Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 120: C120: Châu dung chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi




Trên triều đình biểu tượng cho hoàng quyền

Bạch Mạn khăng khăng muốn mở khoa lấy sĩ, thế gia kịch liệt phản đối cái này. Thời điểm Bạch Mạn đối chọi gay gắt với thế gia trên triều đình, Bạch Phong cảm giác được đao kiếm như có như không hướng về phía hắn.

Nghĩ đến mạng sống của cả nhà mình đều nằm trong tay của Bạch Mạn, Bạch Phong nghĩ đi nghĩ lại, không thể không đứng ra đi đầu ủng hộ quyết định của Bạch Mạn.

Con cháu trực hệ của Bạch gia cũng nhao nhao đứng ra với hắn.

Những thế gia vốn thống nhất từ ​​đầu đã có những bất đồng như thế này.

Có càng nhiều quan viên xuất thân bình dân được chính tay Bạch Mạn đề bạt đứng ra ủng hộ nàng.

Tiểu Hoàng đế nhìn quần thần ở phía dưới, giao tiếp bằng ánh mắt với dòng họ trong tộc của mình. Đối phương nháy mắt, tiểu Hoàng đế mất tự nhiên chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn sang bên cạnh mình.

Thái hậu Bạch Mạn nhìn hai nhóm triều thần đang cãi nhau trong điện, nàng chỉ mỉm cười nhẹ, vẻ mặt uy nghiêm.

Triều thần chỉ lo đối đầu với Thái hậu, lại không ai ý thức được Hoàng đế ngồi trên long ỷ đã bị quên lãng.

Nghĩ đến những gì dòng họ trong tộc đã cho mình, tiểu Hoàng đế nhìn đi nơi khác, rũ mắt xuống và vô thức nắm chặt nắm đấm.

Sau khi tan triều, kiệu màu vàng của Bạch Mạn bị người chặn lại. Cung nữ vừa muốn quát lên, Bạch Mạn ra hiệu ngăn lại.

"Là vị đại nhân kia." Nàng chậm rãi, uy nghiêm nói, "Dẫn tới đi."

Đế vương hạ triều, uy thế hiển hách. Thái giám cùng cung nữ thẩm vấn nhiều lần, mới đưa một người từ chỗ thị vệ tới.

"Thần phó tướng quân." Tiểu Hoàng đế kêu lên tên của hắn, "Ngươi có việc gì sao?"

A Thần quỳ xuống, dập đầu.

"Bẩm Hoàng thượng. Đại tướng quân Châu Dung bởi vì bảo hộ quốc gia mà tử trận tại cuộc đảo chính của nghịch vương Độc Cô Viêm, nhưng đến nay chưa được hạ táng... "

Trên đỉnh đầu không có âm thanh.

A Thần ngẩng đầu lên, ánh nắng xuyên qua bóng cây, xuyên qua một vòng ánh sáng trước mắt của hắn. Bên trên kiệu cao, thấy không rõ vẻ mặt của nữ nhân mặc áo bào màu vàng sáng cùng tay áo rộng.

Trong không gian chói mắt, Bạch Mạn vỗ nhẹ y phục của tiểu Hoàng đế. Sau khi nhận được chỉ thị, tiểu Hoàng đế lập tức nói như một con rối: "Trẫm biết."

Bình thường Bạch Mạn không lên tiếng, khi tiểu Hoàng đế nói ra lời này, lập tức không có tiếp theo nữa.

Giọng nói của A Thần càng khô khốc: "Mạt tướng, mạt tướng chỉ muốn một cái thời gian xác định mà thôi."

Bạch Mạn mở miệng, thanh âm nhàn nhạt nghe không ra được tâm tình: "Đại tướng quân có công hộ quốc, việc này còn đang thương nghị."

A Thần ngước mắt, hắn cắn răng đè nén bi phẫn, nặng nề mà dập đầu, mặt mũi tràn đầy quật cường.

Bạch Mạn thở dài: "A Thần, chuyện của đại tướng quân liên quan rất lớn, không phải chúng ta không hạ táng, nhưng... xin hãy cho chúng ta thêm chút thời gian."

Thái hậu dùng tới chữ "xin", tất nhiên A Thần cũng không thể tiếp tục truy vấn nữa.

Hắn hậm hực nói: "Được."

Kiệu cao cao quay đầu, bỏ lại A Thần ở phía sau.

"Mẫu hậu." Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng hỏi, "Vì cái gì ngài lại chậm chạp hạ táng đại tướng quân?"

Bạch Mạn không nói, quay đầu nhìn về phương hướng thư phòng.

Nhìn thấy Bạch Mạn hồi lâu không nói chuyện, tiểu Hoàng đế nắm chặt hai tay, nhớ tới phụ thân nhắc nhở, mau chóng hạ quyết tâm.

"Mẫu hậu." Giọng nói ngây thơ của tiểu Hoàng đế lại vang lên, dùng khăn màu vàng sáng nắm nửa khối điểm tâm đến trước mắt của Bạch Mạn, "Ngày xưa vào canh giờ này ngài đều kêu đói, hôm nay nhi thần đặc biệt mang đến cho mẫu hậu, để mẫu hậu có thể thoải mái hơn."

Dựa theo thuyết pháp của phụ thân hắn. Vinh nhục của Thái hậu đều hoàn toàn phụ thuộc vào tiểu Hoàng đế. Bây giờ tiểu Hoàng đế chủ động hiếu thuận nàng, thân cận nàng, nàng không biết mình sẽ vui sướng như thế nào đâu.

Tiểu Hoàng đế nghĩ như vậy, nhìn thấy Bạch Mạn không có động tác gì, giơ tay lên giữa không trung nãy giờ, hắn không khỏi chột dạ:

"Mẫu hậu?"

Bạch Mạn như mới tỉnh từ trong mộng, bỗng nhiên nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, dò xét khuôn mặt của tiểu Hoàng đế. Đứa trẻ có gương mặt non nớt, nhưng đôi mắt đen không đáy.

Hắn cười hồn nhiên, nhưng sâu trong đôi mắt lại có một chút cứng rắn.


Bạch Mạn vẫn bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nàng nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, khi mở mắt ra lần nữa, trong lòng của nàng đã có quyết đoán: "Ta không thể phụ tâm hiếu của ngươi."

Nói xong, nàng tiếp nhận điểm tâm.

Ngay trước mặt của tiểu Hoàng đế, nàng ăn sạch sành sanh từng miếng điểm tâm.

......

Vào đến thư phòng, Tiểu Phượng đang chờ nàng.

"Bố cáo mở khoa lấy sĩ đã được dán, nhưng Cung Nam lại nói, ai dám đi báo danh, chính là đối đầu với thế gia."

"Cung Tể tướng sao?" Tiểu Hoàng đế lên tiếng.

"Là Cung Nam." Tiểu Phượng không khách khí nói, "Chức quan của hắn đã sớm bị phế bỏ từ lâu rồi."

Tiểu Phượng nói chuyện không có cung kính chút nào!

Tiểu Hoàng đế đen mặt, trong thư phòng lại không có người chú ý tới hắn.

"Tước đi chức quan không thể khiến Cung Nam sáng mắt ra sao?" Bạch Mạn cười lạnh một tiếng.

"Ngày trước, có một học sinh ghi danh bị đánh gãy chân, cái này đã dọa làm nhiều người rút lui... Cho nên, hiện tại số đông học sinh còn đang quan sát." Tiểu Phượng thở dốc một hơi, "Ngoài ra, Cung Nam còn nói... "

Tiểu Phượng nhìn tiểu Hoàng đế một chút, hắn nhíu lông mày, lại đứng không nhúc nhích.

Tiểu Phượng dùng giọng điệu dỗ dành: "Hoàng thượng, ngài vào triều đã mệt mỏi rồi, ngài còn chưa buồn ngủ sao? Vậy để cung nữ dẫn ngài đi ăn trái cây với uống nước, vừa vặn cũng rất tốt?"

Lại nữa!

Trẫm mới là Hoàng đế!

Chờ nữ nhân đặt ở trên đỉnh đầu của trẫm chết, trẫm muốn mắt chó của đám nô tài các ngươi phải được một phen đẹp mặt.

Tiểu Hoàng đế che giấu đi tâm tình của mình, âm u nhìn Tiểu phượng một chút.

Tiểu Phượng kinh ngạc, dựng thẳng lông mày lên: "Ngươi trừng ai đây?"

"Tiểu Phượng!"

Bạch Mạn quát bảo Tiểu Phượng ngưng lại, "Làm sao lại nói năng như thế với Hoàng thượng! Mau xin lỗi đi!"

Tiểu Phượng lập tức hiểu ra, nói: "Xin lỗi Hoàng thượng."

Tiểu Hoàng đế gần như cười khẩy

Được! Thật sự là rất hay!

Cẩu nô tài khi quân phạm thượng như thế, Bạch Mạn lại vượt lên trước khiển trách. Nàng ta cho rằng hắn không biết nàng đang bảo vệ cẩu nô tài này sao?!

Thái hậu này, quả nhiên giống như phụ thân của ta nói, nàng không có ý tốt!

Tiểu Hoàng đế đè nén phẫn nộ xuống trong lòng, lãnh đạm nói: "Ta không cần."

Ánh mắt của Bạch Mạn đảo quanh Tiểu Phượng và Hoàng đế. Nàng khẽ nhíu mày, phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống.

Cung nữ chắp tay trước ngực cung tiễn tiểu Hoàng đế, tiểu Hoàng đế hất tay áo lên, nổi giận đùng đùng đi xuống.

Thị vệ cùng cung nữ của Hoàng đế đã đi xa.

Tiểu Phượng lập tức phát ra một tiếng cười lạnh thật dài.

Nàng xích lại gần bên tai của Bạch Mạn, nói: "Chú ý con sói con bên cạnh ngươi. Gần nhất gia tộc động tay rất nhiều, ngày hôm qua con sói con đã lén la lén lút truyền tin với phụ thân của hắn, bọn chúng muốn phản ngươi."

Bạch Mạn nghe, cũng không có kinh ngạc.

Thế gia không phản công mới là không bình thường, nàng vẫn luôn chờ đợi để tiếp chiêu đây.

Bất quá, gần đây tâm tư của nàng đều đổ dồn về phía Châu Dung, chính xác là lơ là đề phòng.

Nói đến đây, đại khái là bánh ngọt từ điểm tâm của tiểu Hoàng đế, đầu của Bạch Mạn bắt đầu ẩn ẩn choáng váng.


Một cái tay của Bạch Mạn vịn đầu, một cái tay khác sờ lên một khối điểm tâm ở trên bàn, cũng không ăn, đặt ở giữa ngón tay mà chậm rãi nghiền nát.

Tiểu Phượng hừ lạnh: "Những tên thế gia này không biết chúng ta có tai vách mặt rừng ở trong cung hay sao?"

"Bọn hắn xem thường chúng ta." Bạch Mạn nói, "Trong lòng của bọn hắn khinh thường, tất nhiên là hành động sơ hở, có lẽ bọn hắn cho rằng có thể tùy tiện lợi dụng chúng ta."

Vừa nói, nàng thả vụn của điểm tâm xuống đất, mấy con mèo mắt xanh xông tới.

"Ngươi tìm hiểu rõ ràng, bọn hắn định làm gì?"

Tiểu Phượng ghé sát vào tai của Bạch Mạn, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Bất trinh."

......

Sau nửa canh giờ.

Bạch Mạn nằm ở trước bàn, sắc mặt có chút đỏ lên.

Ngoài cửa có tiếng xào xạc, Bạch Mạn ngước mắt lên, nhìn thấy một góc áo choàng màu vàng sáng lộ ra.

"Vào đi." Giọng của Bạch Mạn rất mềm.

Thật lâu, bóng người nho nhỏ bước vào gian phòng, đặt bàn tay nhỏ lạnh buốt lên mặt của Bạch Mạn.

"Mẫu hậu." Một âm thanh sợ hãi vang lên, "Ngài không thoải mái sao?"

Vạt áo của Bạch Mạn hơi mở. Nàng ngẩng hai mắt mê mê mang mang lên, nhẹ nhàng nói: "Ai gia chỉ là có chút nóng và mệt mỏi thôi."

Khóe môi của tiểu Hoàng đế chậm rãi nhếch lên, sau đó lại mím chặt.

Bạch Mạn nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiểu Hoàng đế bắt gặp ánh mắt của Bạch Mạn, có chút bối rối: "Mẫu hậu, mẫu hậu đang nhìn cái gì?"

Bạch Mạn yên lặng nhìn hắn, thật lâu, sau đó nở nụ cười châm chọc.

"Không có gì." Nàng nói, "Tâm hiếu của hoàng nhi thật đáng khen... Dìu ta đi nằm một hồi đi."

Tiểu Hoàng đế đáp lại, chậm chạp không chịu tiến lên.

Bạch Mạn đưa tay, lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán của tiểu Hoàng đế. Đột nhiên tiểu Hoàng đế lùi lại mấy bước, loạng choạng đập vào mép bàn.

"Nhìn ngươi kìa." Bạch Mạn cười nói, "Ngươi đang hoảng sợ cái gì?"

Một trận trầm mặc đến ngạt thở.

Tiểu Hoàng đế rốt cục hạ quyết tâm: "Mẫu hậu, trẫm đỡ ngài nằm xuống."

Bạch Mạn nhẹ nhàng nói: "Là trẫm, không phải nhi thần sao?"

Tiểu Hoàng đế vội vàng thay đổi lời nói: "Mẫu hậu, nhi thần... "

"Chớ tự xưng là nhi thần." Bạch Mạn ngăn hắn lại, "Người đã lớn rồi. Ngồi lên long ỷ này, chỉ trong thời gian ngắn nữa, ngươi sẽ trở thành một vị Hoàng đế giống như các đời trước. Cái ghế này, nó thật sự không phải là một thứ tốt."

Tiểu Hoàng đế không biết nên nói cái gì.

Hắn nhỏ giọng nói: "Trẫm đỡ ngài."

Bạch Mạn nhìn tiểu Hoàng đế, chậm rãi thu hồi nụ cười.

Nàng để tiểu Hoàng đế bắt lấy tay của nàng:

"Đi thôi."

......

"Mẫu hậu, ngài muốn uống nước sao?" Tiểu Hoàng đế run giọng hỏi.


Mặt của Bạch Mạn đỏ đến kịch liệt, cơ hồ phải dựa vào người của tiểu Hoàng đế mới không còn trượt chân.

"Ngươi muốn vịn ai gia đi nơi nào?" Bạch Mạn mơ hồ hỏi không rõ, "Cung nhân đều đi đâu rồi?"

Tiểu Hoàng đế chỉ nói là: "Mẫu hậu, trẫm hầu ngài uống nước."

Đi qua tu viện và đi vào hành lang của cung điện. Cuộc hành trình rất yên tĩnh, không có một bóng cung nhân nào thường đến và đi trong cung.

Đến một chỗ cung điện vắng vẻ, tiểu Hoàng đế đỡ Bạch Mạn nằm ở trên giường.

"Trẫm đi lấy nước cho mẫu hậu." Tiểu Hoàng đế nói xong, lập tức muốn đi.

Trong màn tối, Bạch Mạn đột nhiên khàn giọng hỏi: "Nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn rời đi sao?"

Tiểu Hoàng đế vịn khung cửa, đứng thẳng hồi lâu, rốt cục nói: "Thánh nhân nói, thế gian âm dương hòa hợp, nam là trời, nữ là đất. Dù sao mẫu hậu cũng là nữ nhân, tất nhiên trẫm nên tránh hiềm nghi."

Bạch Mạn nhẹ nhàng cười, vỗ tay cho hắn: "Nói hay lắm."

Tiếng vỗ tay rất suy yếu.

Chỉ vỗ nhẹ mấy cái, Bạch Mạn dường như không còn chút sức lực nào, nhẹ nhàng thả tay xuống.

Mặt của tiểu Hoàng đế đỏ lên, lúng túng vài câu, nói ra mấy chữ mập mờ, Bạch Mạn nghe không rõ.

Bạch Mạn nhắm mắt lại, lại mở ra: "Được rồi, ngươi đi đi."

Tiểu Hoàng đế đứng ngây người một lát, thấy Bạch Mạn thật sự không còn chút sức lực nào, ngay lập tức tự tin bước ra ngoài. Hắn vừa bước ra khỏi cửa, lập tức giận tái mặt, trên mặt tràn đầy tàn nhẫn.

Hắn lấy một ổ khóa lớn từ trong ngực, đóng cửa, sau đó cửa đã bị khóa chặt.

"Tốt nhất đừng bao giờ ra ngoài nữa." Hắn thấp giọng nói.

Đi ngang qua hồ cá, hắn thuận tay ném chìa khóa xuống hồ.

......

Cửa đóng lại.

Bạch Mạn nghe thấy tiếng ổ khóa rõ ràng.

Nàng mở to mắt. Quả nhiên tiểu Hoàng đế hận mình đã đủ, lại nhốt mình vào bên trong đây.

Tiếng bước chân từ từ đi xa.

Gian phòng rơi vào im lặng. Lư hương từ từ tỏa ra hương thơm yên tĩnh. Bạch Mạn nằm trên giường nhìn đỉnh màn đã cũ.

Trên dải lụa có hàng loạt lỗ nhỏ.

Có một âm thanh mờ hồ đến ngột ngạt của thịt bị va chạm, sau đó là âm thanh của thịt rơi xuống mặt đất cứng. Có cái gì đó đã bị kéo đi, Bạch Mạn yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, cánh cửa cung điện khóa chặt bị đá tung ra.

Ánh sáng chợt lóe lên trong cung điện tối tăm. Ngược lại với ánh sáng, một bộ cung trang với những bông hoa dệt bằng vàng lấp lánh xuất hiện ở cửa, tràn ngập màu của ánh sáng.

Bạch Mạn chỉ lười biếng nâng thân trên lên, mái tóc đen xõa xuống như mây khi chuyển động.

"Nhanh hơn so với ta tưởng tượng." Nàng vừa nói vừa cười.

"Châu Dung, ngươi đã đến."

Bóng người tỏa ra ánh sáng lung linh kia giận đùng đùng tiến lên. Bạch Mạn híp mắt, cười với nàng.

Châu Dung đi ba bước rồi hai bước đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống hai bên mắt của Bạch Mạn, một khuôn mặt diễm lệ mà lạnh như băng sương.

"Ngươi còn cười được sao?" Châu Dung chưa kịp thở đã đã nói với vẻ không tin được.

"Nhìn ngươi xem, gấp gáp thành ra dạng gì rồi?" Bạch Mạn cười giống như yêu ma, "Người đều đã đổ mồ hôi."

"Bạch, Mạn!" Rốt cục Châu Dung cũng lớn tiếng quát, "Ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì hay không? Ngươi cũng đã biết, vừa rồi người ở bên ngoài, hắn... "

Châu Dung tức giận đến nỗi lồ.ng ngực phập phồng, hung hăng chửi mắng, "Không biết xấu hổ! Hạ lưu! Thế gia áo mũ chỉnh tề, bên trong lại bẩn thỉu như thế!"

Bạch Mạn tùy ý xua tay: "Chỉ là Cung Nam tìm cái tay ăn chơi thế gia, muốn vu oan ta dâm loạn cung đình. Sau đó bằng vào cách này, đuổi ta đi canh giữ Hoàng Lăng?"

Châu Dung tức giận nói: "Ngược lại ngươi rất tỉnh táo."

Bạch Mạn xoay người ngồi ở mép giường, đung đưa bắp chân trần: "Cái này đâu có gì đáng ghê gớm đâu? Đâu có đáng để ngươi phải tức giận. Người đâu rồi?"

"Ta giết rồi."

"Được thôi, ném ra xa một chút, đừng để ta nhìn thấy. Xui lắm!"

Biểu hiện của Bạch Mạn quá bình thản, rốt cục Châu Dung lùi lại hai bước, hậu tri hậu giác nói: "Cho nên, ngươi biết rõ đó là một cái bẫy, vậy mà còn muốn nhảy vào sao?"

Đột nhiên Bạch Mạn đứng dậy, nhảy lên người của Châu Dung.


Châu Dung khẽ giật mình, vô thức ôm lấy người kia.

Bạch Mạn cười ranh mãnh, vươn tay ôm lấy cổ của Châu Dung, áp trán của mình vào trán của đối phương, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, thổi hơi thở vào chóp mũi của Châu Dung:

"Chỉ cần ngươi không phớt lờ ta."

Đôi mắt phượng nheo lại của Châu Dung kinh ngạc mở to, Bạch Mạn hôn lên khóe môi của nàng.

"Ngươi nhìn xem, ta gặp nguy hiểm, ngươi chính là sẽ ngay lập tức chạy tới ta. Ngươi yêu ta. Ngươi không thể rời khỏi ta." Nàng hôn lên gò má của Châu Dung, chém đinh chặt sắt nói, kiêu ngạo mà tuyên bố tình yêu của Châu Dung đối với mình. Cuối cùng yên lặng mà nhìn vào mắt của Châu Dung, "Châu Dung, ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi."

Nhìn vào đôi mắt tròn như mèo của Bạch Mạn, cuối cùng Châu Dung cũng chịu thua. Sự tức giận giống như bong bóng xà phòng bị vỡ ra, bỗng nhiên biến mất không dấu vết, chỉ để lại cầu vồng đầy màu sắc.

Vẻ mặt của Châu Dung mềm mại đến rối tinh rối mù.

Bạch Mạn thấy biểu lộ của Châu Dung, trong lòng mười phần chắc chín, thế là được một tấc lại muốn tiến một thước:

"Châu Dung, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

Hai mắt của Châu Dung mở to, có chút ngượng ngùng: "Ta không phải không muốn để ý đến ngươi."

Nàng lại nhỏ giọng nói, "Ta chỉ là... Cần một quãng thời gian đến tiếp nhận. Không phải là ta trốn tránh, chỉ là ổn định, sắp xếp lại mọi thứ và tìm lại chính mình thôi."

Châu Dung vĩnh viễn là dạng thông tình đạt lý này còn nàng thì luôn luôn hồ nháo và vô lý ở nhiều điểm. Sợi dây trong lòng của Bạch Mạn liên tục bị lời nói của Châu Dung giật đứt, lại hiếm thấy khi nàng tự trách bản thân mình.

Bạch Mạn đột nhiên cảm thấy mình có thể tin tưởng Châu Dung nhiều hơn.

Bạch Mạn nói: "Tang lễ của ngươi không có xử lý. Chỉ cần ngươi muốn, Châu đại tướng quân có thể tiếp tục còn sống. Ngươi có thể trở lại cuộc sống ban đầu."

Châu Dung nói: "Châu đại tướng quân còn sống, binh quyền trong tay của ngươi phải làm sao bây giờ? Ngươi thật sự muốn Châu đại tướng quân còn sống sao?"

Bạch Mạn dừng một chút.

Châu Dung đâm chọt vào chỗ nàng lo lắng nhất.

Rốt cục Bạch Mạn cũng nói: "Hiện tại ta muốn ngươi được hạnh phúc. Ta quan tâm đến hạnh phúc của ngươi hơn là đúng hay sai."

Châu Dung che miệng của nàng lại.

"Ta đã đủ hạnh phúc rồi." Châu Dung ôn nhu nói.

Bạch Mạn nắm lấy tay của Châu Dung, dời ra xa, ngoan cường nói: "Ta không phải là đang thử thăm dò ngươi, ta là thật tâm."

Châu Dung quả quyết nói: "Ta cũng là thật tâm."

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Bạch Mạn thấp giọng nói: "Ngươi không cần phải thành ra dạng này vì ta."

Châu Dung nói: "Là chính ta muốn như vậy."

Bạch Mạn không hiểu.

Châu Dung cười khổ: "Ta bị ngươi giam lại vào những ngày này, ta mới chính thức hiểu được cảm giác của ngươi. Mới đầu ta không hiểu, ngươi có được tình yêu của ta, vì cái gì còn muốn nắm quyền thế ở trong tay, thậm chí không ngần ngại đối xử với ta như vậy? Nhưng những ngày sau này, ta đã nghĩ thông suốt, ngươi sinh ra tới bị giam đều là ở hậu viện tối tăm không ánh mặt trời. Sống trong lồng giam, tù túng và ngạt thở, tựa như là cá nằm trên thớt. Lúc trước là ta quá tự đại, ta chưa từng trải qua cuộc sống như thế, ta không hiểu được ngươi. Nhưng bây giờ ta hiểu rồi, ta muốn bản thân mình có đủ kiên nhẫn có thể xoa dịu đi những nỗi uất ức hằn sâu trong lòng của ngươi."

Nàng nắm lấy tay của Bạch Mạn, hôn lên từng ngón một: "Nếu ta biết ngươi sợ gì, ta sẽ không để nỗi sợ hãi của ngươi thành hiện thực, cứ để Châu đại tướng quân chết đi."

"Về sau." Châu Dung nói, "Chính là ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."

Bạch Mạn đưa tay ra che miệng của Châu Dung lại.

"... Ta sẽ học cách tin tưởng ngươi." Nàng khó khăn nói, "Sau khi ngồi trên long ỷ, ta mới tránh thoát ra khỏi bên trong tham vọng của mình. Lúc trước ta nhận rất nhiều tổn thương, cho nên có chấp niệm với long ỷ, nhưng bây giờ ta đã đạt được nó. Cuối cùng ta được giải thoát ra khỏi ám ảnh bởi nó, nó cũng là một vị trí tượng trưng mà thôi. Ngươi không làm tổn thương ta mà ngược lại ta mới làm tổn thương người mà ta yêu nhất cũng chính là ngươi. Ta không thể đặt sự tổn thương cùng hận thù lên trên ngươi. Ta không nên hi sinh tình cảm của ngươi."

Trong cung điện u ám, ánh mắt của hai người đều lóe lên tia sáng. Con người luôn có hàng trăm lý do để rời bỏ nhau nhưng không bao giờ có lý do để cố gắng vì nhau. Sau cùng gặp được nhau là ý trời còn ở bên cạnh nhau dài lâu hay không lại phụ thuộc vào ý của mình.

"Ngươi không có hi sinh tình cảm của ta." Châu Dung nâng cằm của Bạch Mạn lên, "Tình cảm của ta chính là ngươi, nếu chỉ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa. Hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn không thể gặp được nhau. Ta có hạnh phúc gì khi không thể nhìn thấy ngươi?"

Khóe môi của nàng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia kiêu ngạo, "Thế nhưng ta là đại tướng quân có cấp bậc cao nhất trong các võ tướng, tay cầm trọng binh."

Ngón tay thon dài của nàng chạm lên chân của Bạch Mạn, "Thái hậu, ngài cảm thấy, gia tộc, thế gia, triều đình, phương nào sẽ nghĩ ta thân cận với ngài đây?"

Bạch Mạn cười hắc hắc, gạt mở vạt áo của Châu Dung: "Sao đại tướng quân không lấy hạ phạm thượng."

Châu Dung chậm rãi đẩy tay của nàng lên: "Lại làm đại tướng quân, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, muốn được nhìn thấy ngươi, lấy hạ phạm thượng, khó như lên trời."

Toàn thân của Bạch Mạn run lên.

Tay của Châu Dung tìm được áo dưới của Bạch Mạn, nắm chặt eo của nàng: "Liên Chi, cuộc sống này là vô thường. Ta chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của người khác, cũng không quan tâm đến người trong thiên hạ, ta không muốn bảo vệ người khác. Ta không muốn lại đi trấn thủ Tây Thùy, lại ra ngoài chinh chiến. Ta chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ ngươi, mỗi một ngày, mỗi một khắc. Ta chỉ muốn mỗi sáng sớm mở to mắt đều có thể nhìn thấy ngươi. Đời ta không cầu gì khác."

"Về phần chuyện của kiếp sau." Hai mắt của Châu Dung u ám, "Chúng ta không quan tâm."

Bạch Mạn cầm ngược tay của Châu Dung.

"Không quan tâm." Nàng kiên định nói, "Về sau, chúng ta cùng nhau gánh mọi tội lỗi. Nếu như lão ông trời muốn trừng phạt chúng ta, vậy hãy để chúng ta biến thành tro bụi, vĩnh viễn không thể tái sinh."