Nguyện Tác còn chưa kịp vui mừng đã vội nhanh chân chạy tới nhà bếp. Tay còn chưa kịp chạm vào công tắc bếp, cậu đã cảm nhận được có một luồng sức mạnh khổng lồ níu lấy mình, Nguyện Tác dùng hết sức lực toàn thân, lao về phía trước, kịp thời vặn tắt bếp gas trong một giây cuối cùng.
Cùng lúc đó, Mạc Dịch Trình ở ngoài phòng khách nghe thấy tiếng động cũng đi xuống, bên kia điện thoại mẹ Mạc vẫn đang nói không ngừng nghỉ.
Mạc Dịch Trình vừa nghe mẹ Mạc lải nhải, vừa kiểm tra điện thoại di động trước tiên, thấy Nguyện Tác ngồi bình yên vô sự trên thảm trải sàn.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Mạc Dịch Trình lại nói thêm mấy câu với mẹ Mạc rồi cúp điện thoại, lúc này mới nhớ ra nồi sữa mình đang đun dở trong nhà bếp. Nhưng vào đến nơi mới phát hiện không biết từ lúc nào mà bếp đã được tắt rồi.
Mạc Dịch Trình nhíu mày, mình tắt bếp gas lúc nào vậy ta?
Quét mắt một vòng phòng khách đầy ngờ vực, cuối cùng tầm mắt rơi vào điện thoại di động, Nguyện Tác đang đánh răng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hệ thống đã đưa ra cảnh báo đây là một lần trục trặc hệ thống, Nguyện Tác không được tiết lộ nó với người chơi.
“Nguyện Tác.”
“Hế…” Nguyện Tác tủi thân, cậu không thích nói dối, nhất là với Mạc Dịch Trình, thế nhưng cậu lại không thể vi phạm quy định của hệ thống.
“Tôi tắt bếp gas lúc nào vậy?” Mạc Dịch Trình hỏi.
Nguyện Tác ra sức lắc đầu.
Mạc Dịch Trình đã hơi hơi đoán được điều gì nhưng lại không thể chắc chắn nên cuối cùng đành phải bỏ qua, “Thôi được, rửa mặt rồi lên giường ngủ đi nào, đừng đi chân trần trên đất nữa.”
“Tui biết rồi.” Nguyện Tác gật đầu.
Buổi tối, Mạc Dịch Trình kéo xem lịch sử tin tức, phát hiện một cái thông báo từ hệ thống.
【 Hệ thống thông báo: Trò chơi xuất hiện trục trặc, đã tự động hiệu chỉnh. 】
Cuối cùng cũng đã tới ngày Nguyện Tác chính thức nhập học.
Xe đưa đón của trường đứng trước cửa, NPC tài xế là một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành, mặc đồng phục. Xe trường sẽ đến nhà tinh linh đúng giờ, thời gian xe dừng là 20 phút, trong vòng 20 phút nếu tinh linh không lên xe, xe trường sẽ lái đi mất, mà các tinh linh nhỏ vốn không có quyền hạn tự rời phòng ở một mình cũng chỉ đành thiếu tiết. Trường học tinh linh có quy định, nếu đến muộn quá ba lần, thiếu tiết hai lần sẽ bị trừ toàn bộ điểm hạnh kiểm.
(NPC (viết tắt của non-player character) là những nhân vật trong trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài. Thông thường các NPC sẽ được nhà phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi cách thức chơi, cũng như những tính năng trong trò chơi. Một trò chơi có thể có nhiều NPC và mỗi NPC có một nhiệm vụ riêng của chúng.)
Nguyện Tác rất sợ không kịp bắt xe trường nên ngay tối hôm trước đã đặt đồng hồ báo thức kĩ càng, đồng hồ còn chưa reng lên đã mở mắt, lăn lộn trên giường một lúc trên giường, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng…
Mạc Dịch Trình cũng nhớ đến chuyện này nên dậy sớm hơn thường ngày một chút. Mở trò chơi ra, anh mới phát hiện Nguyện Tác đã quần áo chỉnh tề, trên đồng phục lấp lánh bảng tên ghi hai chữ “Đô Đô”.
“Chào buổi sáng, Mạc Dịch Trình.” Nguyện Tác ôm chiếc cặp nhỏ vào lòng, nói lời chào.
“Chào buổi sáng.” Mạc Dịch Trình hỏi, “Nhóc dậy hồi nào?”
“Được nửa tiếng rồi.”
“Sợ muộn sao?” Mạc Dịch Trình đoán được suy nghĩ của Nguyện Tác.
“Vâng.” Nguyện Tác gật đầu, Mạc Dịch Trình đúng là thông minh quá đi.
Mạc Dịch Trình nhìn đồng hồ, “Còn đúng một tiếng nữa xe trường mới đến, không bị muộn đâu, chúng ta ăn sáng trước đi đã.”
Mạc Dịch Trình đã có thể thao tác một cách dễ dàng trong trò chơi, chọn một ly sữa đậu nành nóng, hai cái bánh bao, một quả trứng gà luộc và vài quả cam đã được cắt sẵn.
Vì đang khẩn trương nên sức ăn của Nguyện Tác hơi giảm, bánh bao và nước đều còn thừa lại một nửa. Mạc Dịch Trình cũng không bắt ép, bảo Nguyện Tác đi rửa sạch tay, sau đó giúp cậu kiểm tra chiếc cặp sách căng phồng xem có còn quên mang cái gì không.
Giấy báo nhập học, một bộ quần áo làm bếp tự chuẩn bị, bản vẽ, giấy bút. Mạc Dịch Trình còn bỏ trái cây vào, tuy rằng nhà trường sẽ phát bữa trưa tiện lợi nhưng chỉ sợ Nguyện Tác sẽ ăn không quen, nên cứ chuẩn bị luôn một phần cơm trưa.
Lúc Nguyện Tác rửa tay xong ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện cặp sách nhỏ của mình đã căng như cái trống rồi.
Bíp bíp bíp.
Cuối cùng xe buýt trường cũng tới rồi.
Nguyện Tác đeo cặp, vẫy tay chào tạm biệt Mạc Dịch Trình, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Cửa xe tự động mở ra, hai tay Nguyện Tác cầm quai đeo cặp, đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn cố hết sức trèo lên nhưng thử hai lần vẫn không thể bước lên được, lúc này, có một cánh tay thon dài màu lúa mạch từ trong xe chìa ra, Nguyện Tác hơi do dự, run run nắm lấy liền bị lôi lên ngay.
Cửa xe đóng lại.
Xe buýt trường đi xa dần.
Mạc Dịch Trình nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, lần đầu tiên nhà trọ trở nên… vắng vẻ. Trò chơi có quy định, ngoại trừ nhà trọ ra, những nơi công cộng khác sẽ không mở cho người chơi trước khi đạt đến cấp độ nhất định, vậy cho nên Mạc Dịch Trình không thể nhìn thấy sinh hoạt ở trường của Nguyện Tác.
Mạc Dịch Trình mất mác, thoát game, Trần Củ đã chờ dưới lầu được một lúc. Hôm nay lại là ngày đầu tiên khai công của hắn, là việc quay chụp cho một bộ phim điện ảnh thời thượng của quốc tế rất có tiếng tăm. (khai công: bắt đầu một công việc)
Nguyện Tác nhảy lên xe buýt trường mới phát hiện trên xe trừ cậu ra đã có năm tinh linh rồi, mà cậu thì chính là hành khách cuối cùng của chiếc xe này.
“Chào cậu.” Người chào Nguyện Tác chính là nam sinh vừa mới giúp cậu leo lên xe.
Nguyện Tác phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt mũi của nam sinh đó. Cậu ta có một mái tóc màu đen được cắt rất ngắn, làn da màu lúa mạch, lúc cười lên để lộ hàm răng trắng trông rất rạng rỡ.
“Xin chào, cảm ơn cậu nhiều.” Nguyện Tác lễ phép đưa tay ra.
Nam sinh cười bắt tay với cậu, bảo: “Không cần khách sáo. Lâu lắm rồi tôi không gặp được tinh linh mới nào nhập học cả. Tôi là Trường Cung, cậu tên gì?”
“Đô Đô.” Nguyện Tác ưỡn ngực, còn để lộ cái bảng tên đeo trên đó có viết cái tên do chính Mạc Dịch Trình đặt cho mình.
“Tên thật đáng yêu.” Trường Cung nói.
“Cảm ơn.”
Một thiếu nữ ngồi ở hàng sau đột nhiên kêu lên: “Oa, đây chính là tinh linh sơ đẳng đáng yêu nhất mà tôi từng thấy á.” Vừa nói vừa định đứng dậy.
Tài xế lập tức dùng loa nhắc nhở, để bảo đảm xe chạy an toàn, không được phép đi lại lung tung.
Thiếu nữ ngồi xuống một cách bất đắc dĩ nhưng vẫn vẫy tay với Nguyện Tác, “Nhóc đáng yêu, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Đô Đô ngồi hàng trước, lưng ghế dựa quá cao nên cậu xoay người lại cũng chỉ có thể lộ hai con mắt, “Xin chào, em là Đô Đô. Năm nay em 18 tuổi.”
Thiếu nữ lập tức nói “Chào Đô Đô nha, chị là Tố Y, em cứ gọi là chị, sau này theo chị tung hoành, chị bảo kê em.”
Trường Cung cười bảo: “Không phải hôm qua cậu còn nói mình 17 tuổi hay sao, hôm nay đã thành chị rồi?”
“Cậu!” Thiếu nữ tức giận vì bị vạch trần.
Mấy người khác ngồi trên xe cũng cười, chỉ trừ một chàng trai đội mũ lưỡi trai ngồi ở cuối xe là mặt mũi cứ âm u, liếc nhìn chiếc cặp LV số lượng giới hạn của Nguyện Tác mà hừ lạnh một cái, xoay đầu tựa vào cửa sổ.