Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 66




Edit: Thương Thù

Beta: Tịnh Nghiên

- -----------------------------------------------

Trên cổ tay của Tiễn Ý Ý nhiều thêm một bộ vòng ngọc của lão gia tử trị giá một nghìn vạn, trong nháy mắt có chút mộng.

Cái này cho cô sao?

Tiễn Ý Ý nhìn về phía lão gia tử.

Ông nội đối với cô lộ ra một nụ cười ôn hòa, trong ánh mắt mang theo ý tứ cổ vũ.

Biểu tình của những người xung quanh cũng được Tiễn Ý Ý thu vào trong đáy mắt, nhìn rất rõ ràng.

Các tân khách trao đổi ánh mắt lẫn nhau, ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra ngoài. Cùng với ánh mắt tham lam của cha mẹ Tiễn bên kia còn có Tiễn Mân Văn... ghen tị đến mức biến dạng cả mặt mũi.

Một nghìn vạn*.

* 1000 vạn ~ 34 tỉ VNĐ

Cha Tiễn suy nghĩ rất nhiều biện pháp có thể lấy được một nghìn vạn từ chỗ lão gia tử, thế nhưng làm thế nào lão gia tử cũng không chịu nhả ra. Vì thế ông ta mới đánh chủ ý lên người con gái mình, muốn nó đính hôn với nhà khác. Thế mà bây giờ một cái vòng ngọc trị giá một nghìn vạn, lão gia tử lại có thể dễ dàng đưa nó cho Tiễn Ý Ý.

Nhưng cái vấn đề quan trọng chính là đứa con gái này đã vạch rõ quan hệ với bọn họ!

Cha Tiễn hối hận đến xanh mặt.

Ông ta chỉ nhìn thấy một nghìn vạn trên tay của Tiễn Ý Ý, thế nhưng lại không hề suy tính sâu xa hơn. Tiễn lão gia tử ở trước mặt cho Tiễn Ý Ý vòng ngọc, đem ra ngoài đổi tiền chắc chắn không có người nào dám mua về. Hơn nữa đem lễ vật mà tổ phụ đưa cho con gái mình đi đổi tiền, loại hành vi này, chỉ cần mọi người biết, Tiễn gia bọn họ sẽ bị nhạo báng, khinh bỉ.

Mẹ Tiễn cũng chăm chăm ánh mắt dừng trên cổ tay Tiễn Ý Ý, chỉ hận cái tay kia không phải là tay của bà ta.

Tiễn Mân Văn nhắm chặt mắt, muốn đem thứ gì đó nơi đáy mắt mình giấu đi.

Thiếu chút nữa, cô ta đã kêu lên thành tiếng.

Chủ đề chính của yến hội hôm nay là giám thưởng châu báu, cái vòng ngọc này là ông nội dùng một số tiền rất lớn để mua được. Mọi người đứng ở đây đều tấm tắc khen, khen cái vòng ngọc này quý ra sao, đẹp thế nào, khen đến trong lòng Tiễn Mân Văn đều nghĩ nó như là một văn vật, một vật trang trí hết sức trân quý, hẳn là nên trưng bày trong lòng triển lãm mới đúng. Chỉ ngẫu nhiên có khách đến thì đem khách đi thưởng thức một chút mà thôi.

Cô ta làm cách nào cũng không nghĩ đến, ông nội cư nhiên sẽ vung tay đem cái vòng trị giá một nghìn vạn này đi tặng người!

Lại còn đưa cho một người ngoài!

Trong lòng Tiễn Mân Văn, Tiễn Ý Ý căn bản không phải là người của Tiễn gia. Trước đây cô chỉ là ngẫu nhiên chiếm cứ thân phận Tiễn Mân Văn mà thôi, căn bản là không xứng đáng mang họ Tiễn!

Ông nội rõ ràng biết, cái vòng này trao cho Tiễn Ý Ý, chẳng khác nào đưa cho người ngoài! Đó là một nghìn vạn a!!!

Tiễn Mân Văn cắn chặt môi cũng không nhịn được mà run lên.

Nếu như thực sự muốn đem tặng người khác, không phải là càng nên đưa cho cô ta hay sao?!!!

Cô ta mới là cháu gái có quan hệ huyết mạch với Tiễn lão gia tử không phải sao?!!!

Là bởi vì từ nhỏ Tiễn Ý Ý đã ở bên cạnh ông, cho nên đồ vật quý như vậy đều có thể cho cô?

Tiễn Ý Ý đã đoạt bao nhiêu thứ thuộc về cô ta rồi?!

Đáy mắt Tiễn Mân Văn đỏ lên.

Cô ta căn bản là không nhìn được nữa.

Nhìn Tiễn Ý Ý đứng ở bên người ông nội, trên cổ tay lại có một bộ vòng ngọc trị giá một nghìn vạn, lấy thân phận tiểu thư của Tiễn gia cười nói hào phóng với tân khách.

Cô căn bản không xứng!!!

Tiễn Mân Văn tiến lên một bước.

Cô ta mang giày gót nhọn, đạp lên đất mang theo thanh âm lạch cạch.

Trên mặt, biểu tình đã vặn vẹo cả đi.

Ghen tị, không cam lòng, phẫn uất, tất cả để khuôn mặt Tiễn Mân Văn bây giờ y như ác quỷ, đáng sợ đến mức không dám nhìn thẳng.

Cha Tiễn phản ứng mau lẹ nhất, ông ta nhanh chóng nắm chặt lấy đứa con gái này.

Trường hợp như thế này, nếu như Tiễn Mân Văn làm ra chuyện gì, như vậy về sau cô ta đừng mơ từ lão gia tử lấy được bất kỳ chỗ tốt nào!

Nếu không phải bởi vì cô ta không biết tranh giành, không dỗ dành lão gia tử vui vẻ được, lại còn chọc người ta mất hứng. Cái vòng tay kia ít nhất hẳn là phải ở trên tay cô ta!

Cha Tiễn nhăn mặt rất khó nhìn, nói từng câu từng chữ: "Con yên phận một chút cho ba!"

Tiễn Mân Văn sâu sắc nhìn cha Tiễn.

"Ba cũng vậy?"

Cô ta cũng đã hiểu rõ thâm tâm của cha đẻ mình.

Có lẽ bởi vì quan hệ huyết thống, thời gian một tháng cũng đủ làm cho bọn họ không duy trì nổi bộ mặt giả dối kia nữa, bộ dáng tối tăm, xấu xí của họ sắp hiện ra toàn bộ rõ ràng ở trước mặt nhau rồi.

Liền tính bây giờ không có, nhưng một nhà ba người đối với con người thật của đối phương đã rất rõ ràng.

Cha Tiễn, mẹ Tiễn, còn có cả Tiễn Mân Văn, cơ hồ có thể nói là đều như nhau.

Cha Tiễn đối mặt với tân khách lại đây với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trên mặt vẫn nặn ra được một bộ tươi cười, như là rất tự hào về Tiễn Ý Ý, hoặc là vui mừng khi mình dạy dỗ ra được một đứa con gái như vậy. Hướng về tân khách gật đầu liên tục.

Ở Tiễn gia thể hiện được rất tốt, chỉ cần là một nhà ba người đi ra cửa, ở bên ngoài nhất định là hòa thuận, khiến cho ai nhìn vào cũng đều hâm mộ không thôi.

Mấy tân khách nhìn thấy cha Tiễn tươi cười liền biết, hai cha con vẫn còn chưa ly tâm, thậm chí quan hệ còn rất tốt, vòng tay trị giá một nghìn vạn không đưa cho con gái ruột mà lại đưa cho con gái nuôi, người làm cha nuôi này nửa điểm bất mãn cũng không có.

Cũng là nói, rốt cuộc vẫn là nữ nhi mình nuôi nấng mười mấy năm, khẳng định là thân thiết hơn so với nữ nhi ruột thịt mới được đón về.

Chỉ là nữ nhi thân sinh kia liền không giống.

Tiễn Mân Văn tuổi còn nhỏ, bất mãn trong lòng cô ta đã đạt tới đỉnh cao, một chút nhẫn nại đều không làm được. Mà dù cô ta có muốn thì với năng lực của mình cũng không làm nổi, điều này làm cho các tân khách lúc nhìn qua liền thấy rất rõ ràng rành mạch đáy mắt ghen tị đến phát điên của Tiễn Mân Văn.

Lão gia tử im lặng thở dài.

Ở vị trí của ông, nhìn cái gì đều có thể thấy rõ. Vô luận là tân khách hay người nhà mình đều không thể trốn khỏi ánh mắt của ông.

Ngay từ đầu, Tiễn Ý Ý đã có điểm mộng, thế nhưng rất nhanh liền chuyển biến tâm tính, thản nhiên tiếp thu lễ vật trưởng bối đưa tặng, hào phóng lại khéo léo. Cái cậu bạn trai nhỏ ở đằng sau đám người kia, ánh mắt nhìn tiểu cô nương nhà mình ôn nhu như gió xuân dưới mặt hồ, có một chút xíu gợn sóng khiến cho người nhìn đều cảm thấy ấm áp ở trong lòng.

Đáy mắt Tiễn lão gia tử đều là tang thương.

Mấy chuyện Tiễn Mân Văn làm trước đó, chỉ cần người ta muốn biết đều có thể biết được. Không phải chỉ ở trường học, cô ta còn phải đối mặt với không ít ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Sau khi cô ta được đưa trở về, Ý Ý chưa từng chủ động trêu chọc qua, thậm chí là né tránh, đồng thời còn muốn cùng cô ta duy trì quan hệ hài hòa ngoài mặt. Thế nhưng đứa nhỏ Tiễn Mân Văn này như là tự nhận lấy bất công che mờ đôi mắt, cảm thấy Ý Ý có lỗi với mình, cảm thấy mình là người chịu tất cả những ủy khuất.

Con bé cho rằng đó là sự thật sao?

Nó ủy khuất, Ý Ý không ủy khuất sao? Chuyện này cả hai đứa trẻ đều là người bị hại, tại sao Mân Văn lại cảm thấy Ý Ý hại mình, đem bất mãn cùng bất công đều đổ lên trên người Ý Ý?

Cho tới nay, ông đều cảm thấy đứa nhỏ Mân Văn này đích xác vô cùng ủy khuất, không có mắng mỏ cô ta lần nào. Nhưng cô ta ngược lại càng ngày càng quá đáng, khi dễ Ý Ý quá mức.

Nhất là lúc này đây, con bé cho rằng làm rồi thì có thể trút giận sao?

Khiến cho bao nhiêu người chờ chê cười Tiễn gia!

Ông nội Tiễn buông lỏng tay Tiễn Ý Ý ra, thưởng thức một chút, cái vòng tay này rất xinh đẹp, đeo vào trên tay tiểu cô nương quả thực rất xứng.

Mà cái vòng này, vốn là mua cho Mân Văn.

Đứa nhỏ Mân Văn này vừa trở về, cần để cho mọi người nhận thức cô ta, muốn để cho mọi người biết là dù mấy năm nay không ở nhà, thế nhưng cô ta cũng là đứa con gái bảo bối của Tiễn gia.

Nhưng đứa nhỏ này, chính mình tự tay đem đường lui chặt đứt.

Cô ta ầm ĩ ra loại chuyện này, hiện tại tất cả mọi người đều đang chờ nhìn Tiễn gia bị chê cười, chờ hai chân đạp Ý Ý.

Ông làm sao có thể cho phép loại chuyện như vậy phát sinh.

Nếu như là chuyện do chính Mân Văn tự mình làm, như vậy hậu quả để cho Mân Văn tự mình gánh đi.

Cái vòng tay này, xem như là nhận lỗi với tất cả những điều Mân Văn làm đối với Ý Ý đi.

Chỉ mong cô ta có thể hiểu được.

Tiễn Ý Ý mang cái vòng tay giá trị lớn này, cũng không dám động nhiều.

Vòng đã được chỉnh cho nhỏ lại một chút, thế nhưng tiểu cô nương đeo nó lên tay lại có cảm giác khá rộng rãi, có điều cũng không sợ trượt rớt.

Ngay từ đầu Tiễn Ý Ý không quá tự nhiên hoạt động tay.

Một nghìn vạn liền đó, rơi mất sẽ đau lòng lắm luôn.

Nhưng qua mấy phút, Tiễn Ý Ý liền thoải mái hơn.

Vòng tay hiện tại đeo trên cổ tay chính là một vật trang sức, mà không phải thứ đồ trang sức đắt tiền để cho người ta nâng niu, tựa như nó chỉ là một vật có giá trị bình thường mà thôi.

Tiễn Ý Ý mang vòng tay một cách hào phóng, ở trong mắt người khác đều là khéo léo.

Một nghìn vạn ở trong tay đứa cháu gái Tiễn lão gia tử nuôi nấng nhiều năm, bất quá cũng chỉ là một vật trang sức, không cần phải quá cẩn thận như vậy.

Cô gái như thế vừa nhìn liền biết là được cưng chiều mà lớn lên.

Lời nói của lão gia tử, bọn họ cũng hiểu.

Tiễn Ý Ý trước kia như thế nào, về sau cũng chính là như thế ấy.

Không phải thân nữ nhi thì thế nào, nuôi dưỡng mười mấy năm, Tiễn gia vĩnh viễn đều sẽ là hậu thuẫn cho cô.

Tân khách đều biết, về sau đối với người khác nên nói như thế nào, về sau nên dùng loại thái độ gì đối với Tiễn Ý Ý.

Yến hội giám thưởng, vòng ngọc chỉ xuất hiện hơn mười phút cho mọi người nhìn. Về sau nó đều một mực ở trên tay của Tiễn Ý Ý, tất cả mọi người tụ một chỗ tán gẫu; thuận lợi nói đến chuyện về sau của Tiễn Ý Ý.

Liền tính không phải nữ nhi ruột thịt, thế nhưng một cô gái như vậy, mọi nhà đều mong muốn đứa con dâu này.

Đó là vấn đề nếu như Tiễn Ý Ý không có bạn trai...

Nhưng từ lúc vào cửa cho tới bây giờ, nam sinh đứng chung một chỗ với Tiễn Ý Ý kia chính là dùng thân phận bạn trai kiêm vị hôn phu tương lai để giới thiệu.

Mọi người đều chưa từng thấy qua cậu thiếu niên này, thế nên đều muốn dò xét một phen.

Tiễn lão gia tử bình tĩnh vô cùng.

"Đứa nhỏ này thực sự rất ưu tú, về sau mọi người liền sẽ rõ. Sang năm chờ hai đứa nó tốt nghiệp rồi đính hôn, còn phải cần chư vị cổ động."

Lời này vừa nói ra, bọn họ đều biết là chuyện của hai đứa nhỏ này đều đã được định. Ít nhất là bây giờ lão gia tử không có tính toán muốn thay đổi.

Như vậy ý tưởng kết thông gia đều nhạt đi.

Cha Tiễn còn ở bên trong luồn cúi, cười cười muốn đem Tiễn Mân Văn đẩy ra.

"Ý Ý của chúng ta quan hệ cùng bạn trai rất tốt, rất nhanh sẽ đính hôn, không cần lo lắng nhiều quá. Nhưng chị gái Mân Văn của con bé, bây giờ vẫn còn độc thân a. Rốt cuộc cũng là chị gái, ở tiệc đính hôn của em gái mà không có một người bạn trai, thế này cũng không quá thích hợp."

Tiễn Mân Văn miễn cưỡng cười cười đi theo cha Tiễn.

Nhưng mấy người đó trái phải liếc nhau, đều không có ý tứ nói.

"Nữ nhi nhà mấy người tuổi tác vẫn còn nhỏ đi, vẫn còn học cấp ba đúng không. Thế thì nên học cho giỏi, nói không chừng về sau liền gặp được một bạch mã hoàng tử thì sao."

Tiễn Mân Văn không thích cái gọi là ép duyên, lại càng không thích loại dùng lợi ích để kết nối này. Thế nhưng cô ta không thích cũng không đại biểu cho việc có thể tiếp thu được chuyện mình không được người khác coi trọng.

Những người này đều đang khinh thường cô ta.

Tiễn Mân Văn lại nhận được một loại xấu hổ.

Cô ta căn bản là cười không nổi, cảm giác được mình quá mất mặt.

Tiễn Mân Văn không trưng ra được một khuôn mặt tươi cười nữa, cứng ngắc hùa theo gật gật đầu, sau đó đứng lên rời đi.

Lưu lại cha Tiễn vạn phần xấu hổ ở lại.

Trong lòng ông ta sớm đã muốn đem Tiễn Mân Văn mắng chết rồi. Ở trường hợp như thế này, làm sao nói muốn đi thì đi? Một chút lễ phép cũng không có!

Nhưng mà Tiễn Mân Văn đã làm ra rồi, ông ta lại không thể ở tại chỗ cãi nhau với cô ta, chỉ có thể bị người ta dùng ánh mắt vi diệu nhìn lấy.

Dọa người a!

Cha Tiễn không khỏi nghĩ đến hai, ba tháng trước, lúc Tiễn Ý Ý vẫn còn là con gái của ông ta, chỉ cần yến hội có cô tham dự đều khiến bọn họ nở mày nở mặt, chưa từng thất vọng lần nào.

Có lẽ ngay từ đầu, ông ta đã đi sai hướng rồi.

Chỉ cần Tiễn Ý Ý vẫn là cháu gái nhỏ mà lão gia tử thích nhất, được em trai ông ta cưng chiều nhất, thì dù có không chung huyết thống, quan hệ với người bên ngoài khẳng định sẽ tốt hơn nhiều so với đứa con gái ruột kia.

Ông ta thân là cha nuôi, dưỡng cô nhiều năm như vậy, muốn cô bỏ ra chút ít, Tiễn Ý Ý tự nhiên sẽ vì báo ân mà đi theo lão gia tử với chú nhỏ cầu xin thứ ông ta muốn.

Nếu là như vậy, ông ta có thể ở ngay tại thời điểm này mất mặt như thế sao!

Cha Tiễn hối hận vô cùng.

Hiện tại chỉ muốn nghĩ thật tốt xem làm sao có thể đem Tiễn Ý Ý tâm đang lung lạc ở ngoài kia trở về?

Yến hội trải qua ngắn ngủi có vài giờ, phần lớn đều là thời gian nói chuyện phiếm, khách tới lại đa phần đều là những người hơn năm, sáu mươi tuổi, so với những thanh niên cơ thể, sức khỏe cường tráng thì thể lực yếu hơn rất nhiều, trời chưa tối đã đi ngủ, trời chưa sáng đã thức giấc. Với người trẻ tuổi mà nói thì giờ này mới bắt đầu cuộc sống về đêm của bọn họ, còn đối với những tân khách ở đây lại chính là thời gian để bọn họ nghỉ ngơi.

Tân khách theo thứ tự lần lượt rời đi, phòng khách chật cứng trong phút chốc đã thoáng đi rất nhiều.

Lưu lại cuối cùng là người của Tiễn gia.

Tiễn Mân Văn không thấy đâu. Cũng không biết là đã trốn đi chỗ nào rồi. Cha mẹ Tiễn cũng không có ý định đi tìm cô ta, hiện tại căn cứ theo ý tứ của cha Tiễn, trên mặt mẹ Tiễn lại nở nụ cười tươi rói, hỏi thăm chuyện gần đây của Tiễn Ý Ý.

Rốt cuộc cũng là trưởng bối, mặt ngoài Tiễn Ý Ý vẫn duy trì được vẻ khách khí. Mẹ Tiễn hỏi thì cô trả lời, không ngoài dự đoán đều là mấy câu khách sáo qua loa.

Chung quy dựa theo quan hệ hiện giờ của bọn họ, trong lòng đều nên hiểu rõ.

Ánh mắt của mẹ Tiễn một mực dừng trên cổ tay Tiễn Ý Ý.

Vòng tay trị giá một nghìn vạn a.

Mẹ Tiễn không nhịn được: "Ý Ý, cái vòng tay này quá quý giá, ông nội cho con, đó là cho con mặt mũi, nhưng mà con không thể thật sự đem cái vòng tay này xem như một thứ trang sức tùy tiện mang trên người được. Con đưa nó cho mẹ đi, mẹ giúp con giữ lại bảo quản thật tốt."

"Lúc ông nội cho con cũng đã nói là để con đeo chơi." Tiễn Ý Ý mỉm cười nói, "Ông ở trước mặt mọi người để cho con đeo chơi, vừa quay đầu đã cất đi, đây không phải là để mặt mũi ông nội không tốt sao?"

"Cái này quá quý giá! Không phải là thứ mà một đứa trẻ như con có thể đeo chơi!" Mẹ Tiễn nghiêm mặt nói, "Chính con nghĩ kỹ một chút đi, vòng tay một nghìn vạn này, nếu như con làm hỏng nó thì làm sao?"

"Hỏng thì hỏng thôi."

Trong lòng tuy rằng rất đau, thế nhưng mặt ngoài vẫn bày ra một bộ dáng không sao cả.

"Ông nội có thể đưa nó cho con liền đại biểu việc ông không hề để ý loại chuyện này. Một khi đã vậy thì tại sao phải thật cẩn thận đối đãi với nó như vật gì hi hãn chứ? Nếu cái vòng này đeo trên tay con không an toàn như vậy, ông nội cũng sẽ không đưa nó cho con."

Mẹ Tiễn nói không lại Tiễn Ý Ý, chỉ có thể sốt ruột.

Nếu cầm được cái vòng này từ trong tay Tiễn Ý Ý, chắc chắn có thể dùng được để cứu chữa vấn đề tài chính của công ty hiện giờ.

Nếu có người hỏi, bọn họ chỉ cần nói là tiểu cô nương sợ xảy ra vấn đề cho nên để bọn họ giữ lại.

Nếu như có người muốn xem, cùng lắm thì nói Tiễn Ý Ý đem vòng tay làm hỏng nhưng không dám nói.

Như vậy lão gia tử cũng không trách được đến trên đầu bọn họ.

Loại chuyện này, liền tính Tiễn Ý Ý chịu thiệt cũng không dám nói.

Cô là một tay ông nội Tiễn nuôi lớn, hiện tại cha mẹ nuôi lấy đi một cái vòng của cô thì có là cái gì.

Bất quá chỉ là một nghìn vạn mà thôi, cô dùng tiền của Tiễn gia từ nhỏ tới lớn nhiều năm như vậy, con số đó sớm đã vượt xa một nghìn vạn.

Cái vòng này coi như là dưỡng phí cho cha mẹ nuôi, coi như vừa vặn.

Nhưng Tiễn Ý Ý vừa mở miệng đã cự tuyệt, mẹ Tiễn không cam lòng, mắt nhìn sang chồng.

Phòng khách chỉ có người nhà bọn họ, lão gia tử tuổi đã cao, náo nhiệt một hồi liền lên lầu nghỉ ngơi.

Tiễn Mân Văn có quan hệ không tốt với Tiễn Ý Ý cũng không ở đây, bạn trai nhỏ Lương Quyết Thành cũng không có mặt.

Cha Tiễn lúc này mới mở miệng.

"Ý Ý, mẹ con nói đừng xem nhẹ nó, bà ấy cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Ông nội cho con vòng tay là coi trọng con, đồng thời cũng biểu lộ sự yêu thích với con. Nhưng mà con cũng không thể ỷ vào việc ông nội thích con liền không kiêng nể cái gì. Cái vòng tay này đích xác không thích hợp để con mang nó, con mới chỉ là một tiểu cô nương, nếu thích trang sức gì, ba ba đi mua cho con có được không. Muốn cái gì con cứ nói, ba ba đều chiều theo ý con."

Cha Tiễn đầu tiên là nói như vậy.

Tiễn Ý Ý mỉm cười: "Vậy cái vòng này thì sao?"

Mẹ Tiễn muốn chen lên trước, còn không nói được gì, cha Tiễn đã kéo bà ta lại: "Cái vòng này là ông nội cho con, đương nhiên là lưu lại chỗ này của con rồi."

Cái cách nói này thật thú vị.

Tiễn Ý Ý: "A?"

"Đương nhiên, con còn nhỏ tuổi, bảo quản cũng có thể là một vấn đề đi." Cha Tiễn nhíu nhíu mày, "Con xem như vậy có được không, ba ba nghĩ biện pháp cho con mở cái két, để cái vòng này lưu lại ở nơi đó. Nó vẫn sẽ là của con, ba mẹ sẽ không động vào."

Đây thật là ly kỳ.

Người khác không biết, nhưng Tiễn Ý Ý biết rõ.

Công ty của cha Tiễn bây giờ cơ hồ là một cái xác trống không. Ông ta hiện tại thiếu tiền đến điên rồi, kinh doanh bất thiện dẫn tới hậu quả chính là làm cho mình lấy trứng chọi đá. Nếu không phải là biệt thự trong nhà ông ta không dám động thì thậm chí là cả bán nhà, bán xe ông ta cũng đã nghĩ tới.

Ông ta cũng không phải là chưa từng làm.

Trước kia ông ta đi tìm lão gia tử và em trai nghĩ biện pháp cầm được tiền từ bọn họ. Thế nhưng ông nội không cho, em trai cũng không giúp, đều là để ông ta tự mình vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu như không làm nổi nữa thì về nhà vẫn có cơm ăn. Có điều thân là người nhà cũng chỉ có thể làm được như vậy, tuyệt không giúp ông ta nhiều thêm bất cứ thứ gì. Lão gia tử cũng vậy, Tiễn Thiếu Trầm cũng thế, cả hai người đều tỏ vẻ sẽ không xuất thủ.

Cha Tiễn không có biện pháp, lại muốn đi làm một món lớn, nhưng trong người không có tiền, sau đó liền đem mấy chiếc xe đều lặng lẽ bán đi.

Ông ta lúc ấy nghĩ rất tốt.

Mình đã đến tình cảnh phải bán xe, hạng mục này sau khi thành công, về sau sẽ kiếm được không ít tiền. Nếu không thành công, đến lúc đó có thể kể khổ nói mình thảm ra sao cho ông nội với Tiễn Thiếu Trầm nghe.

Lão gia tử còn có một nửa giang sơn, Thiếu Trầm lại là Hải thị thủ phủ, chẳng lẽ thật sự muốn mở to mắt nhìn ông ta lăn lộn thành như vậy?

Cha Tiễn đã tính toán rất kỹ, chẳng qua không nghĩ đến trường hợp lão gia tử với Thiếu Trầm sẽ thực sự thờ ơ lạnh nhạt, không hề giúp ông ta một chút.

Cho tới bây giờ, ông ta làm không được cũng không dám đi cược căn nhà của mình nữa.

Bán xe còn có cái để nói. Tỷ như xe quá nhiều muốn bán bớt đi, cũng không ai quá quan tâm đến, tự nhiên sẽ không có người đoán được anh trai của thủ phủ đã luân lạc đến mức phải bán xe để xoay tiền. Nhưng bán nhà lại không giống như vậy. Một khi ông ta thật sự đem nhà bán ra ngoài, như vậy đại biểu cho việc tất cả mọi người đều biết, anh trai của Tiễn Thiếu Trầm lăn lộn không nổi nữa, hiện tại đều đã phải bán đi căn nhà của mình.

Dọa người là một, để cho người khác biết mình kinh doanh bất thiện, không có năng lực là hai.

Cha Tiễn không thể làm ra chuyện đó, cho nên chỉ có thể thông qua những biện pháp khác để kiếm tiền. Mà đơn giản lại trực tiếp nhất chính là dựa vào quan hệ của nữ nhi nhà mình.

Tiễn Ý Ý là thí sinh tốt nhất, thế nhưng bây giờ cô đã không còn ở bên trong tầm kiểm soát của ông ta, còn tự mình đi kết giao với một thiếu niên xuất thân phổ thông, tương đương với việc phế đi một con đường của ông ta.

Còn may mắn là lúc đính hôn có thể thu được một phần tiền mà lão gia tử cho, cũng có thể giải quyết một số vấn đề.

Vấn đề này bị đẩy xuống sau, tất nhiên là cha Tiễn sẽ đem Tiễn Mân Văn đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài.

Tiễn Mân Văn không biết tranh giành, chẳng khác nào đem thứ ông ta đã an bài đạp đổ.

Con gái ruột đem tất cả sắp xếp tốt nhất của ông ta đều làm cho rối loạn, cha Tiễn không thể không trở về tìm Tiễn Ý Ý.

Chỉ cần đem Tiễn Ý Ý bắt tới tay thì ông ta vẫn còn có hi vọng.

Nhưng mà đối với thiện ý đến muộn của người cha nuôi này, Tiễn Ý Ý còn có thể tiếp thu hay không thì không biết được.

Cô chỉ cười: "Chuyện này con phải hỏi ông nội đã, nếu ông nội cảm thấy được thì được."

Cha Tiễn không nói thêm, tốt quá lại hóa dở, trước cứ lấy lòng đã, để Tiễn Ý Ý một lần nữa thích ứng sự quan tâm đến từ cha mẹ. Cô chỉ là một tiểu cô nương, khẳng định không chống cự được bao lâu.

Cứ từ từ thôi.

Tiễn Ý Ý đối mặt với sự lấy lòng của cha Tiễn, không nói thêm gì nữa.

Động một chút là thay đổi thái độ với mình chỉ vì giá trị lợi dụng, tiếp theo đây cô sớm muộn cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi.

Sắc trời dần tối, Tiễn Ý Ý gọi điện cho Lương Quyết Thành chuẩn bị về nhà.

Thanh âm Lương Quyết Thành có chút khàn khàn, anh ở phòng ngủ của Tiễn Ý Ý ngủ được hơn nửa tiếng rồi.

Tiễn Ý Ý cúp điện thoại, chuẩn bị đi đón người.

Lương Quyết Thành ở đây vẫn còn có chút câu nệ, việc cô có thể làm chính là luôn bồi ở bên người anh.

Cô bước chân lên lầu.

Phòng của nguyên chủ ở cạnh cầu thang lầu ba rẽ trái.

Tiễn Ý Ý vừa mới lên tới lầu ba đã nhìn thấy Tiễn Mân Văn.

Ánh mắt của cô ta đều hồng lên, trên mặt có chút ẩm ướt, hẳn là vừa mới rửa mặt xong. Cô ta đứng trên cầu thang nắm chặt váy, so với lúc trước trên tay nhiều thêm một món trang sức, là một chiếc nhẫn. Trong ánh mắt lộ ra ác ý đối với Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý dừng bước.

Tiễn Mân Văn đứng ở trên cầu thang, không phải do cô sợ mà là vì an toàn của chính mình.

Hôm nay xảy ra loại chuyện này, ai mà biết Tiễn Mân Văn sẽ làm ra chuyện gì.

Vạn nhất cô ta bị đè ép quá, cái gì cũng không cần nghĩ, làm bất cứ giá nào đẩy cô xuống thì sao?

Thương cân động cốt cũng không phải việc nhỏ.

Cô cũng không muốn vì Tiễn Mân Văn mà bị thương.

Tiễn Ý Ý cẩn thận cảnh giác đều được thu vào trong mắt Tiễn Mân Văn.

Cô ta cười lạnh.

"Làm sao? Sợ tao đẩy mày?"

Tiễn Ý Ý chậm rãi nói: "Đoán đúng rồi, tôi sợ lắm."

Trước đó Tiễn Mân Văn cũng mơ hồ lộ ra một ít dấu hiệu, một khi cô ta thật sự thoát khỏi gông xiềng, ai biết cô ta có thể làm ra được chuyện gì chứ.

Tiễn Ý Ý rất tiếc mệnh, hiểu rất rõ làm sao để bảo vệ chính mình. Một tay cô bám lấy tay vịn cầu thang, rõ ràng chính là điệu bộ "Tôi chính là đang cảnh giác cô làm chuyện gì đó. Đã sẵn sàng rồi đây!".

Tiễn Mân Văn nhìn chằm chằm cô một lát, cười lạnh.

Cô ta không nói gì, nhấc váy từng bước đi xuống dưới. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiễn Ý Ý, trong ánh mắt đều là ác ý khiến cho người ta không dễ chịu gì.

Tiễn Ý Ý không có động, chỉ là chau mày.

Thang lầu rộng như vậy, cho dù cô ta có béo thành đứa mập mạp 200 cân đi nữa thì cũng không có khả năng đụng được vào Tiễn Ý Ý.

Nhưng theo bước chân đến gần của Tiễn Mân Văn, càng ngày càng khiến cho người ta cảm thấy không ổn.

Cô ta đi giày gót nhọn, thời điểm đi ngang qua Tiễn Ý Ý nháy mắt liền vặn vẹo.

Tiễn Ý Ý vẫn luôn đề cao lực chú ý đối với Tiễn Mân Văn, cơ hồ là trong nháy mắt cô ta vặn vẹo tới liền hô lên: "Đừng có đụng vào tôi, tôi không có làm gì đâu!!!"

Cô cho rằng Tiễn Mân Văn muốn giở trò cũ giả vờ ngã trên người cô, cho nên nắm chặt tay vịn, muốn đổi sang một phương hướng khác, nhanh chóng rời xa Tiễn Mân Văn.

Lại là chiêu này! Ghê tởm đến điên rồi!

Thế nhưng Tiễn Ý Ý lại vô tình nhìn thấy khóe miệng Tiễn Mân Văn giương lên một nụ cười.

Có trào phúng.

Không đúng.

Nhưng phản ứng của cô đã chậm.

Tiễn Mân Văn giơ tay lên che chở mặt mình, đột nhiên xuất ra một chiếc nhẫn thẳng tắp đâm xuống gương mặt của Tiễn Ý Ý.

Cô ta là muốn hủy dung của cô!

Hô hấp Tiễn Ý Ý ngưng lại.

Trước mắt đột nhiên tối sầm.

Bên ngoài vòng ôm ấm áp chính là tiếng máu chảy tí tách.

Cánh tay quấn ở trên eo cô mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

Ngay sau đó, lại là tiếng vật nặng va chạm, đồng thời chính là tiếng kêu thảm thiết của Tiễn Mân Văn.

"Lương ca?"

Thanh âm Tiễn Ý Ý có chút run rẩy.

"Ừ, tôi ở đây." Thanh âm của Lương Quyết Thành vang lên bên tai Tiễn Ý Ý. Dừng một lát, trên tóc cô xuất hiện một tia xúc cảm.

"Đừng sợ." Giọng nói nỉ non nhẹ nhàng của Lương Quyết Thành ôn nhu trấn an cô.

- ---------

Editor: Thực sự khi đứng trên lập trường của người qua đường đọc truyện thì mình thấy Tiễn Mân Văn thực sự rất tội nghiệp. Có một cặp cha mẹ "cực phẩm" như vậy thì quả thực rất đáng thương.

Nếu đặt mình trong tình cảnh của Tiễn Mân Văn thì có lẽ cũng cảm thấy khó chịu thôi. Thế nhưng khó chịu cũng không đồng nghĩa với việc Tiễn Mân Văn có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đấu đá với Tiễn Ý Ý.

Nhưng mà thực sự là con nhỏ Tiễn Mân Văn này ngu thật. Không biết nguyên chủ ở kiếp trước rớt mất miếng não nào mà có thể thua dưới tay Tiễn Mân Văn này được nhỉ?