Giang Dĩ Thành đang ngây
người ở ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đi vào đóng cửa lại, giọng nói không nhịn
đựơc mà mang theo mấy phần tức giận.
"Em mặc như vậy mà
ra mở cửa?"
Cô cúi đầu nhìn một chút,
vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ngẩng đầu, "Làm sao vậy?"
Cô ấy không biết bộ dạng
của mình làm cho người ta tội phạm à? Giang Dĩ Thành đưa tay xoa bóp huyệt Thái
Dương mơ hồ nhảy lên, đưa tay lôi cô đi vào phòng khách.
Mùi mì ăn liền xông vào
mũi, khiến cho chân mày anh càng nhíu chặc hơn. "Em ăn mì ăn liền?"
"A, em đói bụng, lại
không muốn làm cơm nên đã nấu mì để ăn." Đây cũng không có gì lạ, cô
thường như vậy mà, mì ăn liền là thực phẩm cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày
của cô.
"Vừa tỉnh ngủ?"
Cô gãi gãi đầu, "Em
vẫn chưa ngủ, đang định ăn mì xong thì sẽ đi ngủ." Có chút buồn bực mà
nhìn vào phòng ăn trước mặt, cô thật sự đói bụng, nhưng lại không muốn cứ như
vậy mà bỏ học trưởng lại, còn mình thì chạy đi ăn mì.
"Đi ăn mì trước
đi."
"A, đựơc, rất nhanh
thôi."
"Không cần vội, anh
tới đây cũng không có việc gì."
Mạnh Giai chạy về phòng
ăn, Giang Dĩ Thành chậm rãi mà theo sát tới, ngồi đối diện với cô.
Vùi đầu ăn mấy miếng, thì
cô cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn người
đàn ông đối diện, khi đưa mắt nhìn anh, thì trứơc khi mở miệng, cô đã theo bản
năng liếm môi dưới trước.
"Nếu không thì em
nấu cho anh một gói mì nha?" Dùng loại ánh mắt này nhìn cô, cô rất không
đựơc tự nhiên.
"Anh không đói
bụng" Trời mới biết động tác mới vừa rồi của cô, khiến cho anh mất khống
chế. Ánh mắt của anh không để lại dấu vết mà quét qua bộ ngực của cô.
Anh dám đánh cuộc cô ấy
không mặc áo lót! Ánh mắt dời xuống, nghĩ đến dứơi áo ngủ của cô có đôi chân
dài trắng noãn, anh đã cảm thấy cổ họng căng lên, nơi nào đó của thân thể có
chút rục rịch.
Âm thầm hít sâu một cái,
anh khó khăn mà đưa mắt chuyển qua chỗ khác.
Ăn mì xong, Mạnh Giai vốn
là nghĩ sẽ trở về phòng rửa mặt rồi thay quần áo, nghĩ nghĩ một lúc, dù sao
cũng đã như vậy rồi, dứt khoát không đi thay, có lẽ học trưởng chỉ tới xem một
chút rồi đi ngay lập tức thôi.
"Học trưởng, sao bây
giờ lại tới đây?" Hình như công ty vẫn chưa tới giờ tan sở, nhưng anh ấy
là Tổng giám đốc, không cần xin phép với ai.
Giang Dĩ Thành do dự rồi
mới nói: "Giúp anh một chuyện."
"Cái gì?"
"Buổi tối tham dự
tiệc từ thiện với anh."
Khuôn mặt của Mạnh Giai
nhất thời xụ xuống, "Học trưởng ——"cô không thích loại trường hợp đó,
hơn nữa cô rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ .
Anh im lặng, chỉ nhìn cô.
Cô vùi đầu vào hai tay,
rên rỉ một tiếng, tìm lý do, "Em không có trang phục thích hợp."
"Một chút sẽ đi
mua."
"Học trưởng, anh
không thể tìm người khác sao?" Cô tin có rất nhiều cô gái nguyện ý .
"Không tiện."
"Bây giờ em rất buồn
ngủ, hai ngày rồi không ngủ.” Cô giả vờ ủ rũ.
Giang Dĩ Thành lộ vẻ xúc
động, rồi nhíu mày suy nghĩ một lát, nói, "Đi lướt qua thôi, sẽ không mất
nhiều thời gian."
"Học trưởng, anh
không thể vô lại với em như vậy, cái này không phải là thái độ anh đi nhờ vả
người." Cô đưa tay đập hai cái lên trên bàn.
"Rửa mặt đi, rồi
chúng ta ra cửa."
Mạnh Giai mắng một câu mơ
hồ không rõ, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Vì vậy trên mặt Giang Dĩ
Thành lộ ra nụ cười nhạt.
Lựa chọn lễ phục cũng
không tốn bao nhiêu thời gian, thứ nhất, Mạnh Giai không phải là người khó
chịu, thứ hai, dáng người của cô chắc chắn cũng không dễ dàng bị soi mói.
Đơn giản trang nhã, một
bộ lễ phục dài màu trắng hở vai, mang một đôi giày cao gót màu bạc, nổi bật lên
khí chất tao nhã tinh tế của cô.
Giang Dĩ Thành hết sức
hài lòng với bộ lễ phục này, làm nổi bật lên bộ ngực tròn xinh xắn của cô, eo
hình giọt nước càng lộ vẻ ngực lớn eo thon của cô.
Đợi đến khi thợ trang
điểm uốn mái tóc dài thành gợn sóng lớn, xõa ở trên bờ vai trắng nõn mịn màng,
thì nụ cười thản nhiên của cô đã câu hồn của anh đi thành công.
Anh vẫn chưa từng thấy bộ
dạng của cô qua trang phục lộng lẫy, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp
nhỏ nhắn của cô đựơc trang điểm, thì quyết định cô vẫn nên mộc mạc khiêm tốn là
tốt nhất.
Cô chói mắt tựa như ánh
sáng rực rỡ của một viên bảo thạch, tản ra ánh sáng khiến cho không ai có thể
bỏ rơi, bất tri bất giác sẽ khiến cho người ta cam tâm trầm luân, mà anh không
muốn cùng người khác chia sẽ vẻ đẹp của cô.
Đưa tay che miệng ngáp
một cái, Mạnh Giai lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo một chút. "Học
trưởng, còn có thể chứ?"
"Có thể." Anh
đi lên trước một bước, đột nhiên cúi người ấn xuống môi cô một nụ hôn.
Trong nháy mắt đó, Mạnh
Giai đang buồn ngủ thì bay sạch trơn, khó có thể tin mà che môi của mình nhìn
anh chằm chằm.
Giang Dĩ Thành nhìn cô,
vẻ mặt tự nhiên. "Xin lỗi, vốn là muốn hôn mặt."
Chợt cô rất muốn không có
chút thục nữ mà cho anh một cước. Hôn mặt và hôn miệng khác nhau rất nhiều sao,
rõ ràng là anh chạy thẳng tới miệng của cô mà.
Đám thợ trang điểm ở bên
cạnh khẽ nghiêng đầu cười trộm. Tổng giám đốc này rất quang minh chánh đại mà
ăn đậu hủ, lấy cớ cũng không có thành ý và vô sỉ.
"Giang Dĩ Thành
——" Cô không nhịn được muốn tranh cãi.
Anh đưa tay ôm eo cô,
phát ra một tiếng cười khẽ. "Rất đẹp."
Quả nhiên là động vật dựa
vào nửa người dưới để suy nghĩ, cô xinh đẹp, thì anh cũng không nên nhào lên
hôn chứ. Cô tiếp tục trừng anh.
"Đi thôi, thời gian
không còn nhiều đâu." Giang Dĩ Thành gật đầu với người bên cạnh một cái,
rồi ôm người rời đi.
Mạnh Giai nhịn cơn tức
giận vào trong lòng, vừa ra khỏi salon trang điểm thì lập tức hất anh ra, bước
đi đến ven đường muốn bắt taxi.
"Mạnh Giai!" Anh
đuổi theo kéo cô lại, giọng nói có một chút bất đắc dĩ. "Đừng làm
rộn."
Cô lấy mu bàn tay lau môi
của mình, tức giận nói: "Sao anh lại như vậy, đây là nụ hôn đầu của em? ?
?" Cũng không duy mỹ, cũng không lãng mạn, chỉ là vì anh nhất thời thấy
sắc đẹp mà trong lòng vui vẻ, nói một cách thẳng thừng, cô tức giận nhất là
thái độ lỗ mãng của anh, mà không phải là chuyện anh cướp đi nụ hôn đầu của cô.
Động tác của Giang Dĩ
Thành cứng đờ, sau đó chợt dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực mình."Thật
xin lỗi, "
Người đang giãy giụa lại
vì ba chữ này mà sợ run lên.
"Đừng tức giận nữa
có được không?"
"Không được."
Nghĩ đến nụ hôn đầu của mình cứ như vậy mà mất đi, cô không cam lòng, hơn nữa
sao anh luôn luôn trêu chọc cô chứ!
"Vậy em hôn lại
đi."
Mạnh Giai chợt nghiêng
đầu, hai tròng mắt phóng hỏa, thiếu chút nữa hô lên ."Em không có
ngốc." Hôn lại, thua thiệt vẫn là cô nha.
Sau một khắc, thì Giang
Dĩ Thành lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà hôn cô.
Không giống với chuồn
chuồn lướt nước như lúc trước, lần này là loại cảm xúc sâu lắng cuồng loạn ùn
ùn kéo tới.
Cô giãy giụa, xác thực là
bị người siết chặt.
Lúc cô cảm thấy mình sẽ
thở không nổi mà hít thở không thông thì cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, ấn
xuống trán của cô, thở dốc nói: "Thật xin lỗi, anh thật sự không khống chế
được mình." Anh đã nhịn quá lâu rồi.
Cô nhìn anh, ánh mắt lại
hoang mang, có mê mang cũng có tức giận, quả thật là luống cuống nhiều hơn.
Cô biết học trưởng lâu
như vậy, chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh, rất xa lạ. Nhưng ngực lại
thịch thịch nhảy loạn, lại nóng đến mức cô không biết làm sao, có chút mùi vị
ngọt ngào từ trái tim dâng lên, lại bị cô dùng sức nén xuống.
Thừa dịp cô đang mất hồn
giật mình sững sờ, thì Giang Dĩ Thành ôm vai cô đi tới bên cạnh xe, nhét người
vào, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất mà lên xe.
Nghe tiếng khóa xe lại,
Mạnh Giai chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt phòng bị mà nhìn anh hỏi:
"Anh còn muốn làm gì?"
"Thời gian không còn
sớm lắm, không thể chậm trễ."
Cô khó có thể tin mà nhìn
anh chằm chằm, "Anh cảm thấy bây giờ em sẽ đi cùng với anh sao?"
Anh bình tĩnh mà khởi
động xe, giọng điệu thản nhiên. "Em sẽ."
Mạnh Giai không nhịn được
mà nắm chặt quả đấm, tức giận nói: "Sẽ không." Tại sao anh tự tin như
vậy? Chẳng lẽ cô chính là bị người chiếm tiện nghi trắng trợn như thế, cũng sẽ
tự nhận xui xẻo sao?
Giang Dĩ Thành nhìn về
phía trước, nói: "Trang điểm lại một chút đi"
"Không muốn."
Anh thản nhiên bổ sung
một câu, "Rất rõ ràng."
Mạnh Giai tức giận từ
trong túi xách tay lấy ra cái gương, vẻ mặt như bị nung đỏ, vốn là màu môi hoàn
hảo, bây giờ thì rõ ràng nhìn thấy dấu vết xốc xếch và son môi bị ăn sạch.
Trong đầu bỗng dưng nổi
lên tình huống nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ của anh, đột nhiên, cô xấu hổ muốn
chết. Mới vừa rồi đứng ở bên đường, cũng không biết có bị ai thấy hay không?
"Em muốn về
nhà."
"Chúng ta đi chào
hỏi, rồi sau đó trở về."
"Bây giờ anh hãy đưa
em trở về." Cô kiên trì.
"Anh thích em."
Cô giật mình bởi lời tỏ
tình bất ngờ này, ánh mắt mở thật to , im lặng nhìn anh.
Giang Dĩ Thành nghiêng
đầu nhìn cô một cái, lộ ra một nụ cười khiến cho tim phụ nữ đập thình thịch.
"Cũng yêu em, cho nên không phải là anh nhất thời bị điều khiển." Có
một số việc vẫn là nói rõ ràng, nếu không cô sẽ không biết nghĩ như thế nào.
Đầu Mạnh Giai đột nhiên
hóa thành đống hồ. Bọn họ biết nhau đã lâu rồi, lâu đến mức giống như một thói
quen. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ thích cô, anh đối với cô không tệ, lại không
để cho cô nghĩ tới có một loại tình cảm như thế này, cho tới nay cô đều cho
rằng bọn họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau, có thể làm bạn bè cũng đã
rất không dễ dàng rồi.
Ngừơi yêu?
Cô chưa từng nghĩ tới, cô
có gì đáng để anh thích?
"Em không
hiểu." Đè nén tâm tư rối loạn, cô chậm rãi mở miệng.
Không thể che giấu, lòng
của cô vì lời tỏ tình của anh mà rung động, nhưng tràn ngập chính là hoang mang
và hoài nghi, còn có một loại cảm giác vừa mong đợi lại sợ bị tổn thương.
Giang Dĩ Thành đưa tay sờ
mái tóc dài của cô, phát ra một tiếng cười khẽ. "Sau khi chúng ta trở về
hãy nói, trước tiên hãy trang điểm lại, buổi tiệc rất nhiều người."
"Em không phải là
tiểu miêu tiểu cẩu." Cô giận.
Anh nở nụ cười.
Mạnh Giai lại buồn bực.
Cảm giác học trưởng là số phận của cuộc đời cô, giống như sau khi gặp gỡ anh,
cho tới bây giờ cô cũng chưa khi nào chiếm đựơc ưu thế, vẫn luôn bị anh chèn
ép.
Cho nên nói, cô thật sự
không thích và để tâm vào chuyện giao thiệp với người khác quá nhiều, rất buồn
bực nha.