Edit: Củ Cải Đường
“Xin lỗi, Tịch Diễm, cậu rất tốt.” Mạc Kham chân thành nói, “Chỉ là tôi không hợp với cậu.”
“Em biết rồi.” Tịch Diễm mím môi, quay người rời đi.
Việc Mạc Kham gặp được Tịch Diễm hoàn toàn là chuyện tình cờ.
Game Vận Mệnh này Mạc Kham cũng có chơi, không chỉ chơi không thôi mà còn chơi rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức nào à… Anh cực kì chấp nhất đối với các vật phẩm và tọa kỵ* trong phó bản. Rõ ràng anh chỉ cần thay đổi số liệu là tự mình lấy được đồ trong game, nhưng anh vẫn muốn mình đi theo đoàn hơn.
*Tọa kỵ: Là hệ thống thú cưỡi trong game.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Mạc Kham đen đủi vẫn hoàn đen đủi. Không chỉ có một mình anh xui xẻo mà vận xui còn có thể ảnh hưởng tới người khác. Hễ cùng đoàn với anh là đen như chó mực, đen đến mức chính Mạc Kham cũng nghi ngờ liệu có phải nhân viên nhà mình cố ý điều chỉnh số liệu chơi mình hay không. Cho đến tận khi anh gặp Tịch Diễm.
Lần đầu tiên gặp Tịch Diễm, anh ra được Ô Vân Đạp Tuyết mà anh tâm niệm đã lâu, đập hàng chục nghìn tệ vào đó. Lần thứ hai gặp Tịch Diễm, anh ra chó địa ngục Lạc Tư.
Không phải do Mạc Kham có trí nhớ tốt, mà thực sự ấn tượng về Tịch Diễm quá đặc biệt, chỉ nói riêng về bộ ngực khủng thế kia, Mạc Kham có muốn không nhớ cũng khó. Vì vậy sau lần đánh phó bản thứ hai, Mạc Kham thêm Tịch Diễm vào danh sách bạn tốt. Nhưng sau khi trò chuyện anh mới biết, Tịch Diễm không chơi game Vận Mệnh, acc này là của chị gái cậu ta.
Chị gái Tịch Diễm cũng đen đủi như châu Phi, lúc đánh phó bản chưa bao giờ ra được Thần Thạch cấp 8 nên bèn nhờ cậu em trai vận may sáng chói của mình chơi hộ. Tịch Diễm rất có tài chơi game online, mới xem vài video hướng dẫn đã đủ hiểu phải đánh phó bản như thế nào, cũng chưa tạo ra bất kỳ sự cố 818 nào cho chị gái.
*Mấy chỗ về game mình edit có thể sai sót vì có mấy từ lóng không hiểu lắm.
Khi đó Mạc Kham không tin lắm. Game bố đây hay như vậy, cả nước Z đều chơi mà sao cậu ta lại không chơi? Nhưng lúc đó hai người không thân quen gì, Mạc Kham cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói với Tịch Diễm rằng anh đen đủi cỡ nào, rồi cầu xin cậu ta lần sau đi đánh phó bản thì nhớ mang anh theo.
Có lẽ là do có một người chị đen đủi khôn tả, Tịch Diễm cũng hiểu người như anh trắc trở thế nào nên bèn sẵn sàng đồng ý, dù sao chị gái cậu ta cũng cần rất nhiều Thần Thạch cấp 8. Vì vậy hai người thường xuyên đi phó bản với nhau, bắt đầu trở nên thân thiết hơn.
Sau khi thân nhau rồi Mạc Kham bắt đầu rủ rê Tịch Diễm chơi game này. Vốn dĩ Tịch Diễm cũng khá thích, dưới sự trợ giúp của Mạc Kham, cậu ta tự tạo một acc riêng mới.
Game Vận Mệnh này ngoài lối chơi PVE [Phó bản] thì còn lối chơi PVP [Player PK]. Sau khi am hiểu về trò chơi, Tịch Diễm cảm thấy rất hứng thú với lối PVP, đặc biệt là leo rank. Cái gọi là leo rank chính là sân đấu 1v1, tích điểm càng lớn thì thứ hạng càng cao. Tịch Diễm mất một tháng để đánh lên nhất bảng, sau đó được chiến đội chuyên nghiệp chiêu mộ.
Lúc được Tịch Diễm tham khảo ý kiến, Mạc Kham đã tìm hiểu sơ qua về hoàn cảnh gia đình Tịch Diễm, đưa ra ý kiến “cứ quyết định theo ý mình”. Sau đó Tịch Diễm tới thành phố H làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Mạc Kham tới thành phố H công tác còn tiện đường hẹn gặp Tịch Diễm, thế mà tên nhóc ngốc nghếch này lại sững sờ không nhận ra anh là ông chủ game Vận Mệnh.
Sau đó nữa…
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi kéo Mạc Kham ra khỏi dòng hồi ức.
“Mạc Kham, em nhớ anh lắm.” Vừa mới nhận điện thoại, đầu bên kia đã truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết.
“???” Mạc Kham insert meme người da đen với dấu hỏi chấm nhìn tên người gọi tới, màn hình hiển thị là Thư Trạch.
“Mạc, Mạc Kham, chừng nào thì anh về á?”
Thư Trạch chắc hẳn đang không tỉnh táo cho lắm, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
“Em…uống say à?” Mạc Kham hỏi thử.
“Không phải! Em không say, rõ ràng là em chỉ uống một ngụm…cái nước trắng hơi cay cay thôi!” Thư Trạch lẩm bẩm.
“Lại còn bảo không say, bắt đầu lảm nhảm luôn rồi…” Mạc Kham đỡ trán, “Nước trắng hơi cay cay? Chẳng lẽ là chai Mao Đài kia của tôi?”
“Mao, hức, Mao Đài?” Thư Trạch híp mắt nhìn cái chai trên tay mình, nhận ra trên đó đúng là có hai chữ Mao Đài, “He he he, Mạc Kham anh thông minh ghê á!”
“….” Mạc Kham thầm chửi fuck, nói, “Em uống bao nhiêu? Đừng uống nữa, có được không?”
“Không uống không uống.”
Nghe vậy, Thư Trạch ngoan ngoãn đặt chai rượu lên bàn. Cậu lảo đảo bước tới giường Mạc Kham, ngã ập xuống, thành thật nói: “Chỉ có một ngụm thôi… Em thấy nước này có mùi lạ lạ nên muốn nếm thử!”
“Em uống rượu giỏi thật đấy!” Mạc Kham mỉa mai.
“Mạc Kham!” Thư Trạch gào lên.
“Đây.” Mạc Kham hơi bất đắc dĩ đáp.
“Em muốn làm tháng thu nhập trăm vạn… xờ trim, nấc… Vậy thì anh sẽ không cần phải như vậy, đi công tác khổ cực, sau này em, em nuôi anh!” Thư Trạch gào.
Xờ trim nấc là cái quỷ gì?
Mạc Kham nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi. Nhưng những lời Thư Trạch nói ra lại mang tới nỗi xúc động lớn lao.
“Tôi…” Mạc Kham mở miệng, rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại gộp lại thành một câu, “Ngày mai tôi sẽ về.”
Hốc mắt Thư Trạch bỗng đỏ lên, vừa mở miệng định nói gì đó thì trên tay bắt đầu mọc ra lông dài lởm chởm. Cánh tay vốn trần trụi giờ lại biến thành móng vuốt chỉ có ở báo đốm.
Thư Trạch không ngờ mình sẽ biến về nguyên hình vào đúng lúc này, cậu nhanh chóng nghiêng tai áp vào điện thoại, nhưng chỉ thấy Mạc Kham đã cúp máy từ bao giờ. Thư Trạch tha điện thoại đặt lên tủ đầu giường, thế rồi nhào cả mình báo vào chiếc gối của Mạc Kham, híp mắt cọ cọ.
Mạc Kham sắp về, he he he, ngày mai Mạc Kham sẽ về.