Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 142: Chương 142





Hôn lễ diễn ra chóng vánh.

Tới chiều tối gia nhân trong nhà đã dọn dẹp gần như là xong xuôi hết thảy, trả lại hiện trạng ban đầu vốn có của Liễu gia.
Liễu Nguyệt đang trên đường trở về Nhạn Uyên Các vô tình gặp được Tuệ Mẫn cũng đang đi ngược hướng với cô để tới Biệt Viện.
Ánh mắt hai người va vào nhau tầm hai giây: “…”
Liễu Nguyệt hỏi trước, cô cợt nhả nói: “Sống ở đó vui chứ đại phu nhân.”
Tuệ Mẫn nghe xong tức run người, mắng: “Mày! Là mày hãm hại tao!”
“Bà đoán giỏi lắm.

Không sai, là ta, ta chính là kẻ đã để lại manh mối cho cha tìm ra bà, cũng chính ta là người đã moi được thông tin của gã Từ Hạnh đó để đưa cho cha.” Liễu Nguyệt chẳng định phủ định việc cô đã làm, kiêu ngạo nói tiếp: “Rồi bà làm gì được ta, cả địa vị lẫn quyền lực của bà bây giờ còn chẳng đáng một cái cọng tóc của ta.

Mọi thứ, Liễu Nguyệt này chẳng phải đã bảo bà rồi sao.

Hại ta thì đừng được mong sống tốt.”
“Mày!” Tuệ Mẫn tức điên, bà ta toan lao đến liều chết với Liễu Nguyệt thì bất ngờ có bóng người cao lớn đứng chắn trước cô.
“Nhị tiểu thư, người không sao chứ?” Kẻ nọ ân cần nói.
“Không sao.” Cô đáp.
Mắt thấy Liễu Nguyệt không có vấn đề gì, lúc này người đó lạnh giọng nói với đám nô tì đi theo Tuệ Mẫn: “Còn đứng đực ra đó! Mau đưa đại phu nhân trở về Biệt Việt!”
Đám người rối rít xin lỗi, một trước một sau nói nhỏ với Tuệ Mẫn nên trở về sớm.

Nhưng Tuệ Mẫn vẫn đứng đó, trừng to mắt hỏi: “Mày lại là đứa nào? Có phải lại là con c.hó của Liễu Nguyệt không.”
“Đại phu nhân thứ lỗi, ta là người của tam thiếu gia, vừa mới được lão gia điều tới đây.

Nãy là vô tình thấy phu nhân định động tay động chân với nhị tiểu thư nên đã không nghĩ ngợi nhiều lập tức đứng ra ngăn cản.

Mong phu nhân thứ tội.”
Tuệ Mẫn ngạc nhiên nói: “Ngươi là người của Hạo Nhi?”

“Nếu phu nhân không tin thì có thể ngay bây giờ tới hỏi chủ tử của ta.” Người nọ bình tĩnh đáp.

“Nhưng e rằng nếu bị làm phiền chỉ vì mấy việc cỏn con này thì y sẽ lại bực mình cho coi.”
Người nọ như rất biết đâu là mấu chốt để Tuệ Mẫn ngừng gây sự lại.

Y cong mắt cười tươi, vẻ mặt mặt chưa hết ngây ngô, nói: “Ta nghĩ giờ phu nhân nên về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.

Dù sao hôm nay người cũng đã vất vả với đám cưới của đại tiểu thư rồi, không phải sao?”
Tuệ Mẫn nghe y nói cũng có lý nhưng thoáng nghĩ nếu bỏ qua cho Liễu Nguyệt dễ thế thì không biết để cục tức lớn này trôi thế nào.

Vì thế ả ta nhìn cô, nói: “Liễu Nguyệt, mày nhớ đấy.

Chưa xong với tao đâu!”
Liễu Nguyệt ló đầu ra, cười giảo hoạt nói: “Sẵn lòng đợi phu nhân bước ra được khỏi Biệt Viện để trả thù ta.”
“Người đâu, đưa đại phu nhân về.”
Đợi đến khi bóng dáng của Tuệ Mẫn hoàn toàn biến mất, Liễu Nguyệt mới đưa mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Lời ban nãy ngươi nói là thật?”
“Vâng thưa nhị tiểu thư.” Người nọ nghiêm chỉnh đáp.
“Tên gì.” Cô hỏi.
“Ta là Lâm Nhất Dương thưa nhị tiểu thư.

Vốn hay quan sát người nói chuyện với chủ tử của ta từ xa, nhưng có lẽ người không biết.”
Liễu Nguyệt hờ hững đáp: “Để ta biết thì ngươi còn làm ăn được gì.”
“Ha ha.” Lâm Nhất Dương cong mắt cười tươi, khuôn mặt thoạt nhìn trông non trẻ ngây ngô rất dễ lừa người nhưng nếu đã vứt đi lớp mặt nạ tinh xảo dụ dỗ lòng người đó xuống thì bất kể là ai cũng sẽ phải khiếp sợ sau khi biết được độ tâm cơ và nguy hiểm của y.
Đó là lẽ đương nhiên, vì đã là người của Liễu gia thì không thể đơn giản, mà thậm chí còn là của chủ nhân Liễu gia tương lai.
Liễu Nguyệt hiện tại không có tâm trạng đứng đây nói chuyện, vì thế cô chỉ muốn mau mau chóng chóng rời đi.

Liễu Nguyệt liền nói: “Nếu không còn gì nữa thì ta về đây.”

“Vâng, nhị tiểu thư.” Lâm Nhất Dương nói.
_ _
Liễu Chi làm dâu ở Từ Liêm gia đã được hơn tuần.
Hôm nay nàng cùng Nhất Minh quyết định về thăm Liễu gia.
Liễu gia.
Nhạn Uyên Các.
Cạch!
Cạch!
Từng nước cờ đều được cân nhắc vô cùng kĩ lưỡng rồi mới được đi.
Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo đang ngồi đánh cờ ngoài vườn, Lâm Nhất Dương thì ở bên cạnh xem.

Lông mày ai nấy cũng nhíu chặt thấy rõ, đặc biệt ra hai người đang chơi cờ.
Bởi trong cuộc đấu trí này, dù chỉ là trò chơi, cả hai người đều không ai chịu nhường ai.
Vì lẽ đó thời gian chơi của hai người luôn lâu hơn bình thường.
Một khoảng im lặng, vì đang mải suy nghĩ nên cả ba người không ai nhận ra có người đang tiến tới.

Phải đến khi Lâm Nhất Dương ngước đầu lên, y mới bất ngờ nói: “Đại tiểu thư?”
Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo đồng thời quay ra, nhìn thấy Liễu Chi đang mỉm cười đứng trước mặt hai người, đằng sau nàng còn có Nhất Minh mặt không biểu tình chỉ im lặng ở sau.
Liễu Nguyệt quên luôn việc trận đấu đang ở giai đoạn nước sôi lửa bỏng, đứng lên nói: “Sao không chịu về sớm hơn.”
“Giờ Nhất Minh mới có thời gian rảnh nên…”
Nhắc đến Nhất Minh Liễu Nguyệt lại nhớ ra việc y là tỷ phu của mình, liền nói: “Nhất Minh thực sự là tân lang hôm đó?”
“Tiểu Nguyệt, não ngươi úng rồi à.

Rõ ràng ta đã bảo chính mắt ta thấy y cưỡi ngựa mặc hỷ phục bước vào cơ mà.” Liễu Hạo nói.
“Mắt ngươi ai tin được.


Có cả hai người đấy ở đây sao không im lặng để ta hỏi.”
Liễu Chi thấy sắp sửa cãi nhau đến nơi liền vội can ngăn: “Thôi được rồi.

Nhất Minh là phu quân của ta được chưa.

Nhưng không riêng gì hai người, đến chính ta của ngày hôm đó cũng bị y hù đấy.”
Nhất Minh nghe vậy lạnh lùng hỏi: “Sao ta lại hù nàng? Nhìn thấy mặt ta đáng sợ đến mức đó à.”
“Không phải, chỉ là có chút bất ngờ.” Liễu Chi ngượng ngùng giải thích.
Liễu Nguyệt: “Tỷ phu à.”
Ánh mắt Nhất Minh dời khỏi người Liễu Chi mà đặt lên Liễu Nguyệt, hỏi: “Gì vậy?”
Từ nhỏ y đã vậy, luôn kiệm lời ít nói.

Chỉ đối với duy nhất Liễu Chi là nói nhiều hơn một chút.

Có lẽ con người của Nhất Minh từ khi sinh ra đã như vậy, y không thích nói nhiều, lạnh lùng còn xa cách.
“Ta chỉ muốn nói huynh đừng bắt nạt Liễu Chi là được.” Liễu Nguyệt nói, nói xong còn không quên vỗ lên vai y vài cái tỏ vẻ thiện chí.
“Đúng đó đại ca.” Liễu Hạo cũng không quên phần của mình, đứng lên nói: “Ai ngờ Nhất Minh của tỷ tỷ ta lại có cái thân phận hiển hách như vậy, làm cho bọn ta chẳng ai đỡ nổi.”
“Tam thiếu gia…chắc giờ ta phải gọi đệ là đệ đệ.

Liễu Hạo đệ đệ, ta biết mọi người phải bất ngờ lắm, nhưng dù sao cũng đã biết rồi.

Hai người sẽ không chỉ vì thế mà thay đổi thái độ với ta đó chứ?” Nhất Minh nói.
Liễu Nguyệt: “Trước ta đối xử thế nào thì giờ sẽ vẫn vậy, phải không Liễu Hạo?”
“Ờ.” Liễu Hạo đáp, “Thêm một tiếng tỷ phu thôi mà.”
Dù sao cũng đã sống với nhau từ nhỏ đến giờ, nếu hai người mà gọi Nhất Minh một câu tỷ phu hai câu tỷ phu ngọt xớt ngược lại mới khiến y cảm thấy bất ổn.
Nghe hai người đáp vậy khiến Nhất Minh tạm chấp nhận phần nào, y lãnh đạm nói: “Liễu Chi nàng ấy sau này thi thoảng mới có thể về được nên ta muốn lấy thân phận là trưởng bối của hai người, ta mong hai người có thể bớt cãi nhau lại.

Bởi vì Liễu Chi không phải lúc nào cũng có mặt để can ngăn hai người, ngộ nhỡ xảy ra tranh chấp đánh nhau thật thì hậu quả không biết có thể tệ đến mức nào đâu.

Hai người hiểu chưa?”
Liễu Nguyệt nhìn Liễu Hạo: “…”

Liễu Hạo nhìn Liễu Nguyệt: “…”
“Liễu Chi, Nhất Minh vẫn hay dạy đời tỷ kiểu này à.” Liễu Hạo nhìn Liễu Chi, hỏi.
Liễu Chi: “…”
Nếu nói không có thì đó chính là nói dối.
Nhất Minh lớn tuổi hơn cả ba người ở đây nên xét cho cùng mỗi khi thấy Liễu Chi làm điều gì đó không phải hoặc không đúng thì y vẫn sẽ nói mấy lời răn dạy lại nàng để Liễu Chi biết đường mà làm lại cho đúng.
Vì ngay từ nhỏ y đã ý thức được việc mình không phải là người hầu của nàng nên việc này sớm đã hình thành thói quen giáo dục cho “cô vợ nuôi từ bé” rồi, chẳng có gì làm lạ cả.
Nhưng Liễu Nguyệt và Liễu Hạo đều là lần đầu tiên chứng kiến nên có chút thắc mắc.
Nhất Minh không muốn giải thích, mà y đã không muốn thì Liễu Chi cũng không dám, nàng chỉ biết cười trừ cho qua.
May mắn thay hai người kia cũng không muốn truy cứu thêm.

Lần này Liễu Nguyệt nói: “Nếu đã tới thì ở lại chơi rồi ăn cơm với hai bọn ta.

Hôm nay mẹ ta lại ra ngoài nghiên cứu thảo dược rồi, không ở nhà nên cứ thoải mái.”
“Cha thì sao?” Liễu Hạo hỏi.
Liễu Nguyệt: “Người ra ngoài từ hai hôm trước rồi.

Ngươi không biết gì à?”
Lâm Nhất Dương ở sau nãy giờ lúc này mới nói: “Là lỗi của ta, lão gia người có bảo ta nhưng ta quên nói cho thiếu gia.”
Liễu Chi: “Ai đây?”
“Lâm Nhất Dương, tay sai của Liễu Hạo.” Liễu Nguyệt đáp.
Lâm Nhất Dương có chút đau lòng nói: “Nhị tiểu thư, sao người lại lỡ lòng gọi ta là tay sai, phải là cánh tay phải đắc lực chứ.”
“Trông mặt mũi người này thậm trí còn cảm thấy nhỏ tuổi hơn cả Liễu Hạo.

Nhạc phụ lần này chọn người có phải hơi qua loa không?” Nhất Minh nói.
“Từ Liêm thiếu gia, ta hiện tại đã hai mươi hai tuổi, chỉ sau mỗi người thôi.”
Liễu Chi: “…”
Nhất Minh: “…”
Không thể nào.
Thấy hai người cứng đờ đứng đó, Liễu Nguyệt liền thở dài nói: “Chấp nhận đi, đến cả ta ban đầu cũng không tin đâu.”
Lâm Nhất Dương mỉm cười sáng lạn nhìn hai người, khiến cho Nhất Minh cùng Liễu Chi càng cảm thấy hai mươi hai tuổi mẹ nó quả đúng là hoang đường rồi..