Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 170: Chương 170





Keng! Keng!
“Không đời nào có chuyện ta nhường lại nàng ấy cho ngươi!” Tiêu Dã hung dữ nói, sát chiêu theo cảm xúc cũng bất giác tăng vọt tốc độ.

“Cho dù có làm ma cũng đừng hòng.”
Yêu cầu này con mẹ nó đúng là vớ vẩn nhất trên đời!
Chu Vận cũng vung kiếm đáp trả, nói: “Không sao, nếu ngươi chết rồi thì ta cũng sẽ cưỡng ép bắt người về thôi.”
Liễu Nguyệt ở bên vô cùng nhàn rỗi mà đứng khoanh tay xem trận đấu.
Chu Vận sao? Mặt mũi cũng giống thư sinh nho nhã đấy nhưng không phải kiểu người cô thích.

Y mà đòi có cửa sao? Hơn nữa còn đòi cưỡng ép bắt về, nực cười thật đấy.
Bên dưới lửa cháy cùng tiếng đánh nhau vẫn còn vang vọng, tiếng bước chân dồn dập của binh lính chưa thể dứt.

Bên này thì hai nam nhân cao lớn vẫn còn đang bận đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống chỉ để giành một cô gái, lí do đánh nhau quả thực cứ như trò đùa vậy.
“Tiêu Dã, kết thúc nhanh chút, nếu không mọi chuyện sẽ phiền phức đấy.” Liễu Nguyệt nói.
Đáy mắt Chu Vận loé lên tia ngạc nhiên, y hỏi: “Họ Tiêu? Ngươi là người của hoàng thất?”
Tiêu Dã không rảnh mà đáp lại, lợi dụng một giây sở hở của Chu Vận mà ngay lập tức ra tay lấy đi nửa cái mạng của đối phương.
Máu bắn ra tung toé, Tiêu Dã thu lại kiếm lạnh lùng nhìn xuống người đang nằm thoi thóp dưới chân mình, nói: “Bổn vương nợ ân tình của ngươi, hiện tại tạm giữ lại cái mạng này, nhưng nếu để ta gặp lại thì đừng mong còn đường sống.”
Nói rồi Tiêu Dã nói với Liễu Nguyệt: “Liễu Nguyệt, chúng ta đi.”
Chu Vận lần này ói ra cả máu, vẻ mặt hốt hoảng cùng sửng sốt nói: “Liễu Nguyệt?! Nhị tiểu thư Liễu gia?”
Hai người không thể ở lại hỏi tại sao Chu Vận lại biết tới Liễu Nguyệt, mà ngay cả Liễu Nguyệt cũng không có quen biết y từ trước.

Chuyện này, có lẽ phải mong rằng y có thể thoát qua đại nạn mà có cơ hội tới hỏi được thôi.
“Chu đại ca!”

Giọng của Bội Hạ Vân vang lên đằng sau.
“Đây là lí do ngươi bảo ta nhanh chóng bỏ đi à?” Tiêu Dã hỏi.
Liễu Nguyệt: “Chứ còn gì, thấy trên tay nàng ta có cái roi da không, không mau rời đi mà để nàng ta đuổi kịp thì không khéo cả ta lẫn ngươi đều bị nó quật chết mất.”
Hai người sau đó chạy nhanh về hướng của khu rừng, nơi bóng tối bao chùm, nhưng chí ít nếu chạy theo hướng đó có lẽ sẽ rẽ xuống được chân núi, vẫn là an toàn nhất.
“Muốn chạy?”
Một giọng nói lạnh lẽo từ đằng sau bất chợt vang lên.
Phập!
“Hự!”
“Tiêu Dã!”
Mũi tên sắc bén cứ như vậy tàn nhẫn đâm xuyên vào phần vai của Tiêu Dã, máu bắn ra, ướt đẫm một phần bả vai.
Liễu Nguyệt sắc mặt tái mét đỡ lấy hắn, đầy cảnh giác nhìn về phía đám người đằng xa.
Trong bóng đêm, khuôn mắt xinh đẹp của Bội Hạ Vân dưới ánh sáng của đám cháy bên cạnh hắt lên khiến cô không biết nên cảm nhận về nàng ta như thế nào.
Bội Hạ Vân lạnh lùng nói: “Uổng công bọn ta đối đãi với hai ngươi tốt như thế, cuối cùng hai ngươi lại quay ra cắn ngược lại bọn ta.”
“Khụ! Khụ!” Máu không hiểu sao đã trào ngược lên cổ họng của Tiêu Dã, khiến miệng hắn đậm vị máu tanh, còn khoé môi giờ phút này thì đậm màu máu.
Liễu Nguyệt: “Nếu ta nói rằng hai bọn ta vốn không liên quan gì tới chuyện này thì sao?”
“Nực cười, Chu đại ca đang nằm thoi thóp đằng kia mà các ngươi còn dám tỏ vẻ nai vàng ngơ ngác.

Tận mắt ta chứng kiến hai ngươi đứng đối đầu với huynh ấy.

Hai ngươi đi rồi, huynh ấy lập tức ngã xuống.

Còn muốn biện minh?” Bội Hạ Vân đầy hận thù nhìn cô, nói.
“Tất cả giương cung lên, bắn chết bọn chúng cho ta! Vạn tiễn xuyên tâm!”
“Rõ!”

Đám người sau đó nâng cung, mũi tên sắc bén hướng thắng về phía hai người.
“Tiêu Dã.

Thứ lỗi.”
Liễu Nguyệt nói.

ngôn tình hay
Ngay sau đó cô lập tức cầm lấy mũi tên sau lưng hắn, rút thật mạnh nó ra.

Cũng thuận thế ôm lấy hắn, lấy tay che trước phần vết thương với mong muốn ngăn máu chảy ra phần nào.
Mấy chục dây cung trước mắt đang được kéo lên ngày càng căng, Liễu Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, chuẩn bị tâm thế cho việc tiếp theo.
Ầm!
“Gì vậy?” Bội Hạ Vân hỏi.
“Chỉ là tiếng sấm thôi thưa Bội tiểu thư.

Chắc lát trời sẽ…” đổ mưa.
Một giọt nước lạnh băng đáp xuống cánh mũi của Liễu Nguyệt.
Rào! Rào!
“Mưa to rồi!”
“Mưa!? Sao lại mưa giờ này!”
Ánh sáng của đám cháy đằng xa lập tức tắt ngúm, bầu trời đen lại lần nữa ập xuống, đem cả khung cảnh thoáng chốc chìm vào trong bóng đêm.
Mưa rất to, to tới nỗi không ngọn lửa nào có thể bùng sáng tiếp nữa.

“Trời giúp chúng ta.” Liễu Nguyệt ôm Tiêu Dã, cả hai người đều đang ướp nhẹp, vui mừng nói với hắn.
“Ảo tưởng.” Giọng nói của Bội Hạ Vân vang lên dưới cơn mưa.
“Tất cả! Bắn!”
Dứt lời, dưới cơn mưa mấy chục mũi tên tuy không rõ phương hướng nhưng có thể lấy mạng hai người bất cứ lúc nào đồng thời bắn ra.

Mà khi đó, Liễu Nguyệt cũng theo phản xạ mà làm tới việc nguy hiểm đã tính trước đó.
Cô ôm Tiêu Dã, cả hai người cùng lăn xuống đoạn sườn dốc sau đó.

Mặc dù không dốc lắm nhưng như thế vẫn quá nguy hiểm, Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã được cho lăn hơnchục vòng đến khi cả người Liễu Nguyệt đập vào gốc cây mới thôi.
“Liễu…Nguyệt.” Hắn khó khăn gọi cô.
Mưa quá lớn, dù có cố mở mắt hết cỡ cũng sẽ bị nước mưa xối vào.

Nhưng dù có như vậy Tiêu Dã vẫn kéo lấy Liễu Nguyệt, lo lắng gọi tên cô.
“Ta không sao.” Liễu Nguyệt nói, “Đoạn đường này không phải chúng ta đã tính hết rồi sao, đừng lo, ta vẫn ổn.”
“Giờ phải tìm một cái hang hay kiếm chỗ trú tạm.

Giờ trời tối lại còn đang mưa lớn, bọn chúng sẽ không thể lần ra chúng ta ngay đâu.”
Nói rồi cô đỡ hắn dậy, nói: “Mấy ngày trước đã đi thám thính chỗ nấp, ta đưa ngươi tới đó.”
Đi trong rừng rậm, trời tối lại còn mưa, Liễu Nguyệt chịu đau đớn từ cú va đập ban nãy, lội đất lội mưa, quần áo hai người lấm lem bùn đất, mắt nhắm mắt mở đi cho cố tới cái hang mà mấy bữa trước đó bản thân đã nhìn trúng, vô cùng khó khăn mà dìu Tiêu Dã hắn tới đó.
Đến khi tới được nơi thì cả hai người từ trên xuống dưới đã sớm ướt như chuột lột.

Liễu Nguyệt cẩn thận để Tiêu Dã ngồi xuống, bản thân thì mò vào trong kiếm thứ gì đó.
Cái hang này không lớn lắm nhưng vẫn đủ không gian để hai người ở trong.

Cô sau đó tóm lấy đống cành cây bên ngoài, giàn xếp làm sao cho nhìn từ ngoài vào sẽ không ai biết trong này có một cái hang.
“Đợi ta chút.” Liễu Nguyệt nói với Tiêu Dã.
Tiếng hai vật cứng va vào nhau vọng lại vô cùng rõ, rất nhanh sau đó đã có ánh lửa lóe lên, Liễu Nguyệt cẩn thận đặt nó vào trong đống củi khô đã để trước đó, khiến cho cả cái hang bỗng chốc sáng lên.
“Ngươi đã dự phòng từ trước?” Tiêu Dã ở bên khàn giọng hỏi.

Sắc mặt hắn tái nhợt cộng thêm với vết thương đang vô cùng nghiêm trọng ở vai khiến cho cả người hắn trông chả có tí sức sống nào.
Liễu Nguyệt đi tới bên hắn, trên tay cô cầm theo một cuộn băng vải.

Sau đó liền hành động vô cùng dứt khoát mà cởi phần áo trên đang ướt sũng của Tiêu Dã ra, tháo luôn cả đống băng vải cũ.

Làm xong hết thảy, cô lấy khăn lau khô mặt và người cho hắn, sát trùng vết thương, kiểm tra kĩ càng xong xuôi liền quấn băng trị thương mới cho hắn.
“Ổn rồi.” Liễu Nguyệt thở phào nói, lúc này cô mới chú ý tới ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của Tiêu Dã.

Ánh mắt đó trông vô cùng trầm ổn, lại có chút tĩnh lặng như nước.

Quả thực không thể đoán nổi hắn đang nghĩ gì.
“Sao vậy?”
“Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Dã thều thào gọi tên cô, hắn sau đó nâng bàn tay lạnh băng lên chạm nhẹ vào gương mặt cô.

“Ngươi ướt.”
Liễu Nguyệt lúc này mới chú ý tới bản thân mình, cô vội lấy khăn lau đầu, cho tới khi tóc bớt ướt mới nói với Tiêu Dã: “Được rồi.”
“Nếu mệt thì ngươi cứ nhắm mắt nghỉ ngơi trước đi, ta vẫn ổn, có thể trông chừng ngươi.”
“Đồ ngốc, bình thường khi chỉ bị một mũi tên đâm xuyên bả vai thì không thể làm ta bất tỉnh được ngay đâu.” Tiêu Dã nói, “Chỉ là…không hiểu sao cả người lại đột nhiên như mất hết sức lực…Không biết có phải do độc phát tác không nữa…”
Liễu Nguyệt: “Vậy thì ngươi ngủ đi, ngủ để lấy lại sức.”
“Không được, nếu ngủ bây giờ thì nhỡ xảy ra nguy hiểm phải làm sao.”
“Ta lo cho ngươi, A Dã, việc của ngươi bây giờ là chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương thôi.” Liễu Nguyệt áp hai tay nâng mặt Tiêu Dã, để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, nói.

“Ta không đáng tin vậy sao?”
Tiêu Dã được nghe lại một tiếng “A Dã” phát ra từ miệng của cô không hiểu loại cảm xúc bất ngờ đang dâng trào trong khắp cơ thể mình ngay lúc này là như thế nào.

Chỉ biết sau đó hắn đã cười nhạt, đầy thoả mãn mà nói: “Được, nghe ngươi.”.