Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 16




Đạn tẫn lương tuyệt (hết gạo sạch đạn) là khái niệm gì? Bây giờ thì Mạnh Giai cũng cảm nhận đựơc sâu sắc.

Trong nhà một hột cơm cũng không có, nhưng mà muốn đi ra cửa thì có thể sẽ lọt vào khủng bố bao vây, cô cũng rất muốn như con rùa trốn vào trong vỏ của chính mình.

Ánh mắt rơi vào điện thoại di động lẳng lặng nằm trên ghế sa lon, cô phiền não tóm lấy tóc. Học trưởng đáng ghét trong lúc này lại không có ở Đài Loan, bây giờ ngay cả ngừơi đưa nguyên liệu cứu viện cho cô cũng không tìm được.

Sau khi xoay tròn ở phòng khách mấy vòng, cuối cùng là không thể duy trì niềm tin vì sự mạnh mẽ của mình mà chết đói đựơc, nên Mạnh Giai thay quần áo quyết định ra cửa. Trước đó, cô đã chuyển cái ghế đến sát tường liếc nhìn rồi.

Trên đường phố yên tĩnh, nhìn hai bên không có ai, cũng không có động tĩnh gì khác —— ngoại trừ ngoài cửa có một bó hoa hồng làm cho người ta phiền lòng.

Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, nhưng bây giờ vào trong mắt cô thì chỉ cảm thấy đó là phiền toái, mà còn là một đại phiền toái không bỏ rơi được.

Nhanh chóng lách ra cửa, sau khi cẩn thận đi một đoạn đường, thì tim của Mạnh Giai mới buông xuống. Xem ra chiến lược co đầu rút cổ không lộ diện của cô đã có hiệu nghiệm, những người đó hẳn là đã đi rồi.

Cô đưa tay vỗ ngực một cái, rồi thở ra thật dài.

Cô đáp xe đến Nhạc Gia Phúc mua đồ dùng hàng ngày, rồi quyết định phải mua thật đầy đủ, bây giờ cô không thích ra cửa, hơn nữa tình hình bây giờ vẫn còn phiền toái như vậy.

Đang chuyên tâm so sánh hai túi bóng cá thì trước mắt đột nhiên lại thêm một túi, cô sửng sốt, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Hoắc Thanh Lam mỉm cười với cô.

Khóe mắt cô co rút dữ dội, rồi rũ mắt xuống lãnh đạm nói: "Tôi đã chọn xong." Cô tiện tay đem một túi bóng cá ném vào xe đẩy, rồi muốn rời khỏi tủ đông.

Hoắc Thanh Lam đưa tay đặt lên trên xe đẩy ngăn cô rời đi, thấp giọng cười nói: "Gặp mặt chính là có duyên, cần gì rời đi gấp như vậy?"

Mạnh Giai dùng sức đẩy xe mấy cái nhưng cũng không động đậy, không thể làm gì khác hơn là buông tha, thẳng thắn không kiêng kỵ mà nói với anh ta: "Hoắc tiên sinh, tôi thật sự không biết nên nói gì với ngài, " ngừng một lúc, "Chúng ta không phải là người một đường."

"Em là em gái của Tế Hoa, cần gì tự coi nhẹ mình?"

Cô nghe vậy thì bật cười, trong mắt lóe lên một tia mỉa mai. "Hoắc tiên sinh hình như cũng không rõ lắm nhà chuyện của chúng tôi." Cô cũng không có ý định nói rõ ràng với anh ta.

Anh ta không đồng ý mà cười cười, sóng vai đi cùng với cô chậm rãi đẩy xe. "Dựa vào địa vị bây giờ của anh không cần phải kết hôn để đạt bất kỳ mục đích nào."

"Tôi cũng không cần phải leo lên cành cây cao, cuộc sống bây giờ của tôi tốt vô cùng." Thuận tay bỏ một hộp cá chim trắng ưa thích vào bên trong xe đẩy.

"Gần đây sao không ra khỏi cửa?"

"Để cho ký giả bao vây cũng không phải là chuyện tốt."

Hoắc Thanh Lam cười cười có vẻ hiểu, "Không thích hoa hồng sao?"

Mạnh Giai không trả lời chỉ nói: "Tôi đã có vị hôn phu."

Anh ta không có nhận lời này của cô, từ trên giá bên cạnh tiện tay cầm hộp đậu hủ bỏ vào trong xe đẩy.

Hai người sóng vai đi chầm chậm, nam anh tuấn nữ thanh tú, thỉnh thoảng thấp giọng nói một đôi lời với nhau, ngừơi con trai phong độ nhẹ nhàng mặc bộ tây trang hàng hiệu, giúp đỡ chọn lựa đồ bỏ vào xe đẩy, cũng không vì có lúc ngừơi nữ chọn lựa quá lâu mà khuôn mặt lộ vẻ bất mãn.

Chăm sóc, anh tuấn, tiền nhiều, người con trai giống như Bạch Mã Vương Tử vậy đã tự nhiên hấp dẫn người khác chú ý đến, rất nhiều ánh mắt hâm mộ rơi vào trên người con gái ở bên cạnh anh ta.

Mạnh Giai chuyên tâm mua đồ, đối với những chuyện khác không thèm để ý đến.

Hoắc Thanh Lam cũng không thèm để ý cái nhìn của người ngoài, trong khoảnh khắc tia sáng đèn huỳnh quang ở chỗ bí mật quen thuộc lóe sáng thì trong mắt lóe lên nụ cười.

Đến quầy thu tiền, Mạnh Giai vẫn còn đang lấy đồ ở trong xe đẩy ra, thì anh ta đã đưa thẻ vàng cho cô thu ngân.

Cô cau mày nhìn hai mắt anh ta, cuối cùng cũng không nói gì, nhìn cô thu ngân đem toàn bộ đồ bỏ vài túi, sau đó đưa tay xách.

Anh ta vượt lên trước một bước, nhấc mấy túi lớn vào trong tay, cười nói với cô: "Đi thôi, nào có đạo lý mà để cho em mang đồ."

Mạnh Giai khóe miệng hơi run, cuối cùng là hơi nhếch môi, rồi gật đầu một cái. "Làm phiền."

Ra khỏi Nhạc Gia Phúc, thì cô muốn đến ven đường gọi xe.

"Đi thôi, anh đưa em về."

Nhìn anh ta xách đồ tự mình đi đến chiếc xe cách đó không xa, cô do dự một lúc rồi từ từ đi qua theo.

Chỉ thuận tiện ngồi một chuyến xe, cũng không nên quan trọng quá.

Rất nhanh chóng, Mạnh Giai đã hối hận quyết định của mình.

Hoắc Thanh Lam không đưa cô về, mà chở cô đến ở một nhà hàng cơm Tây.

Thấy anh ta mở cửa xe, tao nhã lễ độ làm ra tư thế ‘ xin mời ’, giọng điệu của cô không vui. "Hoắc tiên sinh, tôi không đói bụng, anh hãy đưa tôi về nhà đi."

"Ai, thật vất vả mới cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm, chắc không quá đáng chứ?"

Mạnh Giai sa sầm mặt, không nói lời nào.

Thấy cô không chịu xuống xe, Hoắc Thanh Lam khom lưng cười cầm lấy tay của cô, định kéo cô xuống xe.

Cô vội vàng rút tay về, rồi bất đắc dĩ xuống xe.

Anh ta cười.

Xuống xe, cô nhìn bảng hiệu nhà hàng Tây, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, thở dài. "Anh làm khó tôi."

Hoắc Thanh Lam đóng cửa xe lại, chỉ chỉ một tiệm trang phục cách đó không xa, cười nói: "Đi thôi."

Mạnh Giai đã không còn gì để nói rồi, cô cũng biết bọn họ đều là người để tâm như vậy.

Đó là một tiệm trang phục hàng hiệu, tất cả y phục đều là sản phẩm của quý mới, thiết kế mới mẻ độc đáo đặc biệt, đương nhiên giá tiền cũng không rẻ.

"Tiểu thư vóc người đẹp, mặc bộ y phục này rất đẹp."

Cô không thể chịu đựơc, chỉ vì ăn bữa cơm mà mua một bộ quần áo, cô thật sự cảm thấy quá tốn kém.

Nhìn cô không có ý thử lại một bộ, Hoắc Thanh Lam cũng không cưỡng ép, đưa thẻ qua, lại giúp cô mang túi đựng quần áo.

"Tiểu thư, bạn trai ngài thật sự quan tâm."

"Anh ta không phải là bạn trai tôi." Cô cũng không muốn gánh cái hiểu lầm này.

Nhân viên cửa hàng cười cười, không nói nữa.

Hai người ra khỏi cửa tiệm, thì Hoắc Thanh Lam trước tiên mang quần áo cô đã thay thả vào trong xe, rồi mới cùng nhau vào nhà hàng Tây.

Dùng cơm thì Mạnh Giai im lặng.

Hoắc Thanh Lam cũng không nói gì, hai người im lặng mà ăn xong một bữa cơm.

Cho đến lúc ra khỏi nhà hàng Tây, thì cô mới thở dài một hơi.

"Em không thích ăn cơm tây?"

Giọng nói ở gần trong gang tấc truyền vào trong tai, Mạnh Giai sợ hãi thiếu chút nữa đã hét toáng lên.

Cô đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, khó nén buồn bực mà nghiêng đầu trừng người bên cạnh. "Hoắc tiên sinh có chuyện gì?"

"Không thích ăn cơm tây?"

"Quá hình thức." Cô thản nhiên đáp lại, không lộ quá nhiều cảm xúc.

Hoắc Thanh Lam rủa thầm trong lòng, Lý Tế Hoa cậu được lắm, lại còn nói em gái cậu thích nhất ăn cơm tây.

"Không bằng ngày mai anh mời em đi ăn món Trung Quốc?" Anh ta tranh thủ khắc phục.

"Không cần, thời gian đã không còn sớm, vẫn là đưa tôi trở về đi." Cô chỉ muốn mau chóng hất anh ta ra, đã quá lười biếng để ứng phó với anh ta.

Đi hai bước không thấy anh ta động đậy, Mạnh Giai thở dài rồi xoay người nhìn anh ta.

"Hoắc tiên sinh, nếu bây giờ không được, thì tự tôi bắt tắc xi về vậy."

"Nói gì chứ, dĩ nhiên là anh đưa em về."

Tay nắm tờ báo phát run, bức ảnh trên thật là rõ ràng, sắc mặt của Giang Dĩ Thành lạnh như băng, mắt bốc lửa.

Hoắc Thanh Lam!

Một quyền nện lên trên bàn, ném tờ báo ra xa.

Lấy điện thoại di động ra nhấn rồi lại cúp, lập lại nhiều lần, cuối cùng rồi cũng chán nản mà vỗ lên bàn làm việc.

"Tổng giám đốc, ăn chút đồ ăn khuya đi." Trần thư ký nói rồi từ bên ngoài đưa vào một phần, bỏ lên trên bàn. Ánh mắt liếc vào tờ báo trên mặt đất, không nói gì.

Một đơn vị chuyển phát nhanh quốc tế đưa tờ báo tới đây, nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt.

"Không muốn ăn."

"Vậy không bằng nghỉ ngơi sớm một chút đi, mấy ngày nay anh đã không nghỉ ngơi rồi."

Giang Dĩ Thành lắc đầu một cái, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nhắm lại mắt hơi khô, giọng nói cũng lộ ra một chút mệt mỏi không thể che giấu ."Nhiều chuyện rắc rối như vậy, làm sao ngủ được."

"Tổng giám đốc, chuyện này rõ ràng là có người ở sau lưng giở trò quỷ, nếu không thì không thể nào có nhiều hợp đồng cùng xảy ra vấn đề như vậy."

"Dĩ nhiên tôi đây biết." Chẳng những có người đang ở sau lưng giở trò quỷ, mà tài lực của người này còn là vô cùng hùng hậu. Nhưng, nếu như cho rằng như vậy thì có thể ép anh bó tay, thì người đó cũng quá xem thừơng anh rồi.

Trần thư ký liếc mắt nhìn tờ báo trên đất, đột nhiên cũng rất muốn than thở. Đều nói hồng nhan họa thủy, quả nhiên mà.

Có vẻ làm cho người ta khó hiểu chính là, Tổng giám đốc phu nhân tương lai cũng không phải là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vị Hoắc tiên sinh kia làm sao lại cắn chết không buông đây?

"À, Tổng giám đốc, phía trên nói Mạnh tiểu thư là vị hôn thê của CEO Hoắc!" Khó trách Tổng giám đốc lại nổi giận, đây quả thực là đổi trắng thay đen, chiếc nhẫn trên tay Tổng giám đốc và trên tay Mạnh tiểu thư rõ ràng là cùng một đôi.

Giang Dĩ Thành hung hăng trừng mắt liếc anh chàng một cái, "Câm miệng."

Trần thư ký tự thấy không có gì vui mà sờ sờ lỗ mũi.

"Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi thăm Lữ chủ tịch."

"Vậy tôi đi ngủ, Tổng giám đốc cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Dĩ Thành, anh cầm điện thoại di động qua, do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng phải nhanh chóng nhấn phím để gọi đi.

Không lâu sau, trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói buồn ngủ, có một chút mơ hồ, có vẻ không tỉnh táo lắm.

"A lô, ai vậy?"

"Tiểu Giai, anh."

"Học trưởng, " người ở bên kia kinh ngạc giương cao giọng, "Trễ như thế mà anh vẫn chưa ngủ sao?"

"Hôm nay em ngủ sớm vậy."

"Đừng nói nữa, phiền muốn chết."

"Sao thế?" Giọng của anh rất bình tĩnh, nhưng tay đã siết điện thoại di động rất chặc.

Đựơc một lúc không có tiếng đáp lại, Giang Dĩ Thành đang cho rằng sẽ không thu tin gì thì cô nói chuyện.

"Học trưởng, anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc trên người em có ưu điểm gì, tại sao anh yêu thích em?"

"Không biết, bất tri bất giác thích thôi, lúc phát hiện muốn hối hận cũng đã chậm."

". . . . . ." Bây giờ cô không nên trông cậy vào lời nói xuôi tai gì của anh.

"Bộ dáng không phải là đặc biệt xinh đẹp, tính tình cũng không dịu dàng, coi như hơi đáng yêu đi. . . . . ."

"Thật là tủi thân anh." Mạnh Giai không nhịn được mà cãi.

"Khá tốt, ăn thì cũng đã ăn, cũng không phun ra được, luôn luôn tìm một chút an ủi mình ."

Cô sắp hộc máu."Giang Dĩ Thành, anh có thể đi chết đi."

Anh bị cáu kỉnh của cô chọc cười. "Tức giận rồi?"

"Chừng nào thì anh về Đài Loan?" Cũng đã đi công tác hơn một tuần rồi, đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh.

"Một mình khó ngủ à?" Anh không đứng đắn mà nói.

Trong nháy mắt trán của Mạnh Giai nổi gân xanh, hô hấp nặng nề, không ngần ngại mà cắt đứt cuộc trò chuyện. Không thương tiếc ném điện thoại di động xuống đất, cắn răng nhìn chằm chằm các ngóc ngách ở trong phòng một cái rồi phún khí.

Giang Dĩ Thành gọi qua nữa, thì điện thoại đã tắt, sắc mặt của anh sa sầm. Đúng là không nên chọc giận tiểu bạch thỏ này, tên Hoắc Thanh Lam đó còn đang ở bên cạnh như hổ rình mồi.

Sau khi dạo bước hai vòng, anh dùng tốc độ nhanh nhất lên mạng.

Đối phương không có online, anh bỗng cứng người ngồi ở trong ghế, quên hôm nay cô đi ngủ sớm.

Mạnh tiểu thỏ đang giận nên ném hư điện thoại di động của mình, rồi ở trên giường lớn lăn qua lăn lại thật lâu, sau đó mặc cho đầu tóc rối bời, mà vọt vào thư phòng, mở Computer, login, tìm người.

Giang Dĩ Thành, anh ngon lắm, dám nói em một mình khó ngủ, bây giờ em đi tìm người đàn ông ngủ cùng em, ngủ ngon, tạm biệt.

Lạch tạch đánh chữ xong, rồi gởi đi, sau đó hỏa tốc logout, hoàn toàn không chờ đối phương trả lời.

Tắt máy vi tính, lại từ thư phòng vọt tới phòng khách, sau đó quẹo vào phòng bếp, cô bị tức đến mức đói bụng.

Lúc Mạnh tiểu thỏ đang mài dao cắt băm sèn soẹt hầm cách thủy nấu, thì Giang học trưởng ở nứơc Thái xa xôi nóng nảy.

Cô ấy lại dám nói tìm đàn ông ngủ. . . . . . Thật sự là con thỏ nóng nảy muốn người rồi!

Mạnh Giai thu dọn lại tờ báo thì phát hiện ra một tờ báo cũ, sau đó thì cô nổi giận.

Ảnh chụp đăng trên báo, rõ ràng là cô và Hoắc Thanh Lam ở tiệm trang phục chọn y phục, ở siêu thị mua đồ cũng bị người chụp lén, thậm chí còn có hình ảnh dùng cơm ở nhà hàng Tây.

Đối với tinh thần chuyên nghiệp của đám chó săn, cô vẫn rất khâm phục , nhưng mà đối với trí tưởng tượng vô cùng phong phú của bọn họ, thì bây giờ cô vô cùng căm hận .

Trời mới biết cô và cái tên họ Hoắc đó hoàn toàn không có quan hệ, lúc nào thì trở thành vị hôn thê của anh ta rồi?

Nhìn chiếc nhẫn trên tay mình một chút, khóe mắt của Mạnh Giai nhảy lên. Chiếc nhẫn này rõ ràng là do học trưởng mua, lúc nào thì đổi thành của tên họ Hoắc rồi?

Mạnh Giai giận thật rồi, cô cầm điện thoại di động mới mua, gọi cho anh hai.

Vừa đựơc nối, thì tiếng gầm gừ quen thuộc xuyên thấu màng nhĩ, vẻ mặt Lý Tế Hoa vốn đang nghiêm túc mở hội nghị quản lý thì bỗng dịu dàng liền, mang theo bao dung cùng cưng chìu nói: "Giai Giai, thế nào rồi?"

"Nhân phẩm của cái tên họ Hoắc đó quá kém, sao anh lại làm bạn với thứ người như thế? Anh hai, em lấy làm hổ thẹn dùm anh."

Vẻ mặt của Lý Tế Hoa nhăn nhó. Anh bị em gái khinh bỉ rồi, mà liên lụy anh chính là tên bạn tốt của mình.

"Hắn chọc tới em như thế nào?"

"Hắn tuyên bố với bên ngoài em là vị hôn thê của hắn."

Anh cũng muốn gầm thét. "Hắn muốn chết phải không?"

"Em cũng cảm thấy thế."

"Anh đang họp, một lúc nữa sẽ nói chuyện với em."

"Không cần, em chuẩn bị đi ngủ, không có thời gian tán gẫu với anh, có thời gian thì anh mang hắn trở về Mỹ đi, thật là làm cho người ta không vui."

Nghe thấy trong điện thoại di động truyền tới âm bận, Lý Tế Hoa bật cười một lát. Giai Giai vốn là người như vậy, phát tiết xong rồi thì trốn, một chút cũng không lo lắng người bị phát tiết có nói lại hay không.