Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 35: Đô Đô nhanh trí! (chủ yếu về Trường Cung)




Hai giờ sau.

Hoạt động tuyên truyền của Mạc Dịch Trình thành công mĩ mãn.

Vừa bước xuống đài đã thấy Trần Củ đứng chờ bên cạnh hậu đài trông đầy lo lắng, cậu nhìn thấy hắn bèn vội đi qua.

"Sao vậy?" Mạc Dịch Trình đã lờ mờ đoán trước được chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, Trần Củ nói: "Hám Minh mới vừa gọi điện đến, bảo là bên đó đã có kết quả kiểm tra của ông Phó, tình hình cực kì xấu, tế bào ung thư phát sinh từ trong phổi, giờ đã lan ra toàn thân rồi."

Mạc Dịch Trình im lặng vài giây, "Chúng ta đến bệnh viện ngay đi."

Lúc Mạc Dịch Trình đến bệnh viện, người nhà của ông Phó cũng đã đến rồi.

Đó là một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông là Phó Bình, con trai ông Phó, đang công tác ở tỉnh bên.

Trước đó ông Phó vẫn cứ hôn mê suốt, cũng không biết có phải vì con trai về hay không mà bỗng dưng tỉnh lại.

Nắm lấy tay con trai nói được hai ba câu, sau đó thì bảo con trai gọi Trường Cung vào.

"Ba à! Đã là lúc nào rồi, ba còn đòi con chó quê đó làm gì hả!" Hai mắt Phó Bình đỏ chót, nếp nhăn nơi khóe mắt khiến gã ta trông còn già hơn mấy năm so với tuổi thật. Vợ gã ở bên cạnh cũng phụ họa, "Ba, đây là phòng chăm sóc đặc biệt (*), sao có thể cho con chó quê đó vào đây được, bọn con biết ba thương con chó kia, thế nhưng nói gì thì nó cũng là súc vật, chứ chúng con cũng đâu có muốn như vậy!"

(Gốc là từ này 重症室)

Ông Phó hít vào một hơi, giọng ông khàn khàn như là bị đóng trong hộp, "Nó... Nó không phải con chó bình thường." Ông lão kể lại một cách đứt quãng về chuyện Trường Cung thật ra là một thằng nhóc trẻ tuổi, và rằng ông lão xem cậu như là cháu ruột của mình.

Phó Bình và vợ thấy ông Phó kích động như vậy bèn vội an ủi: "Được rồi, ba à ba yên tâm đi, con nhất định sẽ đi tìm con chó kia mang đến đây cho ba, ba đừng giận."

Thế nhưng khi hai người quay lưng lại liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng cho rằng ông lão như thế này tức là đã lú lẫn thật rồi. Đúng là con chó quê kia đã ở bên ông vài năm, ban nãy lúc đến đây còn nhìn thấy nó ở dưới lầu, thế nhưng ngay dưới tình hình này, ông lão nói ra mấy câu đó thật sự khiến bọn họ khó mà tin được.

"Nếu không thì cứ lén mang con chó vào cho ba xem một chút đi." Vợ Phó Bình nói.

Phó Bình suy nghĩ chốc lát, hơi lưỡng lự, "Đi thôi, cứ coi như một cái tâm nguyện của ba đi."

Trong lúc hai người ra ngoài tìm Trường Cung.

Trần Thăng đã mặc áo khoác giấu Trường Cung vào ngực rồi chạy đến hành lang phòng chăm sóc đặc biệt, hình thể của Trường Cung thuộc loại chó tầm trung, giấu trong ngực Trần Thăng nói gì nói cũng hơi miễn cưỡng, chân sau và đuôi thỉnh thoảng lại thò ra ngoài, cuối cùng Trần Thăng không thể không dùng một tay cầm lấy đuôi Trường Cung, thấy có y tá đang nhìn mình nghi ngờ thì vội vung nó lên mấy cái, "Ha ha ha... dây chìa khóa, dây chìa khóa thôi!"

Trần Thăng vừa bước vào phòng bệnh thì lập tức thả Trường Cung ra.

Trường Cung nhào đến bên giường bệnh của ông Phó như tên bắn, hai chân trước víu lấy thành giường đứng lên, trong đôi mắt đen như mực đong đầy nước mắt.

Bàn tay nhăn nheo của ông lão cố hết sức nhấc lên, Trường Cung vội ủn đầu lại gần.

"Thằng chó con này, nhớ ông sao." Cứ chốc chốc ông Phó lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trường Cung.

"Áu u ~" Trong miệng Trường Cung phát ra tiếng kêu buồn rầu.

"Mấy năm nay có con bên mình, lão đây cảm thấy rất vui."

"Ẳng ẳng..." Trường Cung nói không ra lời, chỉ biết gắng sức dùng đầu cọ vào tay ông, đôi mắt ánh nước. Tuổi ông đã cao, cậu đã sớm biết sẽ ly biệt, cũng từng trải qua ly biệt, thế nhưng vẫn thật mong được cảm nhận nhiệt độ trên bàn tay ông nhiều hơn chút nữa. Còn muốn cùng ông bày quầy mì hoành thánh, muốn cùng ông ngồi nhớ lại khoảng thời gian đã qua trước di ảnh của bà...

"Trường Cung à, ông luôn muốn tìm một người thích hợp để giao con lại cho người ta, nhưng mà tìm tới tìm lui vẫn không ra, giờ đây ông chỉ có thể giao con cho thằng quỷ Phó Bình kia thôi. Tính Phó Bình có lúc hơi nóng nảy, thế nhưng bản tính nó vẫn tốt, con ông ông biết, cho nên giao con cho nó, con có chịu không?" Ông Phó nói một lần nhiều vậy, có chút thở không ra hơi.

"Ẳng..." Tiếng Trường Cung ảm đạm, song vẫn gật đầu.

Lúc này, Mạc Dịch Trình và Trần Củ cũng đến bệnh viện.

Vợ chồng Phó Bình không tìm thấy Trường Cung, lại sợ ông lão ở bên kia xảy ra chuyện gì bèn vội vội vàng vàng vòng lại. Lúc chạm mặt nhau, Phó Bình không nhận ra Mạc Dịch Trình, thế nhưng vợ Phó Bình thì liếc mắt một cái đã nhận ra, kinh ngạc không thôi.

Mạc Dịch Trình giải thích rằng lúc trước mình gặp phải phiền phức, chính ông Phó đã giúp đỡ hắn giải quyết, vậy nên bây giờ hắn đến thăm ông lão một lát.

Lúc hai vợ chồng và Mạc Dịch Trình cùng mở cửa bước vào phòng bệnh thì thấy chó vàng nằm úp sấp bên giường ăng ẳng nỉ non, còn có ông Phó trong mắt đầy vẻ không nỡ cứ chốc chốc lại xoa đầu chó vàng, có lẽ vì tâm trạng quá xúc động, đột nhiên ông bắt đầu há miệng thở dốc liên hồi. Trần Thăng đứng bên cạnh đang đỏ cả viền mắt tức khắc cuống cuồng, vội vàng ấn vào nút cấp cứu.

"Ba ơi ba sao rồi?" Phó Bình vội vàng xông tới, cho tay đẩy chó vàng qua một bên, lực tay rất lớn, hông chó vàng bị đập vào tủ đầu giường phát ra một tiếng bịch, nhưng cũng chỉ kêu lên một tiếng kìm nén.

Ông Phó nhìn thấy cảnh này thì bị kích động, bắt đầu ho sù sụ.

Bác sĩ bị vội vàng gọi đến, tình cảnh phút chốc hỗn loạn. Bác sĩ khẩn trương làm cấp cứu, lúc này tình trạng của ông Phó mới ổn định trở lại, bác sĩ nhìn con chó vàng trong phòng, hỏi là ai mang vào, sau đó nghiêm túc bảo người đó lập đưa chó ra khỏi nơi này.

Ông Phó gắng sức nhấc tay lên, tiếng nói vừa khàn vừa nhỏ, rõ ràng cho thấy là không muốn để Trường Cung rời đi.

"Cậu mang con chó này ra ngoài đi, để ở đây vướng víu lắm. Ba tôi muốn gặp nó giờ cũng gặp được rồi." Phó Bình đã buồn bực trong lòng, lại còn bị bác sĩ trách mắng, thế nên kéo theo lời nói với Trần Thăng cũng bắt đầu không khách khí nữa.

Trần Thăng liếc nhìn Trường Cung đứng bên chân mình hai mắt đang nhìn chăm chăm vào ông Phó.

"Để nó ở lại đi, nó ở bên ông lão nhiều năm vậy, sớm đã như người nhà rồi, nó có tư cách ở bên cùng ông lão đi hết đoạn đường còn lại mà." Thái độ của Trần Thăng vô cùng thành khẩn.

"Áu u..." Trường Cung đang nói cảm ơn với cái người vừa mới quen biết không lâu này.

Phó Bình thoáng do dự, "Không được, cậu vẫn nên đưa đi nhanh đi."

Rốt cuộc thì Mạc Dịch Trình cũng không đứng nhìn nổi, hắn trầm giọng nói: "Phó tiên sinh, tôi biết bây giờ anh rất lo lắng, nhưng vẫn hi vọng anh có thể tôn trọng ý muốn của ông lão, để cho chú chó này ở lại đây."

Vợ Phó Bình nghe Mạc Dịch Trình nói như vậy cũng bắt đầu xiêu lòng, bèn khuyên một câu. Nhưng một câu khuyên nhủ này lại lập tức làm tính nóng nảy của Phó Bình phát tác, "Không được! Mấy người là ai kia chứ, sinh mạng của ba tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, mấy người lại còn đứng đây qua lại với tôi về một con súc sinh! Mấy người ra ngoài hết ngay cho tôi! Đi ra ngoài!"

Phó Bình đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ chừa mỗi mình mình lại trong phòng bệnh.

Trường Cung cúi thấp đầu, lông toàn thân rũ hết xuống đầy chán chường.

"Nếu như hình dáng này của Trường Cung không thể thuyết phục được con trai ông Phó, vậy chúng ta chuyển máy vi tính đến đây, hẳn là có thể thay đổi cái nhìn của ông ta." Trần Thăng sốt ruột bảo.

Mạc Dịch Trình cau mày, đây dù sao cũng là một cách.

Mà ngay lúc này, Mạc Dịch Trình còn chưa mở miệng nói gì thì trong điện thoại bỗng dưng vang lên một tiếng nói nho nhỏ, "Tui... Tui có một ý này."

Nguyện Tác đã tỉnh dậy được một lúc, khuôn mặt hồng hồng, cậu ngồi trên giường theo dõi tình huống bên ngoài với vẻ mặt đầy sốt sắng.

"Đô Đô có cách gì?" Mạc Dịch Trình hỏi.

Nguyện Tác nói: "Nếu nói muốn gặp ông, vậy thì có thể để Trường Cung qua chỗ tui trước, rồi... rồi Mạc Dịch Trình lại đem điện thoại đi gặp ông không phải được rồi sao."

Mạc Dịch Trình: "..."

Trần Thăng: "..."

Trường Cung: "Gâu!"

Nhiều người thông minh thế này, vậy mà cộng lại cũng không bằng một đứa ngốc.

Nguyện Tác xoắn hai tay lại với nhau, "Tui... Tui nói sai gì à?" Tại sao trông người nào cũng có vẻ cực kì khiếp sợ hết vậy?

Mạc Dịch Trình lấy lại tinh thần đầu tiên: "Nhóc nói rất đúng, tuyệt lắm!"

Trong mắt Trần Thăng cũng hiện vẻ mừng rỡ, hắn nói với Trường Cung: "Đi nào, về lại xe thôi, nhóc vào trong máy vi tính trước đã."

Hai người một chó cấp tốc xuống lầu, Mạc Dịch Trình đi trên đường còn không quên khen Nguyện Tác thông minh lần nữa.

Nguyện Tác ở không gian tinh tế luôn bị xem là đứa ngốc nay lần đầu tiên được Mạc Dịch Trình khen thông minh, nhất thời mặt lại càng đỏ.

Trường Cung sớm đã vọt xuống dưới lầu trước một bước.

Máy vi tính trên xe bảo mẫu vẫn trong trạng thái khởi động, Trường Cung dùng tốc độ nhanh nhất về lại trò chơi, sau đó lao ra khỏi cửa nhà trọ.

Nguyện Tác cũng vội bò khỏi giường, chạy lại cạnh cửa nhà trọ, chờ cho Trường Cung vừa đến nơi sẽ mở cửa ngay.

Mười phút sau.

Bên này, Mạc Dịch Trình và Trần Thăng lại gõ cửa phòng bệnh một lần nữa.

Phó Bình vừa nhìn thấy Trần Thăng và Mạc Dịch Trình thì sắc mặt ngay lập tức lại xấu đi, "Sao các người lại đến nữa rồi."

Trần Thăng nói: "Phó tiên sinh, mong anh bình tĩnh lại, chúng tôi cũng vì tốt cho ông lão thôi, ông lão có ơn với chúng tôi, chúng tôi không có ác ý, tin rằng ông Phó cũng mong muốn chuyện của Trường Cung được giải quyết một cách viên mãn mà." Trần Thăng cố ý nâng cao giọng nói về chuyện của Trường Cung để ông Phó trong phòng bệnh nghe thấy.

Quả nhiên, ngay lập tức ông lão liền cất giọng nói khàn khàn, "Để bọn họ vào!"

"Ba!" Phó Bình là một tên bướng bỉnh.

Trần Thăng không để ý đến Phó Bình nữa, hắn lách người chen vào phòng bệnh, đi đến bên ông Phó.

"Thưa ông, hiện giờ Trường Cung đang chạy đến chỗ của một tiểu tinh linh khác, lát nữa ông sẽ có thể nhìn thấy cậu ấy trong điện thoại di động." Trần Thăng ngồi xổm ở bên giường bệnh, nói với ông Phó.

Mạc Dịch Trình cũng cầm điện thoại đi qua.

Phó Bình thấy mình không ngăn được ai thì định đi gọi bác sĩ và bảo vệ.

Chính lúc này ông Phó đột nhiên lạnh lùng nói: "Phó Bình, mày đi ra ngoài trước cho tao đi!"

(Bản edit chỉ được đăng trên Wattpad chitoyasumi và Wordpress Thư Âm Gia Viên.)

Rốt cuộc Phó Bình cũng không dám làm trái ý ba, gã dắt vợ đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong game, Trường Cung đã chạy đến nhà trọ của Nguyện Tác, cách một màn hình, rốt cuộc cũng đã được gặp lại ông!

Trường Cung kêu lên nghẹn ngào: "Ông ơi."

Ông Phó đáp một tiếng, trên mặt là nụ cười ấm áp, ông không còn thở hồng hộc như ban nãy nữa, cả người đều trở nên dịu dàng hơn.

"Ông ơi, nhất định ông sẽ khỏe lại, Trường Cung không muốn đổi người chơi, con ở đây chính là để chăm sóc ông thay bà kia mà, con mãi mãi là Trường Cung của ông!" Trường Cung nói mà nước mắt cũng rơi xuống tí tách.

Nguyện Tác đứng một bên, cũng cùng len lén chùi nước mắt.

"Trường Cung à, ông già rồi, con cũng đừng có buồn, hết thảy ly biệt trên thế giới này cuối cùng đều sẽ lấy gặp gỡ làm kết thúc, cũng như ông và con ngày trước vậy, không phải sao?" Ông nói đầy xúc động.

(Tớ chắc chắn là câu trên tớ không nhầm đâu.-.)

Nước mắt của Trường Cung rơi xuống lách tách.

"Hơn nữa ông với bà xa nhau cũng hơi lâu rồi, đi gặp bà nội cũng là chuyện tốt."

Trường Cung nức nở một tiếng, nói không ra lời, lấy ống tay áo quẹt lung tung trên mặt mấy cái.

Có lẽ ông đã thấy mệt, sau khi nói được vài câu thì hai mắt cũng bắt đầu nửa mở nửa khép.

"Để ông nghỉ ngơi một lát đi đã." Mạc Dịch Trình nói.

Trường Cung gật đầu.

Mọi người tạm ra khỏi phòng bệnh, Phó Bình và vợ chờ ngoài cửa, sắc mặt không tốt cho lắm.

Lúc này, hình như là Trường Cung đột nhiên nghĩ đến điều gì đó!

"Tôi, tôi phải về nhà một chuyến."

"Về nhà làm gì?" Trần Thăng hỏi.

"Ảnh của bà, bình thường lúc ông ở nhà ngày nào cũng phải xem ảnh của bà hết, tôi muốn đi lấy ảnh của bà mang tới cho ông." Trường Cung nói xong, không đợi người khác mở miệng tiếp lời đã chạy ra khỏi nhà trọ của Nguyện Tác.

Nguyện Tác không đủ cấp bậc, phạm vi hoạt động bị hạn chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trường Cung rời khỏi.

Trần Thăng nói: "Nhất định là cậu ấy định về máy vi tính, muốn đích thân quay lại lấy ảnh chụp."

Mạc Dịch Trình gật gật đầu, "Ở bên đó có Hám Minh trông chừng."

Trần Thăng nghĩ nghĩ, "Chúng ta cũng đi qua xem thử đi."

"Được."

Hết Chương 35

oOo