Hôm nay là sinh nhật của Mạc Dịch Trình.
Nguyện Tác đã đi công viên về từ sớm, cậu đem cất ngựa gỗ mà ông Abel tặng cho vào tầng dưới cùng của tủ sách một cách cẩn thận, những chú ngựa gỗ được chạm trổ tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ, sống động vô cùng, lần lượt phô bày những tư thế khác nhau.
Đem cất ngựa gỗ xong, Nguyện Tác dùng giấy màu rực rỡ gói khung ảnh mà mình đã làm lại kĩ càng, bỏ vào trong đó một lời chúc nho nhỏ. Sau đó thừa lúc Mạc Dịch Trình chưa vào trò chơi, cậu lại vội vàng lấy ổ bánh ngọt mình đã làm ở trường ra để lên bàn, nến để cắm lên trên được bà Annie cho.
Vẫn chưa hết, hôm nay cậu đứng nhất cả lớp trong bài kiểm tra Mỹ thuật, được thêm một điểm kinh nghiệm, nói cách khác hệ thống đã mở quyền hạn tự do ra vào trò chơi, nhưng mà Nguyện Tác đã lẳng lặng xóa thông báo đi… Cũng không biết đây có tính là một niềm vui bất ngờ không nhỉ!
Sau mười phút, Nguyện Tác đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, cậu chà chà tay ngồi trên ghế sa lon chờ Mạc Dịch Trình về, tâm trạng vừa lo lắng vừa mong đợi.
Mạc Dịch Trình sẽ thích quà của mình chứ? Khung ảnh tự làm, cả bánh ngọt mà mình đã tập làm rất lâu nữa, liệu có hợp với khẩu vị của Mạc Dịch Trình không đây.
Nguyện Tác cứ ngồi ôm Kẹo Bông chờ mười mấy phút liền như vậy thì bắt đầu thấy bối rối, hôm nay Mạc Dịch Trình phải về nhà ăn cơm với người thân trước nhưng cũng đã hứa là sẽ về sớm một chút rồi. Nguyện Tác nghĩ đi nghĩ lại đứng dậy khỏi ghế salon, đi loanh quanh một vòng trước màn hình rồi lại chạy ra cửa sổ chồm ra ngoài xem, cảm thấy không có gì bất thường cả, chắc không phải hệ thống lại bị hư cái gì đâu ha?
Ngay lúc Nguyện Tác định về ghế salon ngồi chờ Mạc Dịch Trình vào trò chơi tiếp thì phía sau đột nhiên có tiếng động cơ chuyển động rất nhỏ vang lên.
Nguyện Tác xoay người lại theo bản năng thì thấy một chiếc máy bay điều khiển từ xa đang bay lơ lửng trong nhà, vị trí chỗ đó cách mình hơn một mét, trên chiếc máy bay màu trắng có treo một dải lụa màu xanh lam, bên dưới có buộc một cái hộp nho nhỏ.
Đầu tiên Nguyện Tác thấy hơi sửng sốt, ngay sau đó ý thức được cái hộp nhỏ được đóng gói đẹp đẽ đó chắc chắn là quà mà Mạc Dịch Trình tặng cho mình!
“Gâu gâu gâu!” Kẹo Bông nhảy dựng lên đi cắn hộp quà. Nguyện Tác vui mừng chạy tới, vươn tay muốn lấy quà xuống nhưng trước khi chạm được vào hộp thì tự nhiên khựng lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
“Mạc… Mạc Dịch Trình ơi anh đâu rồi?” Tự nhiên Nguyện Tác nhận ra bên này của mình không có thông báo đăng nhập từ Mạc Dịch Trình, vậy chiếc máy bay kia là do ai đang điều khiển?
Chợt, màn hình đang trong trạng thái chờ sáng lên, khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng và cưng chiều của Mạc Dịch Trình hiện ra trên đó, đúng như dự đoán, trong tay Mạc Dịch Trình đang cầm điều khiển từ xa điều khiển máy bay.
Mạc Dịch Trình vừa điều khiển máy bay để nó lại gần Nguyện Tác hơn một chút, vừa nói: “Đây là chức năng ẩn thân của trò chơi.”
“Ẩn… Ẩn thân?” Nguyện Tác kinh hãi!
“Đã có từ lâu trước đây rồi.”
“A…” Vậy chẳng phải tức là có lúc Mạc Dịch Trình xuất hiện mà mình lại không biết đó sao? Lập tức Nguyện Tác thấy căng thẳng lên, đầu vội vàng tua lại xem trước đây mình có từng làm chuyện gì ngốc nghếch hay không.
Mạc Dịch Trình nhẹ cười, “Khỏi cần nghĩ nữa, có nhiều lắm.” Tỷ như ngồi chồm hổm trước tủ lạnh nhìn kem chảy nước miếng, cuối cùng lén múc một muỗng nhỏ rồi đắp đắp lại cho phẳng, tỷ như lần đầu tiên nhìn thấy người máy quét rác thì tưởng đâu là có con chuột vào nhà…
Nguyện Tác nghe Mạc Dịch Trình nói mà mặt đỏ đến mang tai, cuối cùng cậu lắp bắp phản bác, “Nhìn… Nhìn trộm là không có đúng đâu!”
Mạc Dịch Trình nhìn Nguyện Tác một lát, gật đầu, “Ừ, vậy nên hôm nay chính là lần cuối cùng dùng đến chức năng này, sau này tôi sẽ tôn trọng sự riêng tư của Nguyện Tác, tôn trọng sự lựa chọn của nhóc. Đây là món quà đầu tiên của hôm nay.”
“… Cảm ơn.” Đây vẫn là lần đầu tiên Nguyện Tác được nghe Mạc Dịch Trình nói muốn tôn trọng chuyện riêng tư và lựa chọn của cậu, vành mắt hơi nong nóng lên.
“Vậy thì tiếp theo phải xem món quà thứ hai của hôm nay thôi.” Mạc Dịch Trình ra hiệu Nguyện Tác mở chiếc hộp nhỏ ra.
Nguyện Tác hồi hộp tháo chiếc hộp xuống, Mạc Dịch Trình đáp máy bay điều khiển qua bên cạnh, nhìn Nguyện Tác chăm chú, cùng chờ cậu mở quà ra.
Nguyện Tác mở hộp ra thì thấy bên trong có một chiếc chìa khóa trông cực kì tinh xảo. Nguyện Tác lấy chìa khóa ra, đang nghiên cứu nó từ trong ra ngoài thì phía sau bất chợt lại xuất hiện thêm một cái rương cao đến cả nửa người đã bị khóa lại.
“Mở ra xem đi.” Mạc Dịch Trình nói.
Nguyện Tác tò mò bước đến, thận trọng cắm chìa khóa vào lỗ khóa vặn mở ra rồi lại quay đầu nhìn Mạc Dịch Trình một cái, Mạc Dịch Trình gật đầu ý bảo cậu mở nắp ra. Nguyện Tác cho tay mở nắp ra, phút chốc kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại, trong mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
Thật không ngờ Mạc Dịch Trình lại tặng cho mình… một rương đầy truyện tranh! Có rất nhiều bản sưu tầm cực kỳ quý giá và rất hiếm thấy trên thị trường, lại được chồng đầy một rương lớn thế này, đủ thấy có tâm cỡ nào.
Nguyện Tác thò tay vào trong rương, đầu ngón tay lướt nhẹ qua những quyển truyện, yêu thích từ tận đáy lòng. Cậu thích vẽ tranh, thế nhưng ở thế giới tinh tế lại không có ai ủng hộ cậu, dù có là mẫu hậu yêu thương cậu như thế cũng chỉ xem đấy là một trò giải trí tiêu khiển.
“Cám ơn anh nhé, Mạc Dịch Trình.”
“Đừng khách sáo, còn một món quà cuối cùng đang đợi nhóc mở niêm phong đó.” Mạc Dịch Trình hất cằm chỉ vào rương truyện.
Bấy giờ Nguyện Tác mới phát hiện bên trong rương không chỉ toàn là truyện tranh mà ở góc trên bên phải còn có một phong thư sẫm màu, trên đó viết “Đô Đô, sinh nhật vui vẻ.” Kí tên là Mạc Dịch Trình, nét bút hoa lệ và đầy khí thế.
Bất ngờ trong hôm nay thiệt sự quá nhiều, tay Nguyện Tác cũng run run luôn, cậu cầm phong thư lên mở ra, phát hiện bên trong chỉ có một tấm danh thiếp không lớn không nhỏ.
Trên danh thiếp có viết tên một người mà Nguyện Tác không biết là ai: Minh Chiêu. Bên dưới còn có hai dãy số dài ngắn khác nhau (*).
(Hai dãy này đều là số điện thoại, khác ở chỗ là số công ty hay số cá nhân. Không kể mã thoát và mã quốc gia, số điện thoại cố định thường có từ 6-8 chữ số, trong khi số điện thoại di động có 11 chữ số và luôn bắt đầu bằng số 1.)
Thấy vẻ ngờ vực trên gương mặt Nguyện Tác, Mạc Dịch Trình giải thích: “Minh Chiêu là biên tập của tạp chí Phong Vân, chuyên phụ trách mảng tranh minh họa đi kèm các bài viết. Bên dưới chính là phương thức liên lạc của cô ấy, nếu nhóc muốn, có thể liên lạc với cô ấy thông qua số điện thoại này.”
Nguyện Tác sửng sốt, mình được làm thêm ư? Liệu có… gây rắc rối nữa không đây?
Mạc Dịch Trình thấy được vẻ lo lắng trên gương mặt của Nguyện Tác, “Đây là món quà thứ ba của hôm nay, nhóc có thể theo đuổi những gì nhóc muốn, dù có gây ra chuyện thật, thì còn có tôi.”
Nỗi cảm động tích tụ trong lòng Nguyện Tác không thể nào nhiều hơn được nữa, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt, “Cảm ơn… Cảm ơn Mạc Dịch Trình.”
“Thích là được rồi.” Mạc Dịch Trình nói.
Xem quà của Mạc Dịch Trình xong, trừ cảm giác tràn đầy xúc động và hạnh phúc trong lòng ra, tự nhiên Nguyện Tác thấy hơi căng thẳng, so với sự để tâm của Mạc Dịch Trình, quà của mình có bình thường quá không đây?
Không ngờ sau khi khung ảnh nhỏ của Nguyện Tác được lấy ra và truyền ra ngoài thì Mạc Dịch Trình thích không rời tay, luôn miệng khen Nguyện Tác thật lợi hại.
“Có thể đặt ở đầu giường, phía sau khung ảnh có một cái giá đỡ.” Nguyện Tác quen tay hồi hộp nắm góc áo, lí nhí giới thiệu.
“Vậy à?” Mạc Dịch Trình nhìn cái giá đỡ nho nhỏ tinh xảo gấp vào phía sau, càng thấy trân trọng không thôi, tự nhiên thấy hơi do dự rốt cuộc nên bỏ đầu giường hay cất vào két sắt bây giờ.
“Còn… Còn có bánh ngọt nữa.” Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình thích khung ảnh thì tự tin tăng lên, cậu mang món quà thứ hai của mình ra, mở nắp đậy trên bánh ngọt.
Bánh ngọt không lớn, kích thước chỉ bằng cái dĩa ăn, ba tầng kem socola chồng với mousse màu trắng sữa, bên ngoài phủ socola đen chính tông của Bỉ. Cách một màn hình, Mạc Dịch Trình còn cảm nhận được hương thơm sực nức.
(Đây là cái bánh giống miêu tả nhất mà tui có thể tìm ra, dĩ nhiên còn thiếu một lớp socola phủ ngoài nữa)
“Cái này cũng do Đô Đô tự làm đấy à?” Đây là lần đầu tiên Nguyện Tác mang thành phẩm làm ở trường về.
“Vâng.” Bình thường thì các tinh linh không được tự ý mang nguyên liệu ở lớp Nấu ăn về, nhưng vì đây là quà sinh nhật dành cho người chơi, hơn nữa Nguyện Tác đã xin từ trước và được chấp nhận nên mới đem được nguyên liệu về.
“Cảm ơn Đô Đô nhé.”
“Đừng… Đừng khách sáo.”
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ ước và ăn bánh gato đúng không?” Mạc Dịch Trình quyết định ổ bánh gato mà mình đã chuẩn bị sẵn không cần phải mang ra nữa.
“Vâng, đúng ạ!” Bấy giờ Nguyện Tác mới nhớ đến mấy cây nến bà Annie tặng sinh nhật cho mình vẫn còn để trong cặp, vì vậy cậu bèn quay đi lấy. Đợi thổi nến xong, cậu còn có món quà thứ ba muốn tặng cho Mạc Dịch Trình nữa, đấy chính là cậu đã lên cấp rồi, giờ thì có thể tự do ra vào điện thoại, tuy rằng cậu vẫn chưa khống chế thành thạo cho lắm!
Đúng lúc Nguyện Tác đi lấy nến, điện thoại của Mạc Dịch vang lên tiếng thông báo video call. Liếc nhìn một cái thì thấy là Mạc Dịch Húc đang du học bên Pháp. Mạc Dịch Trình hơi chần chờ, song vẫn cầm điện thoại lên nối máy.
“Anh ba! Sinh nhật vui vẻ!” Bên kia màn hình là một thiếu niên khôi ngô với đôi mắt sáng, gương mặt giữ được vẻ anh tuấn của người nhà họ Mạc, song trông bình thường hơn hai ông anh trai, thoạt nhìn có vẻ dễ chơi chung hơn. Bên Pháp bây giờ đang là buổi trưa, cậu mới vừa chơi bóng xong, vẫn đang mặc đồ thể thao, trên trán còn đẫm mồ hôi.
Mạc Dịch Trình cười cười, đã một thời gian rồi chưa gặp Mạc Dịch Húc, “Cảm ơn.”
“Anh à, thật ra em vốn đã đặt báo thức đâu vào đấy, định đến đúng mười hai giờ bên đó sẽ gửi tin nhắn chúc mừng cho anh liền, nhưng mà mấy bữa trước điện thoại em rớt xuống bồn cầu, rồi mất hết dữ liệu…”
“Khụ khụ khụ…” Nguyện Tác đi lấy nến về nghe thấy di động rớt xuống bồn cầu bị mất hồn sặc nước miếng, ho khan mấy cái liền.
“Ai vậy?” Mạc Dịch Húc thính tai nghe thấy tiếng động ở chỗ Mạc Dịch Trình, cậu nghi ngờ nhìn quét qua góc màn hình, sau đó hỏi, “Anh ba, anh đang ở trong nhà anh hả?”
“Ừm.” Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác bị sặc, mày hơi cau, song lại không tiện biểu hiện gì trước mặt Mạc Dịch Húc.
“Ban nãy mẹ có gọi điện qua đây kể, buổi trưa anh ở nhà ăn được bữa cơm rồi nói tối có việc quan trọng, không thể ở lại nhà. Anh à, đây là chính lần đầu tiên suốt mấy năm nay đấy, trước đây chỉ cần anh ở Thượng Hải, dù có tổ chức sinh nhật ở đoàn phim thì tối đến lúc nào cũng về nhà ở một hôm mà.” Mạc Dịch Húc nhìn thì tùy tiện, nhưng trên thực tế tâm tư vẫn hết sức nhạy bén.
Mạc Dịch Trình hơi khựng, “Đúng là có chuyện rất quan trọng.”
Mạc Dịch Húc híp mắt, “Anh, em có chị dâu hở?”
“Khụ…” Mạc Dịch Trình không nhịn được ho một cái, lạnh lùng liếc Mạc Dịch Húc, “Không có.”
Mạc Dịch Húc không chịu buông tha, “Vậy anh ba nè, giờ anh độc thân hở?”
Mạc Dịch Trình hơi do dự, “Ừ.”
Lần này Mạc Dịch Húc càng xác định là có chuyện mờ ám, “Phải không đấy anh ba, ban nãy hình như em có nghe thấy tiếng người khác mà.”
Nguyện Tác ở trong điện thoại sợ hết cả hồn, vội vàng che miệng lại, đến thở mạnh cũng không dám.
“Không có.” Mạc Dịch Trình phủ nhận rất thẳng thắn.
“Anh ba, có khi nào anh… cũng đi con đường kim ốc tàng kiều (*) không đấy, với lại có khi nào là cô Lâm Mộng Tuyết mà người ta đồn trên mạng kia không?” Mạc Dịch Húc ở nước ngoài lâu, ít biết chuyện trong nhà nên suy đoán lung tung cả lên.
(Nghĩa đen là “căn nhà vàng để giấu người đẹp”, nghĩa bóng là giấu người trong nhà không để ai biết. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, liên quan đến câu chuyện giữa Hán Vũ Đế và hoàng hậu Trần A Kiều. Về câu chuyện này tui sẽ để ở cuối chương vì hơi dài.)
Nguyện Tác nghe tên Lâm Mộng Tuyết thì đôi lông mày tinh xảo nhíu lại, Mạc Dịch Trình không có ở bên cái cô Lâm Mộng Tuyết đấy đâu, mấy tin tức đó đều là giả hết!
Dĩ nhiên Mạc Dịch Trình phủ nhận thẳng thắn, “Chuyện không hề có, chú đừng đoán mò, anh nhận lời chúc mừng sinh nhật rồi, chú ở bên đó tự chăm mình cho tốt, rảnh thì nhớ gọi điện về nhà.” Nói rồi định ngắt video call.
“Ấy ấy ấy… anh ơi, em còn chưa nói xong, thật ra em thấy cái cô Lâm Mộng Tuyết kia trông cũng được lắm mà…”
Nguyện Tác cắn cái nĩa, không… không phải đâu, Mạc Dịch Trình từng nói Lâm Mộng Tuyết không phải bạn thân lắm kia mà… Nguyện Tác càng nghĩ càng giận, không hiểu sao liền cảm thấy hình như thân thể bị mất khống chế.
Có lẽ do mới vừa mới lên cấp 20, hơn nữa chưa từng tự mình ra vào di động, vậy nên bản thân Nguyện Tác vẫn chưa thể khống chế thật tốt chức năng này, vì thế ngay sau khi tâm tình đạt đến đỉnh điểm, theo tiềm thức của mình, cậu mở thao tác thoát ly cơ thể nguyên bản ra khỏi trò chơi.
Nguyện Tác chưa kịp chuẩn bị đã bị hệ thống “ném” ra ngoài, nhào thẳng về phía Mạc Dịch Trình đang chuẩn bị ngắt video call, Mạc Dịch Trình chẳng kịp chuẩn bị gì đã bị Nguyện Tác nhào hẳn vào lòng, hai người va vào nhau một cái bịch kéo theo ghế dựa cùng ngã xuống dưới đất.
Chú thích về “kim ốc tàng Kiều”:
Kiều vừa chỉ người đẹp, vừa chỉ Trần Hoàng hậu, vì chữ “Kiều” có trong tên của bà.
Một lần, Hán Vũ Đế (lúc còn nhỏ) được Trưởng công chúa Phiêu (tức Quán Đào công chúa) ôm vào lòng rồi hỏi: “Con có muốn lấy vợ không?”. Giao Đông vương (tước vị trước đó của Vũ Đế) nói: “Có”.
Trưởng chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: “Muốn người nào?”. Giao Đông vương đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Trưởng chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, rồi hỏi: “Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?”. Giao Đông vương nhoẻn cười đáp: “Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở”.
Để tui sì poi thêm cho các mẹ đoạn sau: Sau này, Trần A Kiều trở thành Hoàng hậu thứ nhất của Vũ Đế, nói là thứ nhất vì sao? Vì sao đó Vũ Đế sủng hạnh Vệ Tử Phu, sau đủ trò cung đấu linh tinh, A Kiều bị Vũ Đế gán tội và phế hậu, nguyên văn là: “Hoàng hậu không con, lại vướng vào việc Vu hoặc (tà thuật vu cổ), không thể thừa Thiên mệnh. Nay tịch thu ấn, bãi cư Trường Môn cung.”