Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 139: Chương 139





Ngày diễn ra hôn lễ của Liễu Chi.
Khách khứa được mời tới Liễu gia vô cùng đông đủ.

Khắp nơi được trang hoàng bằng màu đỏ song hỷ có thể nói là đẹ không tưởng.
Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo vì lẽ đó cũng phải ăn mặc chỉn chu hơn mọi khi.
Mọi người trong Liễu gia đều bận rộn, ngay cả Hương Cẩm Lan cũng góp mặt chung vui.

Tuệ Mẫn thì được cho phép hoãn lại hình phạt để tham dự hôn sự trong đại nhất đời của con gái mình.
Chỉ là có một điều duy nhất, đến ngay cả tân nương cũng không biết.
Đó chính là người mình sắp sửa kết duyên vợ chồng đến tên là gì mặt mũi ra sao nàng đều không biết.
Ngoại trừ Liễu Diễm Tư ra, toàn bộ người ở đây đều không biết.
Liễu Nguyệt có một lần đề cập với y rồi, nhưng Liễu Diễm Tư vẫn lươn lẹo nói cho qua chủ đề này.
Liễu Chi vì cảm giác tội lỗi với y nên mới chấp nhận hôn sự này.

Nàng cũng không dám hỏi y xem người được chọn sẽ sống với mình suốt quãng thời gian còn lại là ai.

Vì nàng nợ y quá nhiều rồi.

Nếu đây là điều cuối cùng nàng có thể làm cho y vừa lòng, vậy thì nàng sẵn sàng chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Liễu Nguyệt ở hôn lễ của Liễu Chi cũng chẳng làm gì khác ngoài việc đứng ở lối cửa vào tiếp khách tới chúc mừng.


Nếu chán rồi thì cô lại ra bàn tiệc ngồi ăn kẹo bánh tán dóc với khách khứa.

Liễu Hạo thì bị Liễu Diễm Tư lôi đi làm quen hết người này tới người khác, đến khi quay trở về bàn với Liễu Nguyệt thì cả người đã mệt rã rời, đến cười gượng cũng chẳng buồn nữa, vẻ mặt hầm hầm cho bánh vào miệng nhai.
Liễu Nguyệt: “…”
Diệp Chi Lăng ngồi cạnh: “…”
“Đến mặt mũi của phu quân mình như thế nào còn không biết.

Đồng ý kết hôn không phải liều lĩnh quá sao?” Diệp Chi Lăng tiếp tục chủ đề đang dang dở.
“Biết là thế.” Liễu Nguyệt nói, “Nhưng đây đâu phải chuyện của ta, xen vào đâu được.”
Liễu Hạo vừa ăn bánh vừa nói: “Khỏi lo, có vẻ là nhà quyền quý đấy.”
“Sao người biết được mà nói.” Cô hỏi.
Liễu Hạo: “Thì ta đoán thế.”
“…”
“Nửa tiếng nữa mới tới giờ rước dâu, ta đang muốn xem xem tỉ phu của ta rốt cuộc có thân thế như nào.” Liễu Nguyệt nói.
Dường như nhớ ra gì đó, cô bỗng hỏi: “À mà Nhất Minh đâu? Lâu lắm rồi ta chưa gặp y.

Nếu Liễu Chi đi về nhà chồng rồi thì cha định làm gì với y đây.”
Diệp Chi Lăng nói: “Ta nghĩ y cùng lắm là ở lại Liễu gia tiếp thôi.


Chủ tử của mình cưới xong về nhà chồng sống, thân là nam nhân sao có thể được tới ở cùng.”
Liễu Nguyệt thấy y cũng có lí, liền gật đầu.
Ngồi tám nhảm một lúc thì cũng sắp tới giờ rước dâu, Liễu Nguyệt nói với hai người cứ đợi ở đấy trước, cô về phòng lấy đồ rồi sẽ ra ngay.
Liễu Nguyệt lúc lấy đồ xong đi ra bỗng dưng cảm nhận được có ánh mắt từ xa đang âm thầm dõi theo mình.
Mà cô lại không bao giờ nghi ngờ giác quan của chính mình.
Ánh mắt nhanh nhẹn lướt qua, hướng mười hai giờ trên mái nhà đằng kia quả thực có một bóng người đang lấp ló ở đấy.

Liễu Nguyệt khẽ nhếch miệng cười, sau đó tỏ vẻ không hay biết gì đi vụt qua.
Đối phương ở trên cao bỗng thấy cô biến mất dưới tán cây, đôi mắt của hắn thoáng chốc lộ ra vẻ bối rối, tìm kiếm hết lượt này đến lượt khác.
Ngay lúc này sau lưng hắn xuất hiện một giọng nói.
“Tìm ta à?”
Liễu Nguyệt ăn vận xinh đẹp xuất hiện sau lưng hắn, nhưng vẻ mặt xinh đẹp của cô trông qua cũng chẳng hiền lành hay tử tế gì cho cam.

Cả người toả ra một cỗ ngạo khí trực tiếp nhìn thẳng vào kẻ đang vận đồ đen trước mặt.
Liễu Nguyệt lạnh lùng hỏi: “Nói, sao theo dõi ta.”
Thấy đối phương cả người bất động, duy chỉ ánh mắt của hắn là hiện lên vô cùng sinh động trước mắt cô.

Liễu Nguyệt nhíu mày, cảm giác vừa lạ vừa quen bỗng chốc ập tới.
“Cả người yếu nhớt mà dám trèo lên cao như vậy.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.


Dường như mang theo ý tứ trách móc.
Liễu Nguyệt nghe giọng nói này quả thực rất lạ, nhưng giọng điệu không hiểu sao cô vẫn có cảm giác quen thuộc không tên.
Rõ ràng đã nghe ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra là nghe ở đâu.
Vì thế cô cảnh giác nhìn người trước mặt, nói: “Ngươi dựa vào đâu mà nói bổn tiểu thư như thế.

Có tin ta đánh văng ngươi xuống đất rồi đập cho nhừ tử vì tội xâm phạm trái phép không.”
Đáp lại cô là ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn thích thú của đối phương, hắn đưa tay lên chỗ bịt miệng như muốn che miệng cười, nói: “Không biết vị tiểu thư đây có làm được không thôi.”
Nghe vậy Liễu Nguyệt nhướn mày, âm u hỏi: “Ngươi đây là đang coi thường ta?”
Kẻ vận đồ đen nâng mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén của phái mạnh trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của cô, hắn ngay sau đó lạnh lùng nói: “Ta không chỉ coi thường ngươi, mà ta còn chẳng buồn để ngươi vào trong mắt.”
“Thế mục đích ngươi lén lén lút lút đứng ở đây là gì?” Liễu Nguyệt hỏi.
Lần này đối phương lựa chọn im lặng.
Cô thấy kẻ này chắc chắn là chán sống rồi.

Đang định tiến lên, lúc này ở đằng xa tiếng pháo hoa bỗng nổ lên, tiếng kèn trống xập xình truyền tới.

Liễu Nguyệt phóng xa tầm mắt hơn, thấy được một đoàn người mặc áo đỏ chót đang theo hàng theo lối tiến vào phía bàn tiệc.
Rước dâu rồi!
Nhớ ra được việc quan trọng mình cần làm trước mắt, Liễu Nguyệt nhìn kẻ đang hiên ngang đứng đối diện với mình, giọng nói cảnh cáo: “Lần này bổn tiểu thư bỏ qua cho ngươi, khôn hồn biết điều biến khỏi tầm mắt của ta, sau này để ta gặp lại, bổn tiểu thư sẽ ngay lập tức ném ngươi từ mái nhà xuống.”
“Ngươi có biết ta là ai không mà đòi ném?” Kẻ vận đồ đen nói, đuôi mắt hắn khẽ nhếch lên, cho thấy được việc hắn ta đang vô cùng hưởng thụ sự tức giận này của cô.
Liễu Nguyệt đương nhiên giận run người, nhưng hôm nay cô quyết phải nhìn bằng được mặt của tỉ phu mình, vì thế mất kiên nhẫn nói: “Cẩn thận cái miệng của ngươi, hôm nay ta không có tâm trạng đứng đây tán dóc, đừng có mà…”
“A Nguyệt!!!”
Là tiếng của Diệp Chi Lăng.
Y đang ở dưới gọi cô.

Cả hai người đồng thời đều nhìn xuống dưới.
“Tân lang tới rồi! Ngươi ở trên đó làm trò gì vậy!” Y nói to.
“Chờ chút.

Ta có kẻ không biết điều cần giải quyết.” Liễu Nguyệt nói, nói xong cô lại đề phòng nhìn hắn, nhưng đúng lúc thay kẻ mặc đồ đen cũng đang nhìn cô, ánh mắt hắn ánh lên chút ý vị không rõ khiến cô nhất thời ngẩn người vì tưởng mình nhìn nhầm.
Hắn đương nhiên cũng nhận ra bản thân đã sơ suất, ngay lập tức dời sự chú ý về phía Diệp Chi Lăng ở dưới.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi đáy mắt lại lạnh đi vài phần.
Liễu Nguyệt thấy hắn lộ ra sơ hở, lập tức chớp thời cơ nhanh như cắt lao về phía hắn với ý định cho một chưởng kết thúc.
Nhưng ngay khi người đã ở ngay trước mắt, chỉ trong một chớp mắt thôi tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn.
Kẻ vận đồ đen ấy vậy mà vẫn bình tĩnh đưa mắt ra nhìn lấy Liễu Nguyệt một cái.

Ánh mặt của hắn làm cô vô thức phải rùng mình.
Tên này không đơn giản!
Liễu Nguyệt nghĩ.
Một loại cảm giác sợ hãi không báo trước chợt ập lên người cô.
Nhưng đợi đến khi Liễu Nguyệt hoàn hồn thì mọi chuyện đã quá muộn.
Kẻ mặc đồ đen không biết từ bao giờ đã xuất hiện đằng sau lưng cô, cả cơ thể cao lớn dễ dàng áp chế Liễu Nguyệt bằng tay không.

Kẻ đó cúi người, giọng nói nguy hiểm cất lên: “Liễu tiểu thư cảm thấy thân thủ ta thế nào? Hẳn là phải ngoài sức tưởng tượng của người chứ?”
Liễu Nguyệt đương nhiên cảm nhận được luồng khí chết chóc toả từ hắn, nhưng cô vẫn cứng miệng nói: “Ngoài sức tưởng tượng? Tiếc quá ta thấy chỉ toàn là trò mèo thôi.”
“Ồ.” Hắn nói, “Liễu tiểu thư thấy vậy sao?”
“Vậy giờ người có muốn cùng ta nhảy xuống dưới đó không?”.