Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 127: Chương 127





Mỗ gia.
“Thiếu gia, bên phía Liễu gia có gửi thư tới cho người.”
Sau câu nói đó là một phong thư được đặt ngay ngắn trên bàn.
Mỗ Đông Quân dừng lại việc đang làm, mở phong thư ra đọc một lượt.
“…”
“Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta.”
Mỗ Cao vừa hay đi ngang qua, ghé vào hỏi: “Chuyện gì vậy con trai, đi đâu mà gấp thế?”
Mỗ Đông Quân không tiện nói nhiều, chỉ đưa phong thư cho ông, nói: “Con sẽ đi chuẩn bị một chút.” Nói rồi y gấp gáp ra ngoài.
Mỗ Cao cầm phong thư trên tay, đọc hết chữ được viết trong đó, vẻ mặt hết chuyển từ xanh lại sang xám.
Mỗ Đông Quân sau đó sửa soạn mất một ngày rồi y lên ngựa để tới Liễu gia.
Liễu gia.
Vì Liễu Diễm Tư chưa trở về Liễu gia ngay được nên mọi chuyện trên dưới đều là do Thư Kính quản lí.

Phong thư cũng là của nàng viết gửi tới Mỗ Đông Quân xin nhờ sự giúp đỡ.
Dù sao trước đó cũng là nhờ y giúp áp chế độc cho Liễu Nguyệt nên chuyện lần này chắc chắn y phải am hiểu hơn ai hết.
Mỗ Đông Quân tới, Thư Kính liền lập tức mới người vào trong.
Phòng Liễu Nguyệt.
Cả căn phòng bị bao chùm bởi hương xông trầm dày đặc.

Mỗ Đông Quân ở trong khám bệnh cho cô, Liễu Hạo đằng sau nhắm mặt bịt mũi vì cái hương thuốc có phần nặng thái quá này.
“Nếu không chịu được thì cháu có thể ra ngoài.”
Mỗ Đông Quân đưa lưng về phía Liễu Hạo, nói.
“Cháu chịu được.


Thúc cứ làm việc của thúc đi.” Liễu Hạo nói.
Mỗ Đông Quân sau đó cũng không để ý đến cậu nữa, nghiêm túc kiểm tra tình trạng cho Liễu Nguyệt.
Một canh giờ sau Mỗ Đông Quân bước ra, trên người còn ám mùi thuốc nồng nặc, sắc mặt y vô cùng khó coi, hỏi Liễu Hạo và Thư Kính: “Liễu Diễm Tư đâu?”
“Người ra ngoài hiện chưa thể về ngay thưa công tử.” Thư Kính đáp.
Y nghe vậy thì bất lực xoa huyệt thái dương, nói: “Vậy Hương Cẩm Lan, vị phu nhân vừa giỏi y thuật vừa là mẹ của Liễu Nguyệt đâu?”
Thư Kính: “Nhị phu nhân đã ra ngoài từ tháng trước để đi tìm thuốc giải cho nhị tiểu thư rồi thưa công tử.”
Mỗ Đông Quân: “…”
“Vậy người chăm sóc Liễu Nguyệt suốt thời gian qua đâu, ta muốn gặp hắn.” Y nói.
“Người đó hiện cũng không có ở đây thưa công tử.”
Mỗ Đông Quân: “…”
“Lập tức, ngay bây giờ, gọi Liễu Diễm Tư về đây cho ta.” Y tức giận nói.
Thư Kính: “Mỗ công tử yên tâm, lão gia người sau khi nhận được tin đã ngay lập tức trên đường trở về Liễu gia rồi.

Chắc chỉ trong ngày mai là người sẽ về tới đây.”
“Tình hình của A Nguyệt thế nào rồi vậy thúc thúc?” Liễu Hạo lo lắng nói.
Mỗ Đông Quân đang cân nhắc có nên nói cho cậu biết không, nhưng xét thấy vẻ mặt lo lắng xen lẫn bất an của Liễu Hạo, y lại mềm lòng, nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là tình hình đang rất tệ thôi, còn lại phải đợi cha ngươi về rồi mới nói hết được.”
Liễu Hạo nghe vậy, sắc mặt thoáng tái đi.
Mỗ Đông Quân thấy được, lại nói: “Đừng lo, có ta ở đây.

Tuyệt đối sẽ không để cho tình trạng của Liễu Nguyệt tệ hơn đâu.”
Liễu Hạo nói: “Vậy nhờ thúc.”
Mỗ Đông Quân khẽ gật đầu.

Sau đó nói chuyện một lúc với Thư Kính về việc phân phó cho người xử lí ra sao với đống đồ y mang tới, trong đó đa phần là thuốc và sách ghi chép sơ bộ mà y đã dành cả tháng trời để nghiên cứu về Bạch Huyết.
Thư Kính sớm biết chuyện y tới đây không chỉ một ngày hai ngày là xong ngay được nên đã thu xếp ổn thoả đâu vào đấy.
Mỗ Đông Quân khá vừa ý với sự sắp xếp của nàng, tiếp tục vào phòng theo dõi Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt rơi vào trạng thái hôn mê đứng cận kề giữa ranh giới của sự sống và cái chết vô cùng gần.

Da cô tái nhợt, môi mất hết huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt kể từ lần cuối ở chân núi đó, Liễu Nguyệt nằm im bất động trên giường, cả người trông chẳng lấy chút khí tức nào của người sống cả.
Liễu Diễm Tư lúc nhìn thấy cô còn bị bất ngờ một phen.
Khi đó y mới trở về đã tới ngay Nhạn Uyên Các, vừa mở cửa ra đã đi ngay tới bên giường để xem xem tình hình của Liễu Nguyệt như thế nào, rốt cuộc có tệ như Thư Kính đã nói không.
Ngay sau đó là một khoảng trời im lặng, Mỗ Đông Quân ở sau thấy y không nói gì, chỉ đứng im như pho tượng.

Tưởng có chuyện gì xảy ra liền chạy nhanh tới xem sao.
Lại gần tiến tới, và thứ y thấy được, chính là sắc mặt thoáng trắng bệch cùng đôi mắt như đang không tin vào điều mình nhìn thấy của Liễu Diễm Tư.
Liễu Diễm Tư sau đó mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó nhưng mãi không thể phát ra lời.

Mỗ Đông Quân nhìn biểu cảm trên mặt y là thừa biết y định hỏi gì.


Sau đó Mỗ Đông Quân thở dài, nói: “Chưa chết, vẫn còn sống.”
Liễu Diễm Tư: “…”
Y thu hồi ánh mắt phức tạp của mình, nhìn sang Mỗ Đông Quân, nói: “Trước đó bệnh của con bé ta thấy đã kiểm soát vô cùng ổn.

Sao giờ lại…”
“Chuyện đó ta phải hỏi ngươi mới đúng.

Ngươi làm ăn cái kiểu gì mà để cho độc tính không những không thuyên giảm mà còn lan rộng hơn.

Ngươi biết con gái ngươi đã xém chút nữa mất mạng không hả?!”
“Cái gì?!”
“Chỉ một chút, một chút nó nhỏ cỡ nào ngươi có biết không? Mạch thì đập yếu vô cùng, tiếng thở hầu như không có, chỉ rất nhẹ.

May ra nhịp tim đập vẫn còn cứu vãn được tất cả.

Nhưng nếu không phải Liễu Hạo khi đó bắt mạch cho con bé phát hiện chuyện tim ngừng đập rồi tiến hành sơ cứu khẩn cấp.

Ta e rằng trước khi mọi chuyện có thể kịp thời vãn hồi, cái tin ngươi nhận được có lẽ là con gái ngươi đã chết rồi.”
Liễu Diễm Tư mím môi, y không ngờ mọi chuyện sẽ biến chuyển theo hướng này.
“Thật sự, con gái ngươi đã trải qua cảm giác chết lâm sàng trong vòng một phút đó Liễu Diễm Tư.

Ta cũng không dám chắc khả năng cứu chữa phục hồi hoàn toàn được bao nhiêu phần trăm nữa.”
Mỗ Đông Quân nói.
“Tình trạng tệ đến mức nào rồi?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Độc đã phát triển mạnh hơn phá huỷ lục phụ ngũ tạng bên trong của con bé một cách nặng nề.

Ta thắc mắc rốt cuộc Liễu Nguyệt đã được chăm sóc cái kiểu gì suốt thời gian qua để cho cái cơ thể của con bé nó tàn tạ đến được mức đấy.

Chẳng phải ngươi cũng thấy con bé rồi sao, nếu không phải biết nó còn sống, đến cả ngươi cũng cảm thấy người nằm trên giường y hệt một cái vỏ rỗng không có linh hồn ở trong sao?”

Liễu Diễm Tư không đáp, chỉ đưa mắt nhìn sang Liễu Nguyệt đang nằm im bất động thanh sắc trên giường.

Tiếng thở dài khẽ truyền tới, y sau đó chuyển tầm mắt lên người Mỗ Đông Quân, nói: “Làm mọi cách có thể, bằng mọi giá miễn sao cứu được con bé.

Ta trông cậy hết ở ngươi.”
Mỗ Đông Quân cũng không có ý định gì khác.

Cứu người là việc y nên làm, cho dù Liễu Nguyệt không phải là con gái của Liễu Diễm Tư thì y vẫn sẽ cố hết sức để cứu được cô.

Nhưng tiến tới giai đoạn này, Tòng đại phu nổi danh nhất nhì Châu Quốc còn phải lắc đầu ngao ngán, cứu được hay không, có lẽ còn phải tuỳ vào vận may.
“Ta sẽ bàn bạc với Tòng đại phu thêm về chuyện này.

Ngươi tạm thời cứ yên tâm.” Mỗ Đông Quân nói.
Liễu Diễm Tư gật đầu, sau đó ra ngoài gọi Thư Kính tới.

Giọng nói không giấu khỏi chút lạnh lẽo, y hỏi: “A Dã đâu, bảo nó tới gặp ta.”
“Chủ thượng, hắn biến mất rồi.

Tam thiếu gia biết, nhưng người không chịu nói.

Thư Kính cũng đã cho người điều tra, cơ mà nhị tiểu thư dường như đã biết trước mọi chuyện, người không để lại chút manh mối nào cả.”
Liễu Diễm Tư nguy hiểm nhìn nàng, hỏi: “Cái gì?”.