Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Chương 6: Khi dễ con dâu tương lai




“Thái tử điện hạ chúng ta đang đi đâu?” Đào Nguyệt An cung kính đi theo người họ Diệp thì nhìn Trịnh Tông Anh đi phía trước, một đường thẳng tắp về tẩm cung của mình, không quan tâm đến nàng.

“Đào cô nương là lần đầu tiến cung?” người họ Diệp đi chậm lại song song với Đào Nguyệt An. Đào Nguyệt An nhớ mang máng lời ma ma nói muôn ngàn lần không thể đắc tội với vị này được, nhẹ nhàng gật đầu nói, “Đúng vậy.”

“Thái tử điện hạ muốn đi thay trang phục khác, Đào cô nương cũng nên đổi một bộ khác đi.” người họ Diệp kêu cung nữ tới, “Ngươi mang Đào cô nương đi đổi một bộ xiêm y khác.”

Đào Nguyệt An nhất thời không nghĩ ra được, đi thăm hoàng cung sao lại phải đổi y phục khác? Trước khi đến, chuyện đi tham quang hoàng cung mà Vương ma ma nói nàng đều nhớ kỹ từng cái, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đề đề cập qua một lần, nhưng việc thay y phục này chưa từng nói qua, “Diệp công tử, ta có chút không hiểu.”

Họ Diệp quay đầu lại nhìn Đào Nguyệt An mơ hồ, thật ra chỉ là một nha đầu mơ mơ màng màng, trong lòng liền mềm nhũn, “Sao không hiểu?”

“Chỉ là đi một vòng hoàng cung, vì sao phải thay y phục?”

“Như thế này…” họ Diệp dừng một chút, thấy ánh mắt đơn thuần nhìn chăm chú của nàng bèn trả lời, “Thái tử điện hạ xử sự có mực, nếu cùng ngươi đi chung quanh mà mặc triều phục thái tử, nhất định sẽ khiến cho động tĩnh trong cung không nhỏ. Đến lúc đó, một đống nô tài tiền hô ủng hậu làm ầm ĩ, làm mất hứng đi chơi.”

“Thì ra là như vậy.” Đào Nguyệt An miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.

Cung nữ vừa mới được họ Diệp gọi đến lúc nãy chạy tới, cung kính nói, “Diệp công tử, điện hạ không có y phục nữ tử. Chỉ có thể tìm được một bộ xiêm y của cung nữ, công tử xem có được hay không?”

Họ Diệp còn chưa nói, Trịnh Tông Anh đã thay xong thường phục, không nhịn được mở miệng, “Ma ma mau đem y phục cung nữ này cho nàng thay đi, không mè nheo nữa, mặt trời sắp lặn còn chơi được cái gì nữa.”

Cảm nhận được bất mãn của hắn, Đào Nguyệt An lập tức cúi đầu đi theo cung nữ vào thay thường phục.

Ở ngoài của, họ Diệp vẻ mặt ôn hòa nói, “Điện hạ, thật vất vả mới xin sư phụ nghỉ được, điện hạ nên vui vẻ chứ, như thế nào mà lại chứa một bụng thuốc nổ?”

“Ngươi nói thử xem?” Trịnh Tông Anh so với họ Diệp nhỏ tuổi hơn, thân hình cũng thấp hơn nửa cái đầu, tính tình cũng nóng nảy không ít, “Lúc nãy dùng bữa, ngươi nói với ta cái gì, ta có thể không tức giận sao?”

“Vi thần đều là vì điện hạ mà suy nghĩ, nghĩ đến điện hạ sau này có thể tốt mới nói như vậy.” họ Diệp tận tình khuyên bảo nói, đáng tiếc Trịnh Tông Anh không thừa nhận vẫn như trước trừng mắt với hắn.

Đào Nguyệt An thay y phục xong liền ngoan ngoãn đi tới. Trịnh Tông Anh vẫn còn đang giận làm nàng không dám tới gần, đành phải nhìn quay họ Diệp.

Họ Diệp ôn hòa nói, “Điện hạ, vi thần chịu tội với người. Là vi thần nhất thời lỡ lời, xin điện hạ tha thứ. Nếu điện hạ còn tức giận, vi thần sẽ đi Hình bộ chịu phạt, chỉ cần không làm chậm trễ nhã hứng du ngoạn của người, người muốn vi thần làm cái gì cũng được.”

Họ Diệp vừa nói xong liền rời khỏi, hướng phía Hình bộ mà đi tới. Trịnh Tông Anh liền vội vàng kéo hắn lùi một bước, “Chỉ là một chuyện cỏn con, đi Hình bộ cái gì. Bổn cung chỉ là sáng nay ăn chưa no, trong lòng không thoải mái, ai nói muốn phạt ngươi?”

Đào Nguyệt An vừa nghe câu “chưa ăn no” đã cảm thấy đói bụng không chỉ có một mình nàng, đối với thái tử điện hạ đột nhiên sinh ra vài phần hảo cảm. Vừa muốn mở miệng đề nghị thái tử có muốn đi đến phòng bếp lấy một ít đồ ăn không, nhưng hắn cùng tên họ Diệp ngươi một câu ta một câu, vừa nói vừa đi ra ngoài, nàng chỉ có thể nhấc váy bước nhanh theo phía sau, sợ mình bị bỏ rơi.

Đi đến một chỗ hoang vắng, Trịnh Tông Anh bỗng nhiên quay đầu lại, nghĩ nàng là Đào quý phi hứa cho mình, nay Sở vương trở về, sư phụ suốt ngày nhắc đến hắn, trăm ngàn muốn lấy lòng Đào Tương, nếu không để ý thì người đứng đầu đông cung sẽ thay đổi người khác. Trưởng nữ của Đào gia xinh đẹp, so với cái nhị tiểu thư kia tốt hơn biết bao nhiêu, nếu tính tình ôn hòa, không cần hắn nhìn đông nhìn tây mà trông nom, vậy để cho nàng làm thái tử phi cũng không phải là không được. Suy nghĩ một lát, Trịnh Tông Anh cùng nàng nói, “Bổn cung có chuyện hỏi ngươi.”

“Điện hạ nói đi ạ.” Đào Nguyệt An cung kính đứng, giống như Vương ma ma đã dạy.

“Nếu về sau ngươi hầu hạ bổn cung, cho dù biết chuyện hay không, ngươi đều nghe bổn cung an bài?”

Đào Nguyệt An còn chưa thông suốt giữa việc hầu và gả cho thái tử, chỉ nghĩ đến là giống như sáng nay, chỉ việc múc cháo, bưng trà linh tinh. Hơn nữa ma ma đã ngàn dặn vạn dặn, thái tử điện hạ nói cái gì chính là cái đó, nàng liền vội vàng gật đầu.

Trịnh Tông Anh nhìn nàng ngoan ngoãn như nàng dâu nhỏ, cực kỳ vừa lòng, hắn phân phó, “Bổn cung cùng Diệp công tử có chính sự phải làm, ngươi tự mình đi dạo một vòng trong cung đi, giờ Dậu về điện chờ bổn cung. Nếu người ngoài hỏi thì nói là bổn cung đã mang ngươi theo đi dạo cả một ngày, biết không?”

“Dạ.” Đào Nguyệt An phản xạ có điều kiện, Trịnh Tông Anh bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ thư thái, oán khí từ ban sáng đã tiêu tán không còn, mang theo họ Diệp chạy đi thật nhanh.

Bọn họ chạy đi xa, Đào Nguyệt An mới vô tri vô giác cảm thấy không đúng, vội vã đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa kêu to, “Điện hạ, đợi ta với, đợi ta với…”

Trịnh Tông Anh sợ nàng đổi ý, hắn cùng họ Diệp nhanh như chớp liền chạy mất dạng. Đào Nguyệt An chạy một đoạn liền thở hổn hển. Thở gấp xong, nàng ngẩng đầu nhìn cung tường xa lạ, lòng trở nên sợ hãi.

Lúc đến, Vương ma ma nói không thể hết nhìn đông đến nhìn tây, nhìn chung quanh giống như kẻ gian, nàng chỉ cúi đầu nhìn gót giày thái giám, nên bây giờ không biết trở về như thế nào.

Dựa vào cảm giác để đi về, càng chạy xung quanh càng hoang vắng. Trời nắng gắt, Đào Nguyệt An miệng khô lưỡi chat, mồ hôi trên trán lần lượt đổ xuống, thấy xa xa có một cánh rừng liền vội vã chạy tới, tránh ở bóng cây hóng mát.

Sau khi Đào Nguyệt An ngồi xuống, nàng chợt phát hiện có cái gì đó, lại đứng lên lần nữa, nàng nuốt một ngụm nước bọt, từ trên cây hái xuống quả đào đã chin, nàng như nhặt được vật quý hiếm, nâng niu trong lòng bàn tay.

Vừa chạm vào đồ ăn, lời Vương ma ma đã dạy nàng, trong hoàng cung không thể ngồi sai chỗ, đi loạn nơi, không được chạm bừa vào đồ vật nàng đã quên sạch.

Đào Nguyệt An đem quả đào giấu vào trong ngực, dùng tay áp tỉ mỉ lau vài lần. Sau lại nhìn bốn phía không người, lúc này mới dè dặt cắn một cái xong nàng mỉn cười ngọt ngào, so với lúc cười trước mặt thái tử còn ngọt hơn.

Đào Nguyệt An vừa ăn đào vừa carmt hấy hạnh phúc tràn đầy, nàng nhìn trời xanh mây trắng, đột nhiên cảm thấy giống như đối tửu đương ca, đời người bao nhiêu.

Vốn dĩ nàng có thể hạnh phúc đến lúc mặt trời xuống núi.

Đáng tiếc thái tử hôm nay tâm tình không tốt, còn phải ở trong viện của cô cô đi dạo. Không nghĩ tới, hắn lại không quan tâm để nàng ở đây.

Đào Nguyệt An chuyên chú ăn đào, không chú ý tới Tần Sở Minh yên lặng không một tiếng động tới gần nàng, từng chút một từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng.

“A” Đào Nguyệt An kinh hô một tiếng, lắp bắp nhìn trái đào còn hơn phân nữa rơi trên mặt đất, nàng cảm giác giống như bị nhốt vào căn phòng tối tăm, còn dùng kim liều mạng đâm vào trái tim nhỏ của nàng, ngay cả hô hấp cũng thấy đau.

“Ngươi như thế nào lại ở đây?” Tần Sở Minh nhớ tới chuyện Tôn Sách báo lại, hắn nhe hàm rang trắng lóa nói, “Thành bắc, cây bách lão… Hạ Nguyệt… ha ha…”

Đào Nguyệt An mạnh mẽ thoát ra như quả đào không thể ăn hết đã rớt, không thể bứt ra khỏi bi thương từ việc ăn, xoải chân giống như chú heo con muốn nhảy ra khỏi hàng rào để trốn chạy, liều mạng vọt về phía trước

“Chạy cái gì? Ngươi là người của cung nào?” Tần Sở Minh hai tay ôm lấy bụng nhỏ của nàng, tùy ý nhìn một cái thấy nửa quả đào rơi trên mặt đất, trong lòng nghĩ ra một kế, “Ngươi có biết mình làm chuyện gì sai không?”

“Chuyện sai?” Đào Nguyệt An lập tức mềm nhũn, Vương ma ma đe dọa nàng nhiều lần, nếu ở trong cung làm việc gì sai trái, nhẹ thì đánh bằng roi, vả bạt tai. Quan trọng là… nghĩ đến cả người nàng run lên, “Ta…ta làm sai cái gì?”

“Ngươi xem.” Tần Sở Minh thấy nàng bị dọa đến hồn bay lạc phách, nghĩ cũng chạy hết nổi rồi nên hắn yên tâm nới tay, làm như thật nói, “Ngươi có biết đây là đâu không?”

Đào Nguyệt An sắc mặt trắng bệch, trong đầu một mớ hỗn độn.

“Nơi này… là khu vườn hoàng hậu quá cố đã xây, sau khi hoàng hậu về cõi tiễn, hoàng thượng đã phái người rào lại.” Tần Sở Minh cười âm trầm, lộ ea một cỗ sát khí, “Chẳng lẽ ma ma dạy cung quy cho ngươi chưa từng nói qua, lại tự tiện xâm nhập vào chỗ của người chết sao?”

“Gạt người.” Đào Nguyệt An không tin, định tìm đường sống, “Nếu tự tiện xâm nhập vào chỗ của người chết, tại sao ngươi lại đứng ở đây?”

Vật nhỏ bỗng trở nên thông minh, Tần Sở Minh chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cầm ngọc lưu ly treo ngang hông giơ lên trước mắt nàng lắc lư, vừa lắc vừa nói, “Ngươi xem đi, trên đây viết cái gì.”

“Sở vương thế tử…” Đào Nguyệt An nhìn xuống, suýt nữa ngã xuống đất, “Ta…ta không biết, ta thật sự không biết, ta đi ngay đây…”

“Ngươi muốn chạy? nhưng mà ngưoi còn có tội.” Tần Sở Minh bắt lấy tay trái của nàng, khóe miệng trưng ra nụ cười lạnh, “Thứ nhất, khi quân giấu giếm, hai tuần trước ở Túy Tiên lâu lừa gạt ta, còn nhớ hay không?”

Đào Nguyệt An run run một cái, lại nghe hắn nói tiếp, “Thứ hai, tự tiện xông vào cấm địa.”

“Thứ ba…” Tần Sở Minh chỉ vào quả đào trên đất, cười lạnh, “Rừng đào này là dành riêng để dâng cho hoàng thất. Giống như vương công đại thần trừ khi là được ban cho. Nếu tùy tiện hái ăn sẽ bị dùng côn mà đánh chết đừng nói tới một cung nữ bình thường.”

Đào Nguyệt An nói không nên lời, chỉ rùng mình một cái, Tần Sở Minh nhìn quanh nàng giống như đồ tể trong lò giết mổ, dò xét đợi làm thị tiểu bạch heo, nói không ngừng, “Để ta suy nghĩ một chút, chốc nữa đưa ngươi đi Hình bộ, Hình bộ thượng thư tám phần sẽ định tội ngươi là gì? Chém ngang lưng? Ngũ mã phanh thây?”

Nàng sợ ngũ mã phanh thây lẫn chén ngang lưng, Tần Sở Minh hăng say kể lại hai cách giết người, Đào Nguyệt An đã sợ ngã ngồi xuống đất.

“Tiểu vương gia… tiểu vương gia…” Đào Nguyệt An cầm áo bào của Tần Sở Minh giống như cầm được cây cỏ cứu mạng, “Ta sai rồi, người đừng tố giác ta.”

“Kỳ thật ta muốn biết…” Tần Sở Minh chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ ngắn tinh xảo của Đào Nguyệt An lên, “ngươi có chịu nổi hay không?”