Nuôi Một Con Mèo

Chương 2




Edit: Củ Cải Đường

“Sếp, tôi tra ra được người lúc trước anh bảo tôi tìm hiểu rồi.” Kỳ Chu nói.

“Tra được những gì?” Mạc Kham hơi đau đầu nhìn box chat của Weibo trên màn hình điện thoại, Thư Trạch gửi tin nhắn hỏi anh hôm nay có về nhà không.

Một tuần trước, Mạc Kham chính thức trở thành kim chủ của Thư Trạch, hơn nữa còn mang cậu về nhà.

Nói là nhà thì cũng không đúng lắm, thật ra chỉ là một căn hộ thôi, Mạc Kham có rất nhiều căn hộ như thế. Nơi Mạc Kham mang Thư Trạch đến khác những căn hộ khác ở chỗ, đó là một trong những nơi anh thường ở nhất.

Thế rồi anh nhận ra, Thư Trạch có vẻ hơi ngốc.

Cũng không hẳn là ngốc, chỉ là quá thiếu hiểu biết về đời sống, đến cả điện thoại cũng không biết dùng kiểu gì, cứ như thể người từ trên sao Hoả xuống. Vì vậy Mạc Kham đành dành ra hai ngày dạy Thư Trạch học cách sử dụng đồ điện và điện thoại di động.

“Là một người rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.” Kỳ Chu đáp, “Sinh ra vào ngày XX tháng XX năm XX tại bệnh viện XX, học Tiểu học ở trường XX, học cấp Hai ở trường XX, lúc cậu ta học cấp Ba thì cha mẹ qua đời vân vân….. Cậu ta thậm chí còn không đọ lại được với mấy đối thủ cạnh tranh của chúng ta đâu. Cách đây không lâu mới bị tai nạn giao thông, vừa mới ra viện một tuần trước, liệu có phải đây là nguyên nhân mất trí nhớ không?”

Bị tai nạn giao thông mất trí nhớ nên quên hết cả sinh hoạt cơ bản trong đời sống à? Mạc Kham nghe thôi cũng thấy vô lý.

“Bệnh viện cậu ta sinh ra, trường Tiểu học trường cấp Hai trường cấp Ba cậu ta từng học, cậu đã tra chưa?”

“Tra rồi ạ, đều là thật hết.” Kỳ Chu nói.

Mạc Kham phất phất tay, ý bảo Kỳ Chu lui xuống được rồi.

Ngay từ đầu Mạc Kham đã nghĩ tới rất nhiều lý do Thư Trạch muốn được anh bao nuôi, một trong số lý do đó là Thư Trạch chính là một tên nằm vùng do kình địch phái tới.

Điện thoại reo ting ting một tiếng, lại là tin nhắn do Thư Trạch gửi tới, vẫn là câu hỏi hôm nay anh có về nhà hay không.

Mạc Kham day trán, rõ là anh bao nuôi một bé tình nhân, thế sao lại giống như đang nuôi vợ thế này? Ngày ngày hỏi anh có về nhà không, chẳng phải bồ nhí bình thường đều ước kim chủ không trở về ư? Một thân một mình muốn làm gì cũng được? Dù sao thì tiền cũng nhiều vô kể.

...

“Tổng, tổng cộng hết 138 tệ.” Thu ngân lắp bắp.

Người con trai trước mặt có mái đầu màu vàng mềm mại và đôi mắt màu lam nhạt sáng lấp lánh, nhìn ngoại hình hệt như người nước ngoài, trông thế mà lại đang cắm mặt vào điện thoại, toàn thân đều toả ra vẻ “đang rất là không vui.”

“Quẹt thẻ.” Thư Trạch lạnh lùng nói, quẹt thẻ xong kéo một đống đồ lỉnh kỉnh đi về.

Vốn dĩ Thư Trạch cứ tưởng sau khi được Mạc Kham bao nuôi thì sẽ được sống chuỗi ngày hạnh phúc khi được vuốt ve.

Ai mà ngờ cuộc sống hạnh phúc chỉ vẻn vẹn có hai ngày, sau đó Mạc Kham không thèm quay lại luôn.

Nhét tất cả đồ mua từ siêu thị về vào trong tủ lạnh, Thư Trạch bò lên giường Mạc Kham, trên giường lúc này đã không còn vương hương vị của Mạc Kham nữa.

Thư Trạch lăn một vòng, cậu thấy hơi nhớ Mạc Kham.

Thôi được rồi, không phải chỉ là “hơi”, thật ra là rất nhớ, nhớ vô cùng, muốn ôm Mạc Kham, muốn được Mạc Kham vuốt ve.

Thư Trạch cũng không rõ tại sao mình ỷ lại Mạc Kham như vậy, rõ ràng mới quen Mạc Kham chưa tới nửa tháng… Tuy mới quen chưa tới nửa tháng, nhưng mùi hương trên người Mạc Kham rất quen, dường như thật lâu trước kia cậu đã từng gặp phải rồi, là lúc nào nhỉ?

Thư Trạch nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, lăn lộn trên giường mấy vòng, lấy điện thoại trong túi ra, hai má phồng lên nhấn mở Weibo.

Vẫn chưa trả lời.

Thư Trạch mở Baidu, tìm kiếm “Vì sao nhân loại không về nhà”— Mạc Kham đã từng nói, nếu không biết cái gì thì cứ lên Baidu tìm là có hết.

Chưa từng có ai nhập câu hỏi kì cục như thế này, nhưng Baidu cho ra kết quả tìm kiếm cũng không khác so với ý Thư Trạch lắm. Ví dụ như: 【 Tại sao có một số người đọc tin nhắn rồi mà không trả lời 】; 【 Tại sao con trai không trả lời tin nhắn của bạn 】; 【 Tại sao đàn ông không trả lời tin nhắn của bạn (5 giải pháp được đề xuất) 】.

Thư Trạch nhấn vào bài viết có 5 giải pháp được đề xuất kia, đọc thật kỹ càng.

“Khả năng chịu đựng đối với những cuộc trò chuyện không có mục đích là cực kỳ thấp…” Thư Trạch vừa đọc nhẩm vừa bật tab khác tra xem ‘khả năng chịu đựng’ và ‘không có mục đích’ nghĩa là gì. “Mục đích của ta đây là nói chuyện phiếm mà, hỏi anh ta lúc nào về nhà, rõ là rất có mục đích. …Đàn ông cần có thời gian riêng tư, nhưng Mạc Kham đã riêng tư năm ngày rồi!! …Trước khi gửi tin nhắn, hãy nghĩ xem vấn đề này phải nói luôn bây giờ hay có thể đợi lúc gặp nhau rồi nói… Anh ta không về thì làm sao mà gặp mặt nói được! Không hiểu nổi không hiểu nổi!”

Thư Trạch đọc xong hết bài viết vẫn chẳng cảm thấy nó có ích gì, tắt mạng đi, ném điện thoại sang một bên, nghiêng đầu ngẩn người nhìn ra cửa sổ ngắm chim.

‘Ting ting’, tiếng thông báo của Weibo vang lên.

Thư Trạch thiếu điều nhảy cẫng lên, vội vàng vồ tới cầm điện thoại. Weibo của cậu mới đăng ký được vài ngày, người liên hệ chỉ có một người, gửi tin nhắn cho cậu cũng chỉ có một! Đó là…..

Nhìn thấy trên màn hình nhảy ra dòng “Tin tức Tencent”, Thư Trạch lạnh lùng quẳng điện thoại qua một bên.

Cậu quên mất, ngoài Mạc Kham ra, còn một người nữa ngày ngày đều kiên nhẫn gửi cho cậu N thông báo, đó là tin tức Tencent.

Thư Trạch một lần nữa hướng ánh mắt ra ngắm con chim ngoài cửa sổ, nuốt nước bọt cái ực, điện thoại lại vang lên ‘Ting ting’.

“Còn nữa cơ à?” Thư Trạch nhíu mày nhìn nhìn, nhận ra trên avatar của ‘Mạc Kham’ có số ‘1’ nhỏ xíu, vội vàng mở ra.

Mạc Kham chỉ trả lời cậu một chữ: “Về”.

Thư Trạch kích động nhảy cẫng lên, đạp đạp vài cái trên giường, trong đầu đều là suy nghĩ Mạc Kham sẽ về nhà, sắp được vuốt ve rồi, Mạc Kham sắp về! Sắp được vuốt ve rồi!

Đệm giường phồng lên phồng xuống, điện thoại bật tưng tưng ra tới mép, rơi cái bộp.

Thư Trạch nhanh tay lẹ mắt trông thấy vậy, cậu nhảy bật xuống nhặt điện thoại trên sàn lên: “May mà không vỡ, đây là đồ Mạc Kham mua cho mình.”

Thư Trạch mở Baidu một lần nữa, nhập tìm kiếm ‘Nhân loại đã lâu không về nhà thì phải làm gì’.

Chưa từng có ai hỏi qua vấn đề kì lạ như vậy, vì thế Baidu lại tự động load các kết quả tìm kiếm liên quan, lúc tìm được lại cho ra kết quả ‘Đã lâu chưa gặp bạn trai thì phải làm gì’.

Có một câu trả lời ghi là, chuẩn bị bữa tối với ánh nến vàng, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ, rồi hỏi anh ta ăn cơm trước hay ăn mình trước.

Thư Trạch rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao phải hỏi xem Mạc Kham có muốn ăn cậu hay không? Không phải nhân loại bình thường chỉ ăn thịt lợn dê bò cá gà vịt thỏ ư? Thịt báo chắc cũng không có trong sách dạy nấu ăn của nhân loại đâu?

Mở tab khác lên, Thư Trạch tìm kiếm hai chữ ‘ăn tôi’, nhanh chóng xem được kết quả: “Nhân loại thật là kì cục, giao phối thì gọi là giao phối đi sao lại còn ‘ăn’ với chả ‘ngủ’, thế còn bữa tối với ánh nến là cái gì…”

Baidu nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Thư Trạch.

“Nhân loại thật là phiền phức, ăn một bữa cơm còn rườm rà như vậy.” Thư Trạch không nhịn được lẩm bẩm. Báo đốm các cậu có lẽ là loài thuộc họ mèo ít kén ăn nhất thế giới, bắt được thứ gì thì ăn thứ nấy, ăn không hết thì để dành hôm sau ăn.