trong trí nhớ của ta có một thân hình tròn vo với ngấn mỡ xếp thành tầng cơ.

Bà trông lạ lắm, thân hình bốc lửa với cái sắc mặt nhợt nhạt như này không thể là bà ta được đâu.”
Nghe vậy Quách ma ma sợ cô không nhận ra thật liền bất lực bật khóc nức nở nói: “Là ta thật mà tiểu thư, ta có cái nốt ruồi ở khóe miệng này, người không nhận ra sao.

Hu...hu...đừng quên ta mà...giờ chỉ có người mới cứu được ta thôi....”
Liễu Nguyệt: “...” Bắt nạt người già như vậy có vẻ không được hay cho lắm.
Quách ma ma khóc, tiếng khóc của bà ta rất to, vì vậy kéo theo không ít sự chú ý của đám người hầu trong nhà.

Liễu Nguyệt thấy bọn họ che miệng bàn tán, ánh mắt như cảnh cáo trừng bọn họ.

Đám người đó sau đó cũng không dám bép xép thêm nữa.
“Bà đứng lên đi, khóc thế đủ rồi.” Cô nói.
Quách ma ma dập đầu liên tục nói tạ ơn cô, sau đó đứng lên.


Liễu Nguyệt giờ mới để ý mặt bà ta nước mắt nước mũi tèm lem, cô nhìn mà phát ớn, thu lại chân mình nói: “Bà khóc cũng phải có chừng mực chứ, có làm dính nước mũi ra người ta không thế?”
Quách ma ma nhìn xuống dưới, soi xét kĩ rồi nói: “Không có thưa tiểu thư.”
“Thế thì được, bà đi theo ta.” Liễu Nguyệt hất cằm nói.
Nhạn Uyên Các.
Hương Cẩm Lan vừa hay ra đến cửa thì nghe được chuyện, ánh mắt nhìn Quách ma ma đang quỳ dưới đất có chút thương cảm: “Nguyệt Nhi con cũng thật là, sao lại làm khổ bà ấy thế.

Con như vậy là không nên, phải biết kính trọng người lớn...”
Liễu Nguyệt như vô tình mà nói: “Bà ta đã đánh con lúc bị bắt cóc.”
“Hả?”
“Bà đánh Nguyệt Nhi của ta?”
Hương Cẩm Lan thay đổi vẻ mặt ngay sau câu nói đó của cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Quách ma ma, trông vừa nghiêm vừa sợ, giọng nói từ mẹ hiền khuyên con đã trở thành vị quan đanh thép bức cung tội phạm.

Nếu nói Hương Cẩm Lan chỉ mới đang dò xét bà ta, thì Tiêu Dã đã sớm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Quách ma ma.
Bà ta dám động vào tiểu thư?
Hắn khẽ nheo mắt âm u nghĩ.
Quách ma ma còn tưởng Hương Cẩm Lan có thể là cọng rơm cứu mạng giúp bà ta thuyết phục Liễu Nguyệt, nào ngờ chuyện lại tiến triển theo hướng này.

Giờ nếu có thể bà ta thật sự muốn quay về quá khứ tát cho mình một cái thật đau và không dám dính dáng gì tới cô nữa.

Nhưng cái gì cũng có thể thì đã không có hai từ ‘giá như’.

Quách ma ma mặt xanh mét bối rối nói: “Cái đó...!thưa phu nhân, lúc đó ta cảm thấy bản thân đã làm ra một chuyện thực sự hồ đồ...Ta...bà già này nguyện làm trâu làm ngựa để bù đặp những lỗi lầm trước đó.

Chỉ cầu mong các vị đây rủ lòng từ bi cho lão nô được tiếp tục sống...”
Nói đến đây bà ta lại khóc, nước mắt nước mũi chảy dài, chỉ thiếu mỗi việc đập đầu xuống đất cầu xin van lạy nữa thôi.
Dù sao Quách ma ma cũng gần đáng bậc làm cha làm mẹ của Hương Cẩm Lan, nàng vẫn là không đành lòng, có chút xót xa quay ra hỏi Liễu Nguyệt: “Nguyệt Nhi, rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?”
“Con cũng không biết nữa, bà kể đi.” Liễu Nguyệt nói, ánh mắt dừng trên Quách ma ma mang ý tứ ra lệnh.
Quách ma ma nào dám chậm trễ, kể hết mọi chuyện từ lúc cô bắt bà ta uống thuộc độc cho đến hành trình trèo đèo lội suối từ phía nam ra tới tận kinh thành để tìm Liễu gia chỉ với ước nguyện mong cô đưa cho bà ta thuốc giải độc.
“Lúc nghe tin Liễu tiểu thư đã được cứu ra thì ta liền không nghĩ ngợi tức tốc vứt bỏ mọi chuyện để chạy tới, xong vẫn quá muộn vì lúc đến nơi ta đã hay tin người lên xe ngựa rời đi rồi.


Ngay đêm đó ta sống trong nơm nớp lo sợ, sợ bản thân sau khi đi ngủ sẽ bị tác dụng của thuốc độc âm thầm gi ết chết.

Kết quả cả đêm đó ta không tài nào chợp mắt nổi, nhưng kì lạ thay khi mặt trời đã mọc lên trên đỉnh núi của ngày hôm sau bà già này vẫn còn sống.

Lúc đó bản thân ta đã mừng như điên, cảm thấy chính mình hồi trước sống trong nơm lớp lo sợ thật là nực cười...”
Liễu Nguyệt như khinh bỉ nói: “Có mà do bà béo quá độc tố không đủ để gi ết chết bà ngay lập tức thì có.”
“Con để im cho bà ấy nói hết đã.” Hương Cẩm Lan nói, “Bà kể tiếp đi.”
Quách ma ma rụt rè nói: “Sống yên ổn được tầm vài tuần, sau đó khắp cơ thể ta bắt đầu xuất hiện các triệu chứng kì lạ.

Ta cảm thấy trọng lượng của mình không còn như trước nữa, như cảm thấy bản thân đang dần thon lại.

Lúc đó ta cũng không mấy để tâm, còn thấy vui vì lấy lại được vóc dáng tuổi thanh xuân.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, ngay sau đó vài ngày, sắc mặt của ta từ hồng hào đã lập tức chuyển sang trắng bệch, phải bôi cả đống mỹ phẩm lên mới có thể che đậy được sự tái nhợt này.

Môi thì mất huyết sắc, hốc mắt tự dưng đỏ au, thậm chí mái tóc dày ta tự tin cũng rụng ngày càng nhiều.

Ngay sau đó ta còn phát hiện một điều khiến bản thân khiếp sợ, cả người ta ngày càng gầy đi, một cách mất kiểm soát.

Mọi người khen ta ngày càng trẻ ra, nhưng đâu ai biết được sự thật đáng sợ nhường nào.


Sau đó ta tìm đủ loại đại phu, chữa ở mọi nơi, nhưng làm cách nào cũng không tìm ra được cách chữa trị triệt để, mấy phương thuốc ta uống chỉ có thể giúp độc lan ra chậm hơn, thậm chí uống nhiều còn có thể bị nhờn thuốc.

Cuối cùng đi đến bước đường cùng, ta quyết định lặn lội hơn tháng trời, tiêu hết số tiền ít ỏi của bản thân dành dụm được để tìm quý tiểu thư đây, cầu mong người có thể rủ lòng từ bi cho cái mạng già này được tiếp tục sống trên cõi đời...”
Nói xong bà ta còn đưa cánh tay hồi trước to béo như chân voi giờ đây đã gầy guộc, thậm trí nổi cả gân xanh ra để làm minh chứng cho ba người bọn cô xem.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã vẻ mặt không chút gợn sóng.

Nhưng Hương Cẩm Lan từ sau khi nghe xong mọi chuyện thì tâm tình đã hơi chút dao động, là một người có đức của người làm y, nàng cảm thấy chuyện này vô cùng trái đạo đức, Hương Cẩm Lan nhìn cô nói: “Ta chưa bao giờ dám dạy con mấy chuyện lấy dược liệu ra để đầu độc người khác cả, là cha con đúng không?”
Liễu Nguyệt chối bay chối biến nói: “Không, là con đọc được trong mấy quyển tư liệu độc dược học với cả dược thảo toàn thư mới biết.

Cuối cùng vì tình thế cấp bách nên phải dùng đến nó thôi.” Sau đó cô nheo mắt nhìn Quách ma ma khiến bà ta phải rùng mình, giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên: “Hơn nữa nếu con không làm vậy, chỉ sợ đã không moi được chút thông tin nào từ bà ta, còn có thể chưa kịp đợi cha đến cứu bản thân đã chết dưới tay bọn chúng rồi.”
Chuyện này không ai mong muốn cả, Hương Cẩm Lan nghe cô nói vậy thì không có ý phản đối, chỉ hỏi cô: “Vậy còn thuốc giải? Dù sao ta cũng thấy bà ấy có vẻ hối lỗi lắm rồi.”
Liễu Nguyệt dùng ánh mắt suy tư nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt trông như cô đang nghiêm túc nghĩ gì đó nên không ai dám làm phiền.

Một lát sau cảm thấy bầu không khí có hơi kì lạ, cô di chuyển ánh mắt nhìn mọi người xung quanh.

Như ngây ngốc hỏi: “Nhìn gì vậy? Ta làm gì có thuốc giải đâu.”.