Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 203: Chương 203





“Liễu Nguyệt có lẽ chưa chết.” Tiêu Hạ Miên nói với Tiêu Dã.
Hắn sau khi nghe xong phỏng đoán của y thì cảm thấy như nghe một câu chuyện hoang đường, nói: “Không thể nào, ta đã xác nhận rồi.

Toàn bộ người trong đó đều không có khả năng sống sót, chưa kể Liễu Nguyệt khi đó còn bị thương nặng.”
“Nhỡ đâu đó vốn chỉ là vở kịch mà cô ấy muốn cho mọi người thấy.” Tiêu Hạ Miên nói, “Không tổ chức tang ma, không gì cả, ngươi nghĩ đây là việc mà một nhà có người mất sẽ làm sao?”
“Là bởi vì…”
“Bình tĩnh đệ đệ.” Y chặn Tiêu Dã lại, “Đệ đang kích động đấy, không phải sao?”
Đôi mắt xinh đẹp như pha lê âm thầm quan sát sắc mặt của hắn, biết được ngọn lửa hi vọng của Tiêu Dã đã nhen nhóm lên nhiều đến mức nào sau khi nghe đến suy luận của y.
“Đây mới chỉ là suy đoán của ta thôi, có gì thì đệ nên cho người điều tra kĩ hơn.”
Tiêu Dã không giấu nổi sự vui mừng cùng niềm hi vọng bất chợt tràn ngập trong ánh mắt, hắn nhìn Tiêu Hạ Miên, nói: “Là do ta không suy xét kĩ, vậy mà không nghĩ tới…”
“Đệ là bị nỗi buồn lấn át lí trí, không phải giờ đã được đả thông rồi sao.” Tiêu Hạ Miên nói.
Tiêu Dã: “Đa tạ hoàng huynh đã nhắc nhở ta, nhưng sao huynh lại nói với ta điều này.”
Tiêu Hạ Miên: “Ta là kiểu người có gì nói đấy, chuyện này cũng như vậy thôi.”

Rầm! Rầm!

Xoảng!
“Liễu Nguyệt thực sự chết rồi, ngươi còn hi vọng gì nữa.”
“Không tổ chức tang ma vì không thể để nhị phu nhân biết chuyện, nhà ngươi quên điều này rồi sao?”
“Chẳng phải nguyên toà hương lâu đó phát nổ trước mắt ngươi sao? Nghĩ Liễu Nguyệt có mấy cái mạng mà đòi chị ta còn sống.”
Giọng nói của Liễu Hạo không ngừng vang lên bên tai Tiêu Dã, tàn nhẫn kéo hắn trở lại hiện thực đầy đau lòng, đập tan hi vọng vốn đã nhỏ nhoi này theo thời gian càng lúc càng đẩy hắn tới tuyệt vọng hơn.
Bàn tay đẫm máu từng giọt nhỏ tí tách xuống sàn nhà, nhưng Tiêu Dã lại chẳng cảm thấy đau.

Trái tim hắn luôn ôm một tia hi vọng xa vời, để mỗi giây mỗi khắc đều khiến hắn chờ đợi trong mòn mỏi, chờ tới ngày Liễu Nguyệt đứng trước mặt hắn, mỉm cười nói tất cả chỉ là mơ.

Sau đó hắn sẽ lại ôm lấy cô như trước, rồi…giam cô lại bên mình, để những thứ nguy hiểm ngoài kia không thể làm hại cô được nữa.

Chỉ khi ở bên hắn Liễu Nguyệt mới được an toàn, hắn luôn hối hận tại sao bản thân có thể dễ dàng buông lỏng Liễu Nguyệt, cho cô tuỳ ý hành động, để giờ đây gánh chịu hậu quả thương tâm như vậy.
Bàn tay nhuốm máu siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt Tiêu Dã u ám đến mức đáng sợ.
[ Chỉ số hắc hoá: KHÔNG THỂ ĐO LƯỜNG ]

“A, tham kiến Cửu vương gia.

Người lại tới đây tìm Ngọc Hoa quận chúa sao?” Một nô tì lém lỉnh hỏi.
Tiêu Dã nhẹ nhàng mỉm cười, đáp: “Ừm, ta tới đây để tìm nàng ấy.”
“Nhưng không biết quận chúa của nô tì có chịu gặp vương gia không đây?” Nàng ta nói.
“Tiểu Nhu, không được vô lễ với vương gia.” Nữ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện đằng sau nàng ta, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn nói.
Tiểu Nhu nghe vậy thì chỉ cười hì hì, chạy tới ôm tay nói với nữ nhân: “Quận chúa, vị này đang muốn quyến rũ người đấy.

Người nên cẩn thận, Cửu vương gia này đẹp trai chết đi được.”
“Em…!” Người được gọi là Ngọc Hoa quận chúa ngay lập tức đỏ mặt, làn da trắng dưới ánh nắng ửng hồng càng làm cho biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng thêm phần sinh động, quyến rũ lòng người.
Tiêu Dã cười nhẹ nói: “Ngọc Hoa quận chúa đừng trách Tiểu Nhu, quả thực ta rất đẹp mà.”

Ngọc Hoa: “…”
Tiểu Nhu: “…”
Đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là hắn ta biết mình đẹp trai.
Cuộc gặp gỡ của hai người phải kể lại từ hôm kinh thành diễn ra một phiên chợ lớn được tổ chức hàng năm.
Khi đó khắp nơi nhộn nhịp kẻ buôn người bán, tất cả đều tụ họp về đây để vui chơi cũng như mua sắm.
Ngọc Hoa vì ở trong nhà lâu tới phát chán nghe bên ngoài diễn ra hội chợ bèn xin cha nàng cho ra ngoài chơi.

Người khi đó có chút lưỡng lự nhưng sau khi thấy ánh mắt chân thành cầu xin của Ngọc Hoa cũng chỉ đành gật đầu, còn không quên phái theo hai thị về để bảo đảm an toàn cho nàng.
Ngọc Hoa dạo chơi hết nửa ngày, đến khi về thì xảy ra chuyện.
Một nhóm người bất ngờ chặn nàng cùng hai hộ vệ lại, cướp tiền thì không nói nhưng mục đích chính của bọn chúng chỉ có Ngọc Hoa.
Đám người này rất mạnh, đánh ngang tài ngang sức với hai hộ vệ của Ngọc Hoa nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn trở thành kẻ chiến thắng.
Toan kéo nàng ta đi, bỗng lúc này ở cuối con hẻm xuất hiện một bóng người, đó chính là Tiêu Dã.

Hắn không nói một lời đã lao lên đánh nhau với đám người kia, tuy bất cẩn bị chém một nhát ở cánh tay song cũng không có gì quá nguy hiểm.

Bọn người xấu sau đó cũng bị hắn đánh bại, Tiêu Dã ném chúng cho Ân Kiếm, bảo y đem tới cho quan phủ.
Ngọc Hoa vốn là một người coi trọng ơn nghĩa, thấy ân nhân của mình bị thương sao có thể trơ mắt đứng nhìn.

Vội nói với Tiêu Dã tới nhà của mình để trị thương, ban đầu hắn nói không cần thiết, hơn nữa đưa một nam nhân lạ về nhà là điều không nên.


Nhưng trước sự kiên quyết và cứng đầu của Ngọc Hoa, hắn chỉ đành thở dài chấp thuận.
Trên đường đi hỏi ra mới biết Ngọc Hoa cũng không phải vị tiểu thư tầm thường, nàng chính là Ngọc Hoa quận chúa, con gái nuôi của Thân vương kiêm Tể tướng Châu Quốc Tiêu Cải Tử.

Ngọc Hoa cũng khá bất ngờ khi nghe Tiêu Dã hắn giới thiệu mình là Cửu vương, vị hoàng tử mới nhận lại của hoàng tộc không lâu.
Theo địa vị thì Tiêu Dã hắn phải gọi Ngọc Hoa một tiếng biểu muội, nhưng hai người không hẹn mà cùng bỏ qua cái thân phận đó, nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp, để giờ đây kết thân làm bằng hữu.
Mối quan hệ của hai người tiến triển nhanh tới bất ngờ, khiến cho Tiêu Lý Hiên cùng Tiêu Cải Tử không khỏi có chút chờ mong.
Dù sao Ngọc Hoa chỉ là con gái nuôi của Tiêu Cải Tử, giữa hai người không chung huyết thống.

Hơn nữa nếu nàng ta gả về cho Tiêu Dã, mối quan hệ của Tiêu Lý Hiên và Tiêu Cải Tử không chỉ đơn là quan hệ anh em hay bề tôi nữa, còn có cả thông gia.
Mối quan hệ càng thêm chặt chẽ, càng thêm yên tâm phần nào.
Nhưng chẳng ai biết, tất cả vốn đã được lên kế hoạch từ trước.

Sự cứu giúp cũng không phải tình cờ mà có, tất cả, đều đã được lên kế hoạch chỉn chu, chuẩn bị cho một sự trả thù tàn khốc..