Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 168: Chương 168





“Cởi đồ ra đi, ta bôi thuốc cho ngươi.” Liễu Nguyệt nói, trên tay cô đang cầm theo bát thuốc bôi vừa mới lấy được từ chỗ của Chu Vận.
Tiêu Dã ngồi trên giường, không nói một lời liền cởi đồ ra.
Liễu Nguyệt ở bên nhìn thấy liềnsửng sốt mất mấy giây.
Từng bắp thịt trông vô cùng săn chắc cùng cơ bụng sáu múi, không thể không nói nhưng đây mẹ nó chính là tuyệt phẩm.

Chỉ tiếc là bị một vết thương trông đau đớn vô cùng ở trên lưng, nhưng rồi thương thế sẽ mau lành lại thôi.
“Nhìn đủ chưa?” Tiêu Dã nhìn cô, hỏi.
Vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại vô cùng thích thú dõi theo từng nét biểu cảm trên gương mặt của cô.
Liễu Nguyệt cũng vừa hay nhìn thấy ánh mắt của hắn, chẳng lấy làm xấu hổ cứng miệng đáp lại: “Chưa đủ đâu.”
“Vậy có cần ta cởi nốt phần dưới cho ngươi ngắm luôn không?” Tiêu Dã thậm chí còn lưu manh hơn, hỏi.
“Ăn nói linh tinh.” Liễu Nguyệt mất tự nhiên nói, nói xong liền đi tới sau lưng hắn, mặt không biểu tình quan sát vết thương đằng sau lưng.
“Ta vẫn có thắc mắc, sao mấy tên ngày hôm đó đã chém xuống một kiếm trên lưng ngươi rồi mà không nhân cơ hội kết liễu hai chúng ta luôn đi, còn chừa lại đường sống làm gì? Để chúng ta sống không phải người sau này kẻ phải chết sẽ là bọn chúng sao?”
Tiêu Dã: “Có thể kẻ đằng sau không muốn ta hoặc ngươi chết ngay, có thể có ẩn khúc, đợi xử lí xong việc ở đây ta sẽ sai người điều tra.”
“Cần Liễu gia ta giúp một tay không?” Cô nói, “Tốc độ điều tra manh mối của bọn ta cũng không kém cạnh quân triều đình đâu, hơn nữa bọn chúng cũng động tới ta mà.”
“Đừng gấp, tạm thời cứ lo chuyện trước mắt đã.”
“Được rồi, thế để ta lo chuyện trước mắt cho ngươi.”
Ngón tay lạnh băng chạm lên miệng vết thương sắp khép lại nhưng vẫn còn cảm giác đau xót.


Liễu Nguyệt sau đó liền cẩn thận thoa từng chút một thuốc lên vết thương cho Tiêu Dã.

Thậm chí cô còn thấy rất rõ, tấm lưng cao rộng của nam nhân trước mặt có hơi run lên.
“Đau lắm sao?” Liễu Nguyệt hỏi.

“Cũng không trách được, trong thành phần của thuốc bôi lần này có một số thứ gây xót.”
Tiêu Dã đưa lưng về phía cô, tuy không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của hắn nhưng vẫn nghe được giọng nói khàn đi bất thường của nam nhân: “Ta không sao, ngươi cứ tiếp tục đi.”
Liễu Nguyệt đến cùng vẫn chỉ đơn giản nghĩ là hắn đang nhịn đau vì tác dụng phụ của thuốc chứ chẳng nghĩ gì hơn khác.

Nghĩ là vậy nên cô đã tốt bụng động viên hắn một câu: “Chịu đựng chút, ta sẽ làm nhanh thôi.”
Vì ở góc nhìn của Liễu Nguyệt chỉ nhìn thấy phần sườn mặt hoàn hảo của Tiêu Dã chứ không thể thấy được biểu cảm lúc này của hắn.
Khuôn mặt ửng hồng cùng trái tim loạn nhịp, đây đích xác là dấu hiện của kẻ đang yêu, mà kẻ này lại còn yêu đến mức điên cuồng, nhưng rồi ngoài mặt vẫn sẽ tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm.
Cô ban nãy chạm vào làn da nóng bừng của hắn đã khiến cả người hắn bất giác phải run lên, vậy mà cô lại nghĩ là hắn đang đau, cũng vô cùng quan tâm mà nói với hắn một câu “chịu đựng chút”.

Tiêu Dã cảm thấy bản thân sắp không cản nổi cảm xúc mãnh liệt mà hắn dành cho cô rồi.
“Để ta thay băng mới cho ngươi.” Giọng nói của Liễu Nguyệt vang lên, kéo Tiêu Dã quay trở về thực tại.
Ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng lưng đang nghiêm túc chuẩn bị băng vải của cô, Tiêu Dã hệt như loài sói dõi theo con mồi yêu thích của bản thân, cũng không phải vì muốn ăn thịt, chỉ đơn giản là muốn cô ở bên hắn, là của mình hắn thôi.
“Được rồi, ngươi cử động nhẹ chút, ta băng bó cho ngươi.” Cô nhẹ nhàng nói, cứ như sợ hắn trước khi đau về thể xác sẽ bị đau vì tinh thần vậy.
Tiêu Dã vô cùng hưởng thụ sự quan tâm ít ỏi này của cô, ngoài mặt thì lãnh đạm nói: “Được.”
Liễu Nguyệt về khoản lo cho bản thân thì rất kém nhưng lúc quấn băng cho Tiêu Dã hắn lại để ý thấy được cô làm việc rất tỉ mỉ chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc sợ hắn bị đau khiến Tiêu Dã chẳng hiểu sao thấy cô ngày càng đáng yêu hơn trước, thật sự muốn đem cô về cưng lên tận trời mà.
“Xong rồi.” Liễu Nguyệt thở phào nói, “Có chặt quá hay lỏng quá không?”
“Không.” Tiêu Dã đáp, “Giờ đến lượt ngươi.”
“Hả?”
“Ở tay, mau cho ta xem vết thương ở tay ngươi.” Hắn nói.

Nói xong cũng chẳng đợi cô hồi đáp mà lập tức kéo Liễu Nguyệt về phía mình, ôm lấy cô vào lòng để cô ngồi lên đùi mình rồi vạch phần tay áo ra.
Liễu Nguyệt: “…”
“Ngồi im đây để ta băng bó cho ngươi.” Tiêu Dã lạnh mặt nói.
Liễu Nguyệt: “Ngồi chỗ khác không được sao?”
Tư thế này trông thế nào cũng thân mật quá rồi!

Cô hoang mang nghĩ.
Nhưng đây lại chính là điều Tiêu Dã muốn, hắn muốn được ôm cô cả ngày, chỉ tiếc hắn của hiện tại cũng chỉ có thể tranh thủ từng cơ hội một để được ôm lấy cô.

Mà đã gọi là tranh thủ thì sao có thể dễ dàng buông tay.
Tiêu Dã nói: “Không được, người ta giờ mới quấn băng, không tiện đi lại, ngươi chịu khó chút.”
Liễu Nguyệt nghe thấy lí do của hắn xem chừng cũng hợp lí nên không đòi nữa, ngoan ngoãn ngồi im để Tiêu Dã thay băng.
Quấn băng thì liên quan gì tới đi lại chứ, này cũng ngốc quá rồi.
Tiêu Dã vui vẻ nghĩ.
Lần này hắn làm đặc biệt rất chậm, cứ như sợ bản thân làm nhanh quá sẽ quấn băng xong vậy.
Liễu Nguyệt ngồi bên ngáp ngắn ngáp dài nhìn từng động tác tỉ mỉ chăm chút của hắn nhưng thực chất cũng là do hắn cố ý chậm lại.
Cô khẽ nghiêng đầu, như vô tình mà nói: “Nếu sau ngày ngươi gặp được thê tử của đời mình, lúc cho nàng ta ngồi lên đùi ngươi thế này, đừng có nói với nàng ta về việc trước kia từng có một Liễu Nguyệt ngồi trên này.

Nhớ đấy.”
Mọi động tác đột ngột dừng lại, Tiêu Dã hướng ánh mắt sâu thẳm lên nhìn cô, cảm thấy câu nói vừa rồi hài hước đến mức khiến hắn phải bật cười trong bất lực, hỏi: “Lời ngươi nói, đến cùng là có ý gì?”
“Chính là vậy đó, ta không nói ngươi không nói, sẽ không ai biết chuyện này đâu.”
“Nhưng ta vẫn cứ muốn nói ra thì sao.” Tiêu Dã cứng đầu hỏi lại.
“…”
“Làm thế mất thể diện chết đi được, chưa kể nếu để vương phi tương lai biết chuyện có khi lại làm rạn nứt tình cảm đôi bên.

Ngươi vẫn nên tránh mấy tiếp xúc động chạm với nữ nhân khác đi, kẻo sau này hối hận đấy.”
Liễu Nguyệt khuyên Tiêu Dã, thậm chí còn khuyên rất chân tình.
Nhưng cô nào biết, cô càng nói Tiêu Dã hắn càng nghe không lọt tai.

“Ngươi là nữ nhân khác?”
Tiêu Dã trầm giọng, hỏi.
Liễu Nguyệt nhíu mày nhín hắn, khó hiểu nói: “Chả nhẽ không phải sao?”
“Ngươi…!”
Cái đồ đầu đất này.
Tiêu Dã nghĩ.
Cốc cốc!
“Ta không muốn cắt ngang đâu nhưng có chút việc muốn nói với hai người.” Giọng nói của Chu Vận vang lên sau cánh cửa.
Tiêu Dã hỏi: “Có chuyện gì sao đại ca.”
“Dạo giờ an ninh quanh đây có vẻ không được an toàn lắm, hai người mỗi khi ra ngoài nhớ cẩn thận.” Y nói, “Ta chỉ nói thế thôi, ta còn có việc, đi đây.”
Chiến dịch sắp bắt đầu rồi.
Tiêu Dã nghĩ.
Đến lúc đó hắn sẽ đưa cô xuống núi, thoát khỏi cái sơn trại này.
“Ban nãy ngươi đang nói dở gì ấy nhỉ?” Liễu Nguyệt hỏi.
Tiêu Dã im lặng mấy giây sau đó nói: “Bổn vương bây giờ muốn hôn ngươi có được không?”
Liễu Nguyệt: “…”.