Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 137: Chương 137





Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào bên trong phòng.
Liễu Nguyệt dừng việc đang làm lại, ngước đầu lên nói: “Mang vào đây.”
Một giây sau đó cánh cửa được mở ra từ ngoài vào, một người bước tới bên bàn của Liễu Nguyệt, đặt nó lên bàn cho cô sau đó lập tức lui ra.
Cạch!
Cánh cửa đóng lại.
Liễu Nguyệt cầm phong thư trên tay, mở nó ra rồi đọc một lượt.
Thư này là Liễu Diễm Tư gửi tới cho cô, có chữ viết của y, yêu cầu cô sắp xếp lại công việc sau đó trở về nhà ngay.
Liễu Nguyệt sau khi đọc xong bỗng bật cười, khoé miệng cô câu lên một cách thích thú, đáy mắt loé lên tia u ám khó nói thành lời.
“Nhị tiểu thư, lão gia cũng đã đánh tiếng cho ta, người định bao giờ sẽ về Liễu gia.” Lưu Ly hỏi, cũng giống như Thư Kính, nàng đảm đương trọng trách là bề tôi trung thành của Liễu Nguyệt, cánh tay phải chuyên đi xử lí những phần công việc mà cô không nhất thiết cần phải động tay đến hoặc không muốn làm.

Rút kinh nghiệm từ vụ việc của Tiêu Dã, Liễu Nguyệt cho dù có đồng ý với Liễu Diễm Tư là sẽ để Lưu Ly về dưới chướng thật nhưng chung quy phạm vi cũng chỉ dừng lại ở mức độ công việc và những thứ cô cho phép nàng được tham gia.

Còn lại cuộc sống hằng ngày, những điều động chạm đến sự tự do cá nhân của cô thì Liễu Nguyệt tuyệt đối không cho phép Lưu Ly được quyền quản thúc cô.
Đương nhiên chẳng bề dưới nào dám quản thúc bề trên của mình như Tiêu Dã, Liễu Nguyệt suy cho cùng vẫn là không thoát ra được khỏi sức ảnh hưởng của hắn.
Nghe Lưu Ly hỏi, Liễu Nguyệt vừa đi vừa xua tay, nói: “Không vội, bao giờ cảm thấy thời gian đã thích hợp thì ta sẽ về.”
“Ta có thám thính được là mấy hôm trước đại phu nhân đã bị lão gia cho nhốt vào biệt viện rồi.

Tiểu thư, điều này không phải đúng ý người rồi sao?” Lưu Ly hỏi.
Liễu Nguyệt nở một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý vị, cô nói: “Ừm, rất đúng ý ta.”
_ _
Liễu Nguyệt vốn đã biết hết được những chuyện xảy ra ở Liễu gia từ trước, hơn nữa lí do cô trì hoãn trở về Liễu gia cũng là vì muốn cho Tuệ Mẫn trải qua cảm giác sống ở một nơi cô quạnh âm u với điều kiện ăn ở có thể nói là tệ hơn cả tệ.


Biệt Viện cũng không phải chỉ xây lên rồi để đấy.

Nó được xây dựng với mục đích chính là để những người như Tuệ Mẫn ở trong đó và suy nghĩ về tội lỗi của mình.
Vậy thì ta sao có thể trở về sớm được cơ chứ.
Liễu Nguyệt nghĩ, cô vì chuyện này mà tâm tình tốt ra không ít.
Loại người đó, tốt nhất nên chết mục xương ở trong đấy đi.
Đó là hình phạt nhẹ nhất cho bà ta rồi.

Một tháng sau.
Liễu gia.
Liễu Nguyệt thư thả bước xuống xe ngựa.

Ánh mắt quét một lượt quanh khung cảnh có phần rực rỡ bắt mắt ngay cửa vào của Liễu gia.
Hai chữ song hỷ đỏ chót được dán song song với nhau ở mặt cửa.

Trên cao thì hoa lụa đỏ được treo lên trang trí cùng dải lụa cũng bắt mắt không kém.
Đứng ngay ở ngoài cô thậm chí còn có thể thấy được gia nhân trong nhà đang tất bật thế nào để chuẩn bị cho hôn sự của Liễu Chi sắp diễn ra chỉ chưa đầy một tuần nữa.
Đó cùng là lí do vì sao Liễu Diễm Tư vì không thể kiên nhẫn với sự trì hoãn của cô thêm nữa mà trực tiếp phái người tới đón.
Liễu Nguyệt vốn định bụng đợi thêm vài ngày nữa sẽ về, nhưng y đã cho người tới thì về sớm chút vậy.
Đang mải đánh giá tổng thể cách trang trí, Liễu Nguyệt không để ý có người đang tiến về phía mình.


Chỉ khi giọng nói phát ra cô mới dời tầm mắt đi, nhìn người đang đứng trước mặt.
“Nhị tiểu thư, lão gia đang chờ người trong thư phòng.” Thư Kính nói.
Liễu Nguyệt đáp: “Ta biết rồi.”
Cô đi theo Thư Kính không nhanh không chậm tới Vân Du Các.

Ngay khi cánh cửa của thư phòng được mở ra, Liễu Nguyệt đã có thể thấy ngay được vẻ mặt sốt rột cùng lo lắng của hai người.
Một là Liễu Chi.
Hai là Liễu Hạo.
Liễu Diễm Tư vẫn là vẻ mặt tâm tình không gợn sóng như mọi ngày, y nhìn cô, như muốn chất vấn sao dám kéo dài thời gian.
“Con về rồi.” Liễu Nguyệt thoáng mỉm cười nói.
Liễu Diễm Tư chỉ khẽ ừm một tiếng, xong y không lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng: “Giờ con muốn thế nào?”
Liễu Nguyệt giả bộ suy tư, nhưng trong sự suy tư đó đã có hết thảy chủ ý.
Việc cô ngầm đồng ý với Liễu Chi sẽ không động đến Tuệ Mẫn nữa vốn là chuyện của rất lâu về trước, khi Liễu Chi chấp nhận đóng vai ác trước mặt Tiêu Dã để lấy ra được chiếc khăn của hắn để đưa cho cô.

Nhưng mọi chuyện cuối cùng vẫn đổ bể khi chiếc khăn nàng lấy ra và vô tình xé mất cũng không phải thứ cô muốn.

Dù sao sau đó Liễu Chi cũng bị Tiêu Dã hắn phản đòn lại nên chuyện này Liễu Nguyệt coi như đền bù cho nàng.
“Con muốn nói chuyện riêng với Liễu Chi.” Liễu Nguyệt nói.
Liễu Diễm Tư nghe vậy thì hơi nhướn mày, nhưng sau đó y cũng đứng lên, lãnh đạm nói: “Được.” Rồi bước ra ngoài.

Cạch!
Cửa phòng đóng lại, Liễu Nguyệt im lặng nhìn Liễu Chi, cô không nói ngay mà dời mắt sang một kẻ cứng đầu không biết điều đang đứng sau nàng.
Liễu Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta nghĩ ngươi nên biết điều chút chứ? Không nghe ta bảo là nói chuyện riêng à.”
“Chuyện riêng gì chứ, ta muốn nghe cùng.” Liễu Hạo đứng khoanh tay quyết không rời đi, “Sao chuyện gì cũng muốn giấu ta, ta toàn là người biết cuối cùng vậy.”
“Ai giấu ngươi chuyện gì?” Cô khó hiểu hỏi.
Liễu Hạo: “Đừng có giả ngu, Liễu Chi kể hết cho ta rồi.

Ngươi biết chuyện mẹ ta là kẻ đầu độc ngươi, các ngươi đều biết.

Nhưng con mẹ nó đều không thèm nói với ta đến tận khi cha kể thì ta mới được biết.

Mấy người nghĩ ta là nít ranh đấy à?”
“Còn ngươi nghĩ mình lớn hơn ai.” Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn cậu, nói.
Cô ngay sau đó tưởng cậu đã cứng họng.

Nhưng không, Liễu Hạo sau đó đi tới trước người mặt Liễu Nguyệt, mắt phượng tức giận nhìn xuống cô, lạnh lùng nói: “Hơn ngươi là được.”
Ở khung cảnh này, Liễu Nguyệt phải ngước đầu lên nhìn Liễu Hạo, còn Liễu Hạo thì kiêu ngạo đưa mắt xuống nhìn cô.

Tuy cậu là cậu út Liễu gia nhưng giờ Liễu Hạo sớm đã cao hơn cả hai người ở đây tận một cái đầu.

Liễu Nguyệt sau đó thì cũng nghe ra được Liễu Hạo đang ẩn ý chế nhạo mình.

Cô nhìn cậu càng đáng sợ hơn, nhưng tầm mắt dời đi, Liễu Nguyệt trực tiếp coi cậu như không khí mà quay ra nói với Liễu Chi: “Liễu Chi, ta có hứa với ngươi sẽ không động tới Tuệ Mẫn.”
“Ừ, ta biết.” Liễu Chi nói.

“Vì vậy cho tới ngày hôm nay ta cũng không động đến một cọng tóc của bà ta.” Liễu Nguyệt nói, “Đó cũng xem như là ta đã giữ đúng lời hứa của mình.”
“Vậy ngươi định…”
“Để ta nói hết đã.” Liễu Nguyệt dơ tay ra hiệu cản nàng, nói tiếp: “Lời ta đã hứa, cũng không phải là nuốt lời.

Nhưng đó là lúc không ai biết, giờ thì đến cả cha cũng đã biết rồi, người muốn ta đưa ra quyết định, mối thù này, ta e rằng không trả lại cho Tuệ Mẫn thì không phải Liễu Nguyệt ta.”
Liễu Chi cùng Liễu Hạo chợt cảm thấy bất an, Liễu Chi hỏi: “Ngươi là muốn…”
“Ta đang cân nhắc giữa việc trả lại bà ta gấp trăm ngàn lần những chuyện bà ta đã từng làm với ta trước đây hay tiếp tục để bà ta chịu hình phạt ở Biệt Viện.”
Thấy Liễu Chi dường như muốn nói gì đó, Liễu Nguyệt lại nhanh miệng nói trước: “Ngươi cũng đừng nói khổ thay cho bà ta.

Những điều Tuệ Mẫn phải nhận ngày hôm nay thực chất còn quá nhẹ so với những việc bà ta từng làm đối với ta, với cả ngươi và cha trong quá khứ.”
Dứt lời, bầu không khí lập tức bị đông cứng.

Liễu Nguyệt một chút mềm lòng cũng không có.

Cô chỉ lạnh lùng nói tiếp: “Nghe này, ta không động tới Tuệ Mẫn, đúng như lời hứa ta đã hứa với ngươi khi đó.

Nhưng ta cũng không hứa với người là chuyện lần này ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho bà ta.

Hại ta mất nửa cái mạng, sử dụng thủ đoạn toan tính lừa Liễu gia ta một vố lớn như vậy, chẳng cần đến ta ra tay, cha chắc chắn sẽ xử lí bà ta.”
“Tiểu Nguyệt!” Liễu Hạo vì chịu hết nổi nên đã cắt ngang, “Ngươi…ngươi…”
Cậu trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt, nhưng không biết nên nói như thế nào với cô.
Vì tất cả lời Liễu Nguyệt nói ra, đều hoàn toàn đúng.
Liễu Hạo không biết hiện tại bản thân phải làm như thế nào mới phải..