Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 105: Chương 105





Chiều hôm đó Liễu Nguyệt tỉnh lại, cả người khẽ động đậy, đôi mắt mang theo dáng vẻ mơ mơ màng màng như chưa tỉnh hẳn chậm rãi mở ra, đối mặt với Tiêu Dã mặt mày hớn hở vui như một đứa trẻ được người khác cho kẹo.
Mà có khi được cho kẹo chưa chắc hắn đã vui như thế.
Tiêu Dã mừng vì cô tỉnh dậy, thần thái cũng vì thế tươi tắn hơn.

Hắn nói: “Tiểu thư...tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”
Liễu Nguyệt nhìn hắn, không nói gì, bàn tay trắng muốt mang theo vài phần tái nhợt đưa lên khẽ chạm vào mặt hắn, cô nói: “A Dã, xin lỗi nhé, ta lại không bảo vệ bản thân như đã hứa rồi.”
Tay cô lạnh băng chạm vào mặt hắn mang đến loại cảm giác rợn người, mà Tiêu Dã nào để tâm, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, hắn cố ra vẻ mình ổn nhưng giọng không biết từ lúc nào đã hơi run: “T...Tiểu thư...A Dã không chấp nhận lời xin lỗi này của người đâu, tiểu thư phải mau khỏe...như vậy ta mới tha thứ cho người được.”
Liễu Nguyệt khẽ cong mắt kéo khóe miệng cười nhẹ, cô nói: “Rồi sẽ khỏe.”
Tiêu Dã im lặng nhìn cô, lại như cún con áp mặt vào tay cô.

Hắn chỉ sợ bỏ ra rồi, tay cô sẽ lại lạnh đến thấu xương như ban nãy.
Hắn sẽ truyền hơi ấm của hắn cho người, người cũng nên mau khỏe lại đi.
Liễu Nguyệt sau khi tỉnh dậy không nói nhiều là bao, đó là do cổ họng cô lúc nào cũng mang đến dư vị tanh của máu, mở miệng nói ra vô cùng khó chịu.

Chất giọng khàn khàn nói câu được câu không, quả thực ức chế mà.
Liễu Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nghĩ.
Đợi ta tìm được kẻ đứng sau chuyện này thì đừng nói rút một cái xương.

Chính ta sẽ lôi gã ra dùng cực hình tới chết sau đó ngũ mã phanh thây.

“À, ta đi gọi phu nhân.

Người đừng ngủ nhé, phu nhân muốn nói chuyện với người lắm đấy.” Tiêu Dã vội đứng lên nói.
Cô nằm trên giường giơ ngón trỏ lên với hắn.
Tiêu Dã hiểu ý tức tốc chạy đi.
Bây giờ đến gật cái đầu cũng mỏi.
Liễu Nguyệt chán nản nghĩ.
Lát sau Hương Cẩm Lan với vẻ mặt vui mừng xen lẫn chút mệt mỏi vì cả đêm ngồi suy nghĩ đã xuất hiện ở cửa phòng, nàng nhanh chân đi tới ngồi bên giường cô, nắm lấy tay cô, nói: “Nguyệt Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”
Liễu Nguyệt cười nói: “...Mẹ.”
“N...Người không trách con chứ?”
Hương Cẩm Lan thần sắc nhợt nhạt, cố không để cô phát hiện ra giọng mình đang vì đau lòng tột độ mà nấc nghẹn, nàng cười, nói chính xác hơn là gượng cười, đôi mắt nhu hòa xinh đẹp ánh lên vài tầng nước mắt, nói: “Không trách, quả thực không trách.

Vì vậy con phải khỏe lại, ta muốn thấy Nguyệt Nhi của ta khỏe mạnh.

Con biết chưa?”
Giờ trách mắng thì có ích gì cơ chứ?
Hương Cẩm Lan nén nước mắt ngậm ngùi nghĩ.
Nữ nhi nàng yêu thương hết mực đang nằm trên giường với bệnh tình không biết khi nào chuyển biến xấu thì nhắc lại chuyện đấy lại gì cơ chứ!
Liễu Nguyệt cảm nhận được có một giọt nước nóng bỏng rơi vào tay mình.
Một giọt.
Hai giọt.
Cứ như vậy rơi lách tách.
Cô không đành lòng, mở miệng nói: “Người đừng khóc, khóc như vậy con không khỏi bệnh đâu.”
Hương Cẩm Lan nhắm chặt mắt gật đầu, cố không để nước mắt rơi ra.
“Hình như con thức lâu hơn mọi khi.” Liễu Nguyệt bỗng nói, “Bình thường đáng nhẽ phải ngất từ ban nãy rồi.”
Hương Cẩm Lan lau nước mắt nói: “Có tiến triển gì rồi sao?”
“Mong là vậy.” Cô thở dài nói, “A Dã, ta đói bụng rồi.”
Tiêu Dã đứng đằng sau nghe cô nói vậy lập tức cuống quýt nói: “Ta...Ta đi nấu đồ ăn cho người.

Tiểu thư, người muốn ăn món gì?”
Liễu Nguyệt từ khi trúng độc đã được Mỗ Đông Quân dặn dò kĩ là không được ăn mấy món mặn, cũng vì lẽ đó giờ cô chỉ thấy ăn cháo là hợp miệng.
Tiêu Dã nghe lời không chút chậm trễ chạy vào bếp bắt tay vào việc ngay, lúc sau hắn đã bê lên một bát cháo thịt băm nóng hổi, bên trên còn để vài sợi gừng với công dụng giúp tiêu giảm hàn khí.
Hương Cẩm Lan đỡ cô ngồi dậy, Tiêu Dã đặt khay đồ ăn bên cạnh, nàng nhẹ nhàng đưa từng muỗng cháo nhỏ vào miệng cô.


Liễu Nguyệt ngồi ăn, khung cảnh thật sự yên bình.
Đợi đến khi cô ăn xong rồi, Hương Cẩm Lan sai người khác tới dọn dẹp, để Tiêu Dã ở bên cạnh bầu bạn với cô, nàng nói ban nãy bỏ giữa chừng việc điều chế thuốc, cũng đến lúc phải dời đi rồi.
Liễu Nguyệt không muốn nằm nghỉ sớm nên ngồi im lặng dựa lưng vào đầu giường.

Đợi Hương Cẩm Lan rời đi rồi cô mới hỏi Tiêu Dã: “Tiểu Hồng đâu rồi?”
Hắn ngồi xuống cạnh cô, đáp: “Tiểu Hồng đã được phu nhân sai người đưa về nhà để chăm sóc cho mẹ mình rồi.

Và người cũng đã trả luôn cái tiền gọi là ‘thù lao’ thay cho tiểu thư nên tiểu thư cũng không cần bận tâm nữa đâu.”
“Ồ.” Liễu Nguyệt nói, “Khi ngươi nói ra sự thật người phản ứng ra sao?”
Tiêu Dã rũ mắt nói: “Đương nhiên là phu nhân rất sốc, sau đó người tức giận nhưng khi nghe đến tin tiểu thư bị trúng độc thì đã vô cùng lo lắng.”
“Đúng là người mà.” Cô nói, dường như đã đoán chắc được điều này.
“Khụ...vậy ngươi thì sao? Lúc phát hiện ra Tiểu Hồng thì ngươi như thế nào?”
Liễu Nguyệt có chút cứng nhắc hỏi, ai mà chả biết hắn giận đến độ hệ thống ít khi xuất hiện còn phải gửi cả thông báo khẩn cấp tới cho cô.
Nhưng nghe hắn tự mình nói ra vẫn hay hơn.
Nghĩ vậy cô giả bộ tò mò, ánh mắt nhìn hắn mang vài phần lấy lòng.
Tiêu Dã bày ra bộ mặt ‘người còn hỏi câu đó được sao?’, giọng nói mang theo chút ý tứ hờn dỗi, hắn nói: “Đương nhiên lúc đó ta rất giận rồi, tiểu thư giấu ta việc lớn như vậy cơ mà.”
Liễu Nguyệt toan mở miệng giải thích nhưng hắn đã nói tiếp: “Nhưng lúc nghe tin người ở nơi nào đó bị bệnh, cơn giận đã chẳng là gì so với nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lồ ng ngực ta lúc bấy giờ.” Tiêu Dã nói, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy đáng thương, hắn rũ hàng mi đen nhánh không ngừng run rẩy của mình để che đi một phần đôi mắt, như muốn để cô không thể thấy được sự đau lòng trong đó.
Nhưng Liễu Nguyệt vẫn thấy được, cô thở dài nâng tay đưa lên chạm vào mặt hắn, an ủi nói: “Là ta không tốt, hết lần này đến lần khác khiến ngươi nhọc lòng.”
Tiêu Dã nghe cô nói vậy thì lắc đầu, nói: “Không phải do người...”
Liễu Nguyệt thấy người hắn run run, khóe mắt ngày càng đỏ, cô thoáng chốc cứng đờ.
Đừng nói A Dã hắn định khóc đấy?
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt không chút chậm trễ ôm lấy Tiêu Dã, như mẹ dỗ con mà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hắn luống cuống nói: “Sau này không tự ý hành động nữa.

Thật đấy, chỉ nghe mình ngươi thôi.”

Tiêu Dã vùi mặt vào vai cô, muốn ngửi lấy hương hoa quế tự nhiên thoang thoảng trên người cô.

Nhưng lát sau đáy mắt hắn lộ rõ vẻ thất vọng.
Mùi hương dễ chịu hắn yêu thích đó, biến mất rồi.
Giờ trên người cô toàn mùi thuốc đắng ngắt thôi.
Tiêu Dã nghĩ.
Nhưng hắn vẫn thích...
Ánh mắt Tiêu Dã tràn đầy si mê ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chỉ nghe mỗi ta?”
Liễu Nguyệt vẫn chưa nhận ra sự khác thường, thoải mái để hắn ôm mình.

Dù sao cũng không phải một lần, mà hắn với cô sau này thì có chuyện gì được.

Bây giờ quan trọng là phải dỗ cho hắn vui trước đã.
Đây chính là suy nghĩ của cô, một suy nghĩ ngây thơ đến mức ngu ngốc.
Nhưng Liễu Nguyệt nào biết, cô khẽ nói: “Ừ, nghe mỗi ngươi.”
Nghe vậy đôi mắt Tiêu Dã như lang sói nhìn chằm chằm vào bóng đêm, nơi Liễu Nguyệt không thể nhìn thấy, hắn không hề có ý muốn che giấu đi ý niệm chiếm hữu đang như cơn sóng to lớn cuồn cuộn nơi đáy mắt.

Hai tay ôm chặt lấy cô như không bao giờ muốn buông ra, hắn chậm rãi mà hưởng thụ, từ tốn đợi con mồi tự mình sa vào bẫy, có chút nguy hiểm nói: “Là người hứa rồi đó.”.