Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 23: Ông Abel và bà Annie gặp trong công viên!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Dịch Trình kết luận được được một chuyện, rằng những thành tựu mà Nguyện Tác đạt được ở bên ngoài cũng có thể đổi được thành điểm kinh nghiệm trong trò chơi, hơn nữa tốc độ lên cấp còn vượt xa lúc trước. Chuyện xảy ra trong mấy ngày này, cũng làm Mạc Dịch Trình bắt đầu âm thầm phái người đi tìm những nhân tài giỏi-tinh-chuyên, cố để tìm được càng nhiều tin tức liên quan đến sinh mệnh dị thứ nguyên và không gian song song hơn nữa.

Hơi mệt mỏi khép máy tính xách tay lại, bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho Đô Đô. Bây giờ hầu như hai người đều dùng cơm cùng nhau, hoặc là Mạc Dịch Trình thao tác trên điện thoại làm cơm nước xong xuôi rồi lại trả tiền vàng để lấy một phần ra, hoặc là trước đó Mạc Dịch Trình sẽ kêu người chuẩn bị cơm sẵn, nếu không thì sẽ dắt Nguyện Tác ra ngoài ăn.

Hôm nay sau khi hai người cùng ăn tối xong, Nguyện Tác mang cả chén đũa của Mạc Dịch Trình đi rửa đâu vào đấy rồi tháo chiếc tạp dề nhỏ xuống, rửa tay, đứng trong phòng khách chà chà tay, vẻ muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Mạc Dịch Trình hỏi.

Nguyện Tác liếc mắt ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Lên cấp rồi, giờ tui có thể ra công viên chơi đó.”

“Ừ.” Dĩ nhiên là Mạc Dịch Trình biết, hơn nữa cũng đã và đang suy nghĩ về chuyện này từ lâu rồi.

Theo cấp độ tăng dần của Nguyện Tác, hệ thống cũng sẽ liên tục mở rộng không gian hoạt động ra, thế nhưng không gian này lại thuộc về loại khu vực công cộng, người chơi không được nhìn thấy hay tham dự, tức là nói nếu Nguyện Tác gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì ở những nơi này, thì Mạc Dịch Trình cũng bó tay. Nếu như không có chuyện ngày trước ở trường học, có lẽ Mạc Dịch Trình sẽ chẳng lo lắng đến vậy, nhưng sự thật đã xảy ra, Nguyện Tác bị thương ngay trong trường học, việc gọi điện thoại đến trách cứ cũng đã là việc lớn nhất mà hắn có thể làm được, nếu lại là dạng khu vực càng không bị phong tỏa như công viên này thì… cứ nghĩ đến là hắn lại không yên tâm nổi.

“… Vậy tui đi ra đó xem thử có được hông?” Từ lúc đến đây, khu vực hoạt động của Nguyện Tác đã nhỏ lại càng nhỏ, giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội ra khỏi nhà thăm thú bên ngoài, có động lòng cũng là điều khó tránh khỏi.

“Đô Đô thấy ở trong nhà buồn lắm à?”

“Có… hơi hơi.” Tuy rằng Nguyện Tác thích căn phòng này của mình, thích được ở bên Mạc Dịch Trình cả ngày, nhưng nếu có cơ hội được đi ra ngoài đi bộ chốc lát thì cũng rất tuyệt.

Nhìn vào ánh mắt đầy trông mong của Nguyện tác, Mạc Dịch Trình lại đầu hàng, “Chỉ được đi ra ngoài một tiếng thôi, hơn nữa nếu có bất cứ chuyện gì đều phải gửi thông báo qua hệ thống ngay cho tôi đấy.”

Được Mạc Dịch Trình cho phép, Nguyện Tác gật đầu vui vẻ, bảo rằng nhất định mình sẽ về nhà đúng giờ, hơn nữa nếu gặp phải chuyện gì cũng sẽ báo cáo kịp thời.

Sau đó Nguyện Tác thay áo ngủ ra, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái giống của Mạc Dịch Trình, lại đào chiếc cặp LV nhỏ mà Mạc Dịch Trình đã gửi về cửa hàng “sửa xong” ra, bỏ máy tính bảng vào, thay giày chuẩn bị ra cửa.

Mạc Dịch Trình nghĩ nghĩ rồi vào trong kho đồ, lấy một hộp hoa quả, một chai nước ép trái cây, một phần điểm tâm nhỏ, mấy viên kẹo, một miếng đệm ngồi nhỏ, một chiếc dù nhỏ, áo khoác, nhét hết chúng vào trong chiếc cặp sách nhỏ bé.

Chiếc cặp nhỏ của Nguyện Tác bị nhồi phì ra, mặt nhóc cũng cười phì theo, “Cảm ơn Mạc Dịch Trình nha!”

Vẻ mặt Mạc Dịch Trình bình thản, “Ừ, đi đi.”

Nguyện Tác ra khỏi cửa lại quay đầu, hai tay nắm quai đeo cặp trước ngực, “Tui sẽ về ngay thôi á!”

“Ừ.” Mạc Dịch Trình cười cười.

Cửa phòng chỉ vừa đóng lại, Mạc Dịch Trình bỗng đã thấy hơi hơi hối hận, rồi lại cười hơi giễu cợt, lắc đầu, từ bao giờ mà mình trở nên dài dòng không quyết thế này kia chứ? Chẳng biết công viên trong trò chơi này có mua được không, nếu mà được thì mua về để nó biến thành tư gia là tốt rồi…

Nguyện Tác đi theo chỉ dẫn bằng giọng nói của hệ thống ra khỏi nhà, dọc theo con đường đi một mạch thẳng về phía trước, ven đường đi có tốp năm tốp ba các NPC bán hàng bày bán đủ loại đồ đạc và đồ ăn vặt mới lạ, Nguyện Tác ngửi được mùi, lại sờ vào túi tiền rỗng tuếch mà thấy hơi tiếc nuối, nhưng mà nhớ đến trong cặp mình còn có trái cây do Mạc Dịch Trình đích thân bỏ vào là lại thấy vui vẻ cực, không còn lưu luyến đồ ăn vặt nữa, chân bước nhanh hơn thẳng tiến đến công viên.

Không bao lâu sau, Nguyện Tác đã đến công viên được hệ thống mở khóa.

Diện tích công viên không lớn, thế nhưng cảnh sắc được xanh hoá rất độc đáo, trước cửa công viên có một chị gái NPC mặc đồng phục nhân viên quản lý phụ trách việc quét hình cho các tinh linh nhỏ, tinh linh nào đã được quét hình rồi mới có thể vào trong công viên.

Nguyện Tác bước ba bước thành hai tới đó, ngẩng đầu lên nhìn chị gái có vóc người cao gầy kia, “Chào chị ạ.” Nguyện Tác chào hỏi.

Chị gái đó cúi đầu, thấy một tinh linh nhỏ với lớp áo da cấp thấp chỉ cao bằng nửa người mình đang ngẩng đầu, nhìn mình bằng đôi mắt trong veo ánh nước thì kêu a một tiếng, trên gương mặt vốn đang nghiêm túc lập tức nở bung ra một nụ cười toe toét.

“Vị tinh linh nhỏ này nè, cấp độ của em đã đủ để vào công viên chưa đó?” Thông thường, tinh linh nhỏ nào có thể mở khóa được công viên này thì đều phải từ cấp 6 trở lên, vị này xem chừng mới gia nhập trò chơi chưa được bao lâu thôi…

“Vâng, em lên cấp 8 rồi, vào công viên được mà.”

Lòng dạ của chị gái bị giọng nói mềm mại của Nguyện Tác manh hóa đến nơi rồi, cô moi đủ loại đề tài để trò chuyện thêm mấy câu rồi mới chịu thả người vào. Trước khi đến gần cửa còn muốn đưa tay ra véo khuôn mặt phúng phính, Nguyện Tác lễ phép né đi, sau đó còn giải thích, “Này hông phải Đô Đô không cho chị véo đâu, mà do người chơi nói không được véo á.”

Vào bên trong công viên, bóng cây um tùm, hoa thơm chim hót.

Ở không gian tinh tế mà Nguyện Tác từng sống tuy cũng có một vài cảnh vật xanh hóa nhân tạo, thế nhưng các loại chim và sóc “nguyên thủy” như thế này sớm đã thành tiêu bản cả rồi. Đi thẳng về phía trước theo con đường nhỏ tĩnh lặng, không khí dần trở nên ẩm ướt hơn, qua khỏi khúc quanh đến một bờ hồ yên ắng, hai bên bờ là hàng liễu lả lướt phất phơ.

Một chiếc cầu con con dẫn vào đảo nhỏ giữa hồ, trên đảo có vài đình nghỉ chân.

Nguyện Tác thấy đình nào cũng đẹp bèn bước lên cây cầu nhỏ, định bụng đi sang đó ngắm thử, tiện thể chụp vài bức ảnh bằng máy tính bảng đem về cho Mạc Dịch Trình xem.

Bước qua cây cầu nhỏ đến một đình nghỉ chân gần đó nhất, đôi chân nhỏ của Nguyện Tác đã hơi thấm mệt vì chạy bộ, cậu muốn tìm một băng ghế đá để ngồi tạm một lúc trước, nhưng vừa quay đầu đã thấy có hai tinh linh ngồi trong đình rồi, vì khổ người cũng không khác cậu là mấy nên Nguyện Tác ở đằng xa mới không hề nhìn thấy.

Sau một thoáng kinh ngạc, Nguyện Tác vội chào hỏi lễ phép, “Chào… Chào hai người ạ.”

Hai tinh linh ngồi trong đình nọ tuy cũng mang lớp áo da chibi cấp thấp, nhưng nhìn số tuổi thì hẳn là rất lớn, một nam một nữ, tóc hoa râm, cả hai đều ăn mặc rất đẹp. Cụ ông mặc một bộ tây trang* cao cấp, kiểu tóc tỉ mỉ không chút qua loa, trên ngực trái là một chiếc huân chương nho nhỏ. Người còn lại là một cụ bà, tinh thần tuy không được quắc thước như cụ ông nhưng khuôn mặt vô cùng hòa nhã và hiền hậu, đang cười tủm tỉm nhìn Nguyện Tác. (Chính xác thì từ này là leisure suit: một bộ tây trang đơn giản với áo khoác giống như áo sơ mi kết hợp với quần tây. Tui sẽ không để hình đâu vì hình ảnh của bộ này nó sao sao á, khó hình dung lắm, ai muốn tìm hiểu có thể tra để hiểu rõ hơn ha.)

Một bữa trà chiều mang phong cách Anh quốc đặc trưng được bày trên chiếc bàn trước mặt hai người, ấm hồng trà bằng thủy tinh trong suốt như ngọc lưu ly, điểm tâm kèm theo là ba mâm được xếp thành ba tầng, lần lượt đặt sandwich, bánh scone*, bánh bông lan và tháp hoa quả.

(Bánh scone là một loại bánh nướng của Anh, thường được làm từ lúa mì, hoặc bột yến mạch với bột nở. Hình ở cuối chương.)

“Chào con.” Cụ bà mở miệng chào, giọng nói dịu dàng lay động lòng người.

Không nhiệt tình giống như cụ bà, hình như cụ ông cũng không thích cái người ngoài mới đến là Nguyện Tác, nên chỉ gật nhẹ đầu theo phép lịch sự.

“Abel!” Bà nhắc nhỏ một tiếng.

Cụ ông thở dài bất đắc dĩ rồi mở miệng, giọng nói trầm thấp mang lại một cảm giác cực kì uy nghiêm, “Chào cháu.”

Bị khí thế mạnh mẽ của ông Abel đè ép, Nguyện tác hơi co ro, “Làm… làm phiền rồi, xin lỗi, để con đình bên kia vậy.”

Bà lão vội cười bảo: “Không sao đâu mà, bình thường ở đây ít người tới, được gặp một bé tinh linh đáng yêu như vầy chính là may mắn của chúng ta đấy, lại đây uống ít trà chiều ăn ít điểm tâm đi nào.”

Nguyện Tác từ chối một lúc, nhưng thật sự là thịnh tình khó bỏ bèn thận trọng ngồi xuống.

“Bé con, tên con là gì?” Ông Abel mở lời, khí chất và giọng nói của ông làm Nguyện Tác thoáng sinh ảo giác, vô cùng giống các tướng quân nơi không gian tinh tế kia.

“Đô Đô ạ.”

Cụ bà rót cho Nguyện Tác một chén trà, đặt bánh ngọt vào đĩa rồi cười bảo: “Tên của bà là Annie, còn vị này, cháu cứ kêu ổng là ông Abel được rồi.”

Đô Đô nhận được đồ ăn vội nói cảm ơn liên tục, sau đó ngoan ngoãn mở miệng kêu một tiếng, “Bà Annie, ông Abel.”

Bà Annie cười thật từ ái, ông Abel vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc cũng thoáng dịu đi, nói: “Cháu ăn đi.”

“Ưm…” Nguyện Tác nghe lời nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Sau đó nhớ ra cái gì đấy, vội chụp chiếc cặp nhỏ của mình lại mở nó ra, định bụng lấy hộp hoa quả và nước ép ra chia sẻ, ai mà ngờ nào dù, nào đệm ngồi, cả chiếc áo khoác nhỏ đều được đặt ở bên trên cả, phải móc hết chúng ra, góc bàn trước mặt cậu bày la liệt như một ngọn núi nhỏ. Cuối cùng Nguyện Tác cũng tìm được trái cây, nước ép và cả kẹo được đặt ở phía dưới, cậu đỏ mặt nhét hết đồ đạc lại về bên trong.

Từ trong thâm tâm Annie xuýt xoa với ông lão nhà mình, “Người chơi của thằng bé này thương nó lắm đây.”

Ông Abel chẳng ừ hử gì, ánh mắt lại thoáng dừng tại nắm kẹo trên tay Nguyện Tác nhưng đã tránh đi rất nhanh.

Nguyện Tác bắt gặp, tức thì đưa kẹo trong tay mình qua rất hào phóng, “Nà, ông Abel có muốn ăn viên kẹo này không ạ?”

“Khụ khụ… Ông không có…”

“Ổng ăn đó, ổng thích ăn kẹo nhất, thế mà còn chẳng chịu cho người ta nói.” Bà Annie lật tẩy ông Abel, rồi bà lấy nĩa xiên một miếng trái cây của Nguyện Tác, dùng mắt ra hiệu cho Nguyện Tác đưa kẹo sang.

Vẫn là Nguyện Tác lấy dũng khí nhảy xuống khỏi chiếc ghế đá nhỏ, chạy lại trước mặt ông Abel, “Ông Abel ơi, là vị quýt đó ạ.”

Hình như ông Abel bị vị quýt lay động, ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng giơ tay lên nhận kẹo về, không nhìn cũng không ăn nhưng lại nắm thật chặt, sau đó nói lời cảm ơn một cách cứng nhắc.

Nguyện Tác cho được kẹo thì rất vui, ngồi nhâm nhi điểm tâm ngọt và hồng trà. Nhưng có điều làm cậu thấy hơi thắc mắc, rõ ràng là bà Annie đã hỏi tên của cậu rồi, vậy mà cứ cách một lúc là lại hỏi thêm lần nữa, dù vậy cậu vẫn hết sức kiên nhẫn, trả lời lại từng lần từng lần một.

Cuối cùng, Nguyện Tác chụp lại vài bức ảnh bằng máy tính bảng, tạm biệt bà Annie và ông Abel, liếc nhìn giờ giấc thì vội chạy về nhà.

——

Mạc Dịch Trình bấm giờ chờ Nguyện Tác về. Trong khoảng thời gian đó Trần Củ có đến, báo cáo một số hành trình tiếp đến đã được lên lịch, nhàn rỗi được mấy ngày, các hạng mục công việc đã lại muốn khởi động tiếp.

Còn mười phút nữa là tròn một tiếng. Mạc Dịch Trình cố gắng khống chế bản thân không nhìn vào điện thoại di động, rốt cuộc vẫn không chịu được, mở lên kiểm tra xem Nguyện Tác liệu đã về nhà chưa.

Điện thoại di động vang lên, Mạc Dịch Trình liếc sơ qua tên người gọi, vội bắt máy.

Người gọi điện đến là Hám Minh, trợ lý đặc biệt của Mạc Dịch Trình, thường hay giúp hắn xử lý một vài công việc ở công ty, là người cẩn thận và giàu kinh nghiệm, nhà họ Mạc đã từng giúp một tay trong thời điểm nhà anh ta khó khăn nhất, có thể coi là ân nhân cứu mạng của họ, đó là lí do mà anh ta rất trung thành với Mạc Dịch Trình.

“Hám Minh, sao rồi?” Mạc Dịch Trình hỏi.

Dường như Hám Minh đang ở một nơi rất bí mật, lại còn hạ thấp giọng xuống, “Nhị thiếu, đây là diễn biến mới nhất ở bên này. Gần đây ở Anh quốc, có một vị huân tước* tốn không ít công sức tìm kiếm các chuyên gia khoa não và thần kinh nổi tiếng trên thế giới, cả quá trình đều được bảo mật rất kĩ, bác sĩ tham gia hội chẩn** đều kí tên vào hiệp nghị bảo mật, nhưng chẳng rõ là gặp trục trặc ở đâu mà vẫn có tin tức bị tiết ra ngoài, có người nói các bác sĩ được vị huân tước này tìm đến để cứu chữa cho một… nhân vật giả tưởng.”

(Trong hệ thống tước vị Châu Âu, dưới Hoàng đế, Quốc vương, Phó vương, v.v thì có 5 cấp là Công tước, hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước, từ Hầu tước trở xuống đều có thể gọi là huân tước. Vì chỉ có Công tước mới có đất phong, còn các tước kia không có đất phong, tước vị được phong chủ yếu là danh hiệu nên đều có thể gọi là huân tước. (Tham khảo trên diễn đàn http://tve-4u.org))

(Hội chẩn là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.)

Hô hấp của Mạc Dịch Trình hơi đình lại, mi tâm nhíu chặt, “Còn gì nữa không?”

“Tạm thời chỉ có bấy nhiêu đó thôi.”

“Được rồi.” Mạc Dịch Trình lại dặn dò thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Nguyện Tác và nguyên một tràng “Mạc Dịch Trình, Mạc Dịch Trình, Mạc Dịch Trình ới tui về rồi!”

oOo

Bánh scone



Hết Chương 23