Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 71: Chương 71





Tiêu Sở Liên chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Tiêu Dã.

Nàng là con gái của Lộ phi, địa vị khá cao trong cung.

Ánh mắt nàng sắc sảo, như một tiểu yêu tinh câu dẫn lòng người, đôi môi căng mọng vì tô điểm thêm chút son mà trông càng quyến rũ.

Năm nay nàng vừa tròn mười sáu, đang trong độ tuôi trăng tròn đẹp nhất.
Nàng nhìn Liễu Nguyệt, trong cặp mắt diễm lệ ấy vậy mà ánh lên chút thích thú.

Tiêu Sở Liên nói: “Bình thường đều thấy Liễu đại tiểu thư tới, sao hôm nay lại là nhị tiểu thư vậy? Tuy thiếp mời của ta có gửi tới Liễu gia, không cụ thể nhắn nhủ ai có thể tới ai không.

Nhưng có người cũng nên xem lại thân phận của mình rồi hẵng mặt dày xuất hiện ở đây chứ.”
Nói rồi nàng ta thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ trước Liễu Nguyệt.
Cô lạnh lùng nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.
Mẹ nó đây không phải tỏ vẻ khinh thường thì là gì.
Dù sao ở thời đại này thì thứ nữ không bao giờ có địa vị cao bằng đích nữ.

Con của chính thất vẫn luôn được đề cao hơn của vợ hai.

Phải biết những cuộc kết hôn vì chính trị hay lợi ích đôi bên thì đích nữ vẫn luôn là người được chọn.

Thứ nữ đến liếc người ta còn chả thèm, trừ vài cuộc hôn nhân vì tình cảm đến từ hai bên thật.
Liễu Nguyệt không đáp ngay, từ từ ngước đôi mắt coi thường lên nhìn nàng, giọng nói mang theo vài phần châm chọc: “Tỷ tỷ của ta đột ngột bị ốm, cha ta là muốn giữ mặt mũi cùng thể diện cho Thất công chúa đây nên kêu ta tới dự, chứ ta cũng không muốn tới đâu, tất cả là vì nể mặt người đó, Thất công chúa à.”
“Ồ, vậy Liễu lão gia đây là đang coi ta ngang bằng một thứ nữ sao?” Giọng nói Tiêu Sở Liên lạnh đi.
“Chẳng nhẽ không phải sao, Thất công chúa?” Cô không chút nể nang đối phương nói.
“Ngươi!” Tiêu Sở Liên tức giận nói.
Đây đúng là đang làm nhục nàng đi.

Đến cả các quan thần quyền cao chức trọng trong cung còn phải kính sợ nàng vài phần.


Vậy mà con nhóc này lại dám bày ra cái giọng điệu cùng vẻ mặt khinh thường đó!
“Người đâu!”
Phong Ngọc Nhi: “Thất công chúa, hạ hỏa chút.”
Tiêu Dung cũng thấy không ổn liền ra can ngăn: “Đúng đấy, hôm nay là sinh thần của tỷ.

Để tâm trạng thoải mái chút đi, so đo gì chuyện này.”
Tiêu Dã không nói gì nhưng sớm đã đứng ra chắn trước Liễu Nguyệt.

Vẻ mặt chính là muốn nói ‘muốn động vào người thì phải bước qua xác ta đã’.
Mà Liễu Nguyệt lúc này lại tay chống cằm, chân vắt chéo thở dài nghĩ.
Cuối cùng vẫn là có chuyện mà.
...
Phong Ngọc Nhi cùng Tiêu Dung tốn không ít nước bọt để đuổi khéo được Tiêu Sở Liên đi.

Người đi rồi lúc này Tiêu Dung quay ra mắt trừng lớn nhìn Liễu Nguyệt: “Đầu ngươi để cho chó gặm rồi à? Nhường một tí thì chết ai.

May mà hôm nay tâm tình của tỷ ấy tốt, không đã sớm rút roi da ra đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ rồi.”
Liễu Nguyệt nhướn mày, nói: “Roi da? Mang ra đây ta đấu cùng luôn.”
Ta bị Liễu Nguyệt làm tức chết mất!
Tiêu Dung phừng phừng lửa giận trừng cô.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Tiếng thông báo này như hồi chuông kéo tất cả ra khỏi bầu không khí đang không mấy tốt đẹp.
“Tiêu Dung hoàng tử, chúng ta đi thôi.” Một cung nhân nói.
“Ừ, vậy Ngọc Nhi có muốn vào trong không?” Y hỏi Phong Ngọc Nhi.
Phong Ngọc Nhi ngại thân phận liền từ chối nói: “Ta không vào đâu.

Huynh vào đi.”
“Ta không nghĩ Thái úy là chức quan thấp đâu.

Sao Phong tiểu thư không vào? Bên trong cũng không cấm con của các quan đại thần mà.” Liễu Nguyệt hỏi nàng.

Thái úy là quan võ ngang với tể tướng.

Hệ thống có từng nhắc cho cô về việc Phong lão gia làm chức quan thái úy đó thế lực cũng không phải hạng tầm thường.

Sau này yêu nữ chính rồi, cha vợ không lí nào lại không hậu thuẫn cho con rể.

Một lòng muốn đưa nam chính lên ngôi, xong bị nữ chính ngăn cản.

Rồi sau đó...sau đó...thế nào nhể? Quên mất rồi...
Liễu Nguyệt nghĩ mãi cũng không ra.

Thế là quyết định khỏi nghĩ luôn.
Lúc này Phong Ngọc Nhi nói: “Ta không thích bầu không khí trong đấy.

Áp lực lắm.”
Yến tiệc mở màn với tiết mục múa lụa của các vũ nữ.

Tiếp đó là màn múa quạt đầy điêu nghệ chào mừng sinh nhật công chúa của hoa khôi xinh đẹp bậc nhất Nhàn Hương lâu, Ngọc Diệp.

Sở dĩ Liễu Nguyệt biết nàng bởi vì Ngọc Diệp chính là sát thủ ngầm được đào tạo dưới trướng của Liễu Diễm Tư.

Ẩn giấu dưới lớp mặt nạ xinh đẹp đó chính là một con quỷ khát máu đầy mưu mô.

Nhiệm vụ nào Liễu Diễm Tư giao cho nàng đều được xử lí nhanh gọn và không chút giấu vết để lại.

Nháy mắt cái có thể giết luôn một người, nữ nhân đó không phải quá nguy hiểm sao.

Lúc Ngọc Diệp bước ra ngoài, tròng mắt xinh đẹp khẽ chuyển động, tầm mắt rơi trên người Liễu Nguyệt, nàng thấy cô, khẽ gật đầu như chào hỏi, Liễu Nguyệt thấy nàng, cũng gật đầu đáp lại.
Sau hai tiết mục mở màn là tặng quà, cái này không khác nào cạnh tranh cao thấp cả.

“Hầu đại tướng quân tặng công chúa chiếc vòng cổ được chế khắc tinh xảo từ đá xa-phia quý hiếm.

Nhân dịp sinh thần kính chúc công chúa cát tường, gặp nhiều may mắn.”
“Chu tể tướng tặng công chúa bộ trâm cái hình phượng ngậm đèn lồ ng bằng vàng tinh xảo.

Chúc công chúa có một buổi sinh thần trọn vẹn và vui vẻ.”
...
Giọng của thái giám cứ thế lần lượt vang lên, hàng dài món quà nối đuôi nhau được mang vào điện để tiện dâng lên, thể hiện lòng thành kính và độ xa xỉ của từng món quà.

Liễu Nguyệt ngồi ngáp ngắn ngáp dài, Tiêu Dã lúc này đứng sau cô khẽ nói: “Tiểu thư, người có muốn ăn gì không?”
Liễu Nguyệt nhìn hắn, càng nhìn càng thấy lạ.
Hôm nay đi dự tiệc, ai ai cũng đều sẽ ăn mặc đẹp mắt.

Người bình thường thì không nói làm gì.

Mà Tiêu Dã hắn thì hay rồi, mặc xong làm cho đến cả người chủ tử suốt ngày đi bên cạnh hắn suýt không nhận ra luôn.
Bộ đồ Tiêu Dã mặc ôm sát người, càng làm tôn lên dáng người cao lớn trong độ tuổi đang phát triển này của hắn.

Đôi chân thon dài mà săn chắc lấp ló dưới vạt áo rộng.

Ai nhìn không biết lại lầm tưởng hắn là thiếu gia công tử nhà nào cũng nên.
Với vẻ ngoài bắt mắt thì Tiêu Dã ở đây vừa hay thu hút được ánh mắt của mấy tiểu thư háo sắc nhà khác.

Ánh mắt của bọn họ phải miêu tả thế nào nhỉ?...Như muốn cướp luôn con nhà người ta vậy.
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Dã, nhìn hồi lâu rồi thở dài, rồi lại ngán ngẩm lắc đầu.
Tiêu Dã: “...”
“Chưa ăn vội, cứ ngồi chơi trước.” Cô nói.
“Vâng.”
Tiệc đã trôi qua được hơn nửa thời gian, các món ăn cũng đã được mang lên.

Ăn xong là đến lượt món ngọt tráng miệng, Tiêu Dã ngồi cạnh khẽ hỏi nhỏ: “Tiểu thư, ta thấy đĩa bánh trôi kia khá đẹp.

Hay ta ra lấy cho người ăn nhé?”
Bánh trôi được nặn tròn, đều đặn.


Trắng như tuyết, bên trên bánh phủ một lớp vừng rang chín, xung quanh được trang trí bởi vài sợi dừa nạo.

Bên trong thì có nhân đường, lúc nấu lên hẳn đã ch ảy nước.

Liễu Nguyệt ăn bánh, cảm giác nước đường ngọt lịm như đang tan chảy trong miệng, hương bột nếp hòa quyện với hương vừng vừa bùi vừa ngậy.

Cô chậm rãi thưởng thức bánh, quên luôn việc mình đang được Tiêu Dã coi như trẻ lên ba mà đút bánh.
Liễu Nguyêt: “...”
“Tiểu thư, người ăn hết một nửa rồi.

Ăn thêm chút đi kẻo tí nữa đói.” Tiêu Dã một mặt cún con nói.
“...” Không thể ăn nữa.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt lắc đầu, cô để ý sắc trời cùng đã muộn, nói với hắn: “Ngồi một lúc nữa rồi về.”
Tiêu Dã đáp một tiếng ‘vâng’, vẻ mặt vẫn còn chút tiếc nuối vì không thể dụ cô ăn hết chỗ bánh này.
Một lúc sau hai người đứng lên, khách khứa giờ đã có vài người lục đục xin ra về.

Liễu Nguyệt đến vì giữ mặt mũi cho đối phương nên cũng chẳng để ý chào hỏi lập tức dời khỏi Gia Hòa điện.
Dù vậy hoàng cung vốn rộng lớn, để ra ngay xe ngựa cũng là chuyện không phải dễ.

Muốn về thì phải đi qua hai cái khuôn viên.

Tiêu Dã theo sau Liễu Nguyệt, bước qua cây cầu nhìn xuống dưới, đèn hoa đăng được thắp sáng từng chiếc từng chiếc cứ như vậy chầm chậm trôi trên mặt nước yên ả.

Dù chỉ là một ánh nến lọt thỏm giữa dòng, hay kết lại hóa sông thành ngân hà đều mang lại cho người nhìn những cảm xúc rất yên bình.
Ngay lúc này, phía sau hai người truyền đến một giọng nói.
“A Nguyệt.”
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đồng thời quay đầu lại.
Làn da trắng sứ dưới ánh đèn hoa đăng trông thêm vài phần sức sống, cặp mắt đào hoa xinh đẹp cứ thế nhìn về phía Liễu Nguyệt, như muốn đem đến cho cô một sự bất ngờ lớn.
Tiêu Dã vì chưa gặp người này bao giờ nên ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng khi hắn quay ra nhìn Liễu Nguyệt thì lại thấy cô mở to mắt, một lúc sau mới nói: “Miên Miên?”
Mái tóc rồi bù khi xưa đã được chải gọn gàng, Miên Miên cũng không phải là Miên Miên cô gặp khi còn ở trại nữa.

Người này nhìn thế nào cũng là đang mang một thân cao quý ngút trời nhìn bọn họ, khác với vẻ bần hàn khi xưa.

Nàng mở miệng nói, nhưng giọng nói lại có phần trầm thấp lạ thường: “Lâu rồi không gặp.”.