Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 29: Thẩm Du Hi: Thật dễ lừa




Editor: YYone

Thích Triều ở dưới tầng hầm chẳng hay biết gì, hắn đeo găng tay màu đen, đầu ngón tay chạm vào khớp xương cánh tay của búp bê. Thích Triều hơi dùng sức khớp đã gãy ra.

Trên mặt bàn đặt đầy bộ phận, tay chân của búp bê. Tất cả các khớp xương màu trắng đều được tách ra gọn gàng.

Để cho búp bê có thể cử động bình thường, thợ chế tác cần lắp các khớp cầu cho nó. Công đoạn này tương tự với đời trước, Thích Triều cực kỳ thành thạo.

Bên ngoài găng tay phát ra ánh sáng xanh, Thích Triều kéo găng lên, đôi mắt nâu thẫm nhìn chằm chằm búp bê, ngón tay không ngừng điều chỉnh góc độ và kích thước của khớp cầu.

Quá trình đơn điệu, tẻ nhạt này lặp đi lặp lại nhiều lần. Mệt thì chắc chắn mệt nhưng Thích Triều không thấy chán. Mỗi công đoạn hoàn thành là nhóc con càng sớm chào đời thì sao mà nhàm chán cho được?

Một buổi sáng cũng đủ thời gian để hắn hoàn thiện hết các khớp cầu. Thích Triều thở phào nhẹ nhõm, ngừng truyền sức mạnh tinh thần, ánh sáng xanh trên găng tay theo đó cũng biến mất, lòng bàn tay đi găng hơi ẩm ướt.

Chất liệu của găng tay chuyên dùng cho sức mạnh tinh thần rất đặc biệt, ôm sát vào da. Vì vậy nên tay sẽ ra nhiều mồ hôi, cách hai tiếng phải đi rửa tay, nếu không sẽ khó chịu.

Hắn tiếp tục làm việc thêm một tiếng nữa rồi nghỉ ngơi, Thích Triều đang vừa nghĩ vẩn vơ vừa rửa tay thì đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên bên tai.

[Đinh—

Kết quả kiểm tra cho thấy, tiến độ chế tạo búp bê đầu tiên của ký chủ đã đi vào giai đoạn giữa. Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ phụ tuần này.

Dựng kinh mạch bằng sức mạnh tinh thần cho búp bê.

Điểm tích luỹ thợ chủ công: 100 (đã nhận)]

Hệ thống. [Chúc mừng ngài đã mở được nhiệm vụ phụ!]

Thích Triều sửng sốt, sau đó mới chợt nhớ ra trước kia hệ thống có nói qua nhiệm vụ phụ sẽ làm mới mỗi tuần một lần. Vì dạo này bận quá nên hắn quên béng mất.

Đừng nói Thích Triều, đến hệ thống còn quên tiệt vụ này.

Nó phụ trách tổng cộng hai ký chủ, một là Thích Triều, hai là ký chủ yếu đuối bên kia. Nếu không phải có thông báo bên trên đưa xuống thì nó vẫn còn đang dỗ dành người mong manh nào đó rồi.

Hàng xóm mong manh quá vô dụng, đến giờ vẫn chưa mở được nhiệm vụ phụ đầu tiên. Trớ trêu thay, vị ký chủ mà nó tin tưởng nhất lại được phân vào thế giới này. Đúng là định mệnh mà.

Hệ thống. [Kiến nghị ký chủ nên hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần. Thời gian hoàn thành càng ngắn thì có khả năng phần thưởng của Tổng cục càng hậu hĩnh.]

Tin tức này là nó nghe được từ một vị tiền bối, không biết thực hư ra sao. Nếu là thật, ký chủ có thể kiếm thêm ít điểm. Hệ thống thầm cảm thấy áy náy với ký chủ.

Đây là lần đầu tiên nó nghe thấy chuyện này đấy.

Thích Triều. "Đã biết, ta sẽ cố gắng hết sức."

Hệ thống đáp lại một tiếng, nhìn ký chủ ngồi trở về ghế, tiếp tục vùi đầu làm búp bê.

Đến tận bây giờ nó vẫn không hiểu tại sao ký chủ lại bị phân tới thế giới này.

Bình thường thì các thế giới có độ nguy hiểm cao sẽ do những người chuyên nghiệp phụ trách. Thợ chế tác có giá trị vũ lực không cao, thường sẽ được phân tới thế giới an toàn hơn giống như ký chủ mong manh bên kia.

Theo lời tiền bối nói, mỗi ký chủ đều được đưa tới thế giới phù hợp với họ nhất. Ký chủ được phân tới thế giới có độ nguy hiểm cao thế này thì hẳn chắc có chỗ hơn người. Đương nhiên không loại trừ khả năng mấy người chuyên nghiệp không có ai chịu đi nên mới đẩy thợ thủ công qua đây.

Tới giờ hệ thống vẫn chưa thấy ký chủ đặc biệt chỗ nào, trừ việc ký chủ rất tốt bụng, rất chăm chỉ và có tấm lòng bao la. Ký chủ đúng là đáng thương, bị kéo tới đây làm bia đỡ đạn.

Chuyện do cấp trên làm, hệ thống không có quyền phản đối. Nó ở trong biển ý thức với ký chủ một lúc rồi rời đi.

Chẳng còn cách nào, ký chủ yếu đuối bên kia lại bù lu bù loa. Hệ thống không hiểu tại sao một người đàn ông thân thể cường tráng ngã một cái lại không chịu đứng lên. Nếu người kia giống Thích Triều thì đã tốt, chứ nó thấy mình giống bảo mẫu hơn cả hệ thống thợ thủ công.

Thích Triều không để ý hệ thống rời đi. Hắn cúi đầu quan sát chân tay búp bê, cân nhắc xem nên làm kinh mạch thế nào.

Kinh mạch từ sức mạnh tinh thần cũng giống như dây thần kinh của con người, nhưng do với dây thần kinh của con người lại có vai trò quan trọng hơn. Nếu thợ chế tác muốn nối kinh mạch cho búp bê thì cần phải hiểu toàn bộ về búp bê mình tạo ra, từ thân thể, não bộ đến kích thước, hình dáng tay chân, vân vân.

Những sợi sức mạnh tinh thần phải được nối liền từ trái tim tới tứ chi, không thể bị đứt gãy, cũng không được để rối vào nhau. Thợ chế tác phải làm hai việc cùng lúc, và cả khống chế hướng đi của những sợi tơ này, nghe đã thấy khó.

Thích Triều giơ tay nâng đầu búp bê vẫn đang là mô hình đất sét màu trắng, chưa có mắt và tóc. Tuy đường nét tinh xảo nhưng nhìn vào có cảm giác tràn trề sinh lực.

Rất lâu về trước, khi hắn mới học chế tạo búp bê cũng thường bị dọa cho nhảy dựng. Nhưng nhìn những thân xác trống rỗng vì mình mà trở nên sinh động, xinh đẹp thì nỗi sợ đã biến thành niềm yêu thích.

Kích thước đầu búp bê trong tay gần bằng một bé trai 11-12 tuổi. Vì nhóc con sau này sẽ là bạn tốt của Lan Lạc nên để thân hình kém nhau quá sẽ hơi kỳ lạ.

Muốn dựng kinh mạch sức mạnh tinh thần cho "cậu bé" 11-12 tuổi này mà không quen cấu tạo cơ thể sẽ rất khó khăn. Là cha ruột của nhóc con, sẽ chẳng ai hiểu rõ hơn hắn.

Hắn đã trải qua hàng ngàn bức phác thảo bỏ đi mới hoàn thiện được con trai mình, sau đó đã dốc hết tâm sức để làm ra mô hình đất sét.

Thích Triều nhắm mắt, nhớ lại những lời viết trong sách, bắt đầu tạo ra những sợi tơ từ sức mạnh tinh thần.

Nếu có búp bê ở đây, chúng sẽ phát hiện những sợi tơ của hắn như tự có ý thức, uốn lượn xoay tròn trên không trung. Vô vàn sợi tơ linh hoạt như con rắn, từ ngực kéo dài ra bốn phía.

Hệ thống mà thấy cảnh tượng này chắc chắn phải thu lại lời đánh giá rằng ký chủ rất tầm thường. Sợi tơ tinh thần của người Lam Tinh thô ráp giống dây thừng, kết nối được chúng với nhau cũng đã coi là có trình độ rồi.

Mà sợi tơ của Thích Triều còn mảnh hơn cả tóc, linh hoạt đến kỳ lạ.

Những sợi tơ sức mạnh tinh thần nối dài từ ngực đến đầu và tay chân, tỏa ánh sáng xanh rực rỡ, mang theo sinh mệnh. Tiếc là cảnh đẹp này chỉ có búp bê mới có thể nhìn thấy.

[Đinh—

Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Điểm tích luỹ: 100]

[Kết quả kiểm tra cho thấy ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 45 phút, phá vỡ kỷ lục nhanh nhất của thợ thủ công.

Điểm tích luỹ: 300]

m thanh điện tử đột nhiên vang lên, Thích Triều mở bừng mắt nhìn xuống, trên mặt bàn vẫn là những bộ phận búp bê tách rời, chẳng thấy thay đổi gì.

Nếu không phải có hệ thống nhắc nhở thì hắn cũng không chắc liệu mình có thật sự đang dựng kinh mạch cho búp bê không.

Hệ thống nghe thấy thông báo liền từ bên kia qua, nó kinh ngạc. [Ký chủ, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của ngài nhanh quá.]

"Cũng vừa khéo thôi." Thích Triều mỉm cười, cúi đầu dọn bàn. Thật ra tiến độ vẫn hơi chậm, hôm nay hắn phải làm cho xong đôi mắt của búp bê, như vậy thì trong ba tháng mới hoàn thành được.

Thích Triều nghĩ thế nhưng không tiếp tục làm việc nữa. Hắn cẩn thận cất búp bê vào hộp, nhìn sang viên mẫu thạch màu đỏ nằm trong bể cá rồi xoay người rời khỏi tầng hầm.

Hôm nay là ngày kiểm tra tổng quát sau "phẫu thuật" của Lan Lạc.

Thích Triều sẽ không vắng mặt.

Tới phòng khách, Thích Triều tinh ý nhận ra bầu không khí có hơi kỳ lạ, tầm mắt hắn rơi xuống hai búp bê.

Một lớn một nhỏ ngồi trên sofa nhưng lại cách nhau rất xa, trên màn hình chiếu chương trình gì đó không rõ nhưng không phải hoạt hình mà Lan Lạc thích.

Thích Triều đoán có chuyện khiến Lan Lạc giận đến mức không thèm xem hoạt hình..

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lan Lạc lập tức nhìn sang, không biết nghĩ tới gì, cậu nhóc mím môi, đi tới bên cạnh Thích Triều. Lan Lạc chưa nói gì cả nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu nhóc cực kỳ tủi thân.

Thích Triều xoa mái tóc vàng mềm mại của búp bê, thấp giọng hỏi. "Con sao thế?"

Lần trước hắn hỏi, Lan Lạc mách rằng Mạc Tư bắt nạt nhóc, sau đó Thích Triều liền gọi Tiến sĩ tới.

Lần này Lan Lạc chẳng nói gì, cậu nhóc lắc đầu, giơ tay túm góc áo hắn.

Thích Triều thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn sang Mạc Tư.

Mạc Tư đứng thẳng tắp cạnh sofa, trên đầu quấn băng vải, chỉ lộ ra một con mắt đối diện với Thích Triều rồi hạ tầm mắt nhìn Lan Lạc.

Chắc do ảo giác mà hắn thấy ánh mắt Mạc Tư có hơi khinh bỉ.

"Không có gì ạ."

Mạc Tư khàn giọng lên tiếng.

Nghe thấy lời này, Thích Triều lại quay sang Lan Lạc. Cậu nhóc có vẻ hơi không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.

Không thể nhắc đến búp bê vải.

Nếu không sẽ để lộ việc nhóc và anh cả tự ý vào phòng chủ nhân.

Thích Triều không biết hai búp bê lén lút vào phòng mình. Hắn xoa đầu Lan Lạc, chỉ nghĩ rằng hai búp bê giận dỗi nhau.

"Cha các con đâu?"

"Trên tầng ạ."

Mạc Tư trả lời. Thích Triều gật đầu, nói với hai búp bê mấy câu, sau đó đi tìm Tiến sĩ thảo luận về vết thương của Lan Lạc.

Hắn vừa khuất bóng, hai búp bê một lớn một nhỏ liếc nhau rồi lập tức quay sang chỗ khác.

Vào phòng Tiến sĩ, Thích Triều nhìn thoáng qua giấy tờ trên bàn.

Thẩm Du Hi chú ý tới tầm mắt của hắn, anh cười nói. "Nãy giờ tôi ở trên này đọc sách."

"Tiến sĩ, anh lại lỡ mất trò vui rồi." Thích Triều mỉm cười. "Hai nhóc con dưới kia lại dỗi nhau."

Thẩm Du Hi không để tâm đ ến loại chuyện thế này, búp bê của anh sẽ không làm phiền anh vì mấy chuyện nhàm chán đó. Nhưng người đàn ông trước mặt dường như thấy rất hứng thú với chuyện này. Lông mi che khuất tối tăm nơi đáy mắt, khi anh ngẩng đầu, đôi mắt lam cong cong, dường như cũng tò mò. "Vì sao thế?"

"Không biết nữa." Thích Triều cười. "Đây là bí mật của tụi nhỏ."

Thẩm Du Hi rất ghét bị lừa gạt và giấu giếm. Anh thắc mắc nhìn người đàn ông trước mặt. Tại sao Mạc Tư và Lan Lạc không giải thích nhưng hắn không tức giận, lại còn cười được?

Nhưng Thẩm Du Hi vẫn vờ vịt cười theo, ánh mắt dịu dàng như đong đầy bất đắc dĩ với mấy đứa nhỏ trong nhà.

Thích Triều tám nhảm xong liền nói vào mục đích chính. "Anh Thẩm, khi nào Lan Lạc được rửa thuốc mỡ vậy?"

"Bây giờ cũng được rồi." Thẩm Du Hi đáp. "Nhưng trước đó nên để Lan Lạc bổ sung năng lượng đã."

"Được."

Thích Triều nghe xong liền đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị nấu cơm.

Nhưng chưa kịp ra cửa hắn đã bị gọi lại. Thích Triều thắc mắc xoay người, nghe thấy Tiến sĩ nói. "Sau khi kiểm tra xong vết thương của Lan Lạc, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai tôi và Mạc Tư sẽ đi."

"Sao lại gấp thế?"

Thích Triều không ngờ Tiến sĩ và Mạc Tư rời đi nhanh đến vậy. "Anh có chuyện gấp phải làm sao? Nếu không có thì ở lại chơi thêm hai ngày được không?"

"Thật ra không có việc gấp gì." Thẩm Du Hi ra vẻ do dự. "Nhưng hai người bọn tôi đã đây ba ngày, thế làm phiền cậu quá."

Thích Triều phản bác. "Có gì mà phiền chứ. Anh giúp em nhiều như vậy, phải là em gây rắc rối cho anh mới đúng." Hắn ngừng một lúc. "Nếu không bận việc thì anh ở lại thêm mấy ngày đi. Anh là bạn em, anh tới chơi em vui còn không kịp nữa là. Nhé anh?"

Vẻ mặt Thẩm Du Hi khó xử, nghe Thích Triều liên tục lôi kéo mới ngập ngừng gật đầu.

"Tốt quá." Thích Triều nhếch môi, má lúm đồng tiền lộ ra. "Vậy chốt thế nhé. Anh đọc sách tiếp đi, tí nữa em gọi anh xuống ăn cơm." Dứt lời, hắn đi xuống tầng.

Thật dễ lừa.

Môi mỏng của anh hơi mím, đôi mắt lam loé lên tia u ám. Thẩm Du Hi cần ở lại vài ngày để đảm bảo kế hoạch sẽ không xảy ra sai sót.

Bên kia, Thích Triều vào bếp chuẩn bị nấu cơm. Chẳng bao lâu thì Lan Lạc đi vào.

Bây giờ là thời gian phim hoạt hình chiếu, bình thường Lan Lạc đều canh đúng giờ ngồi trước màn hình. Nhóc con hôm nay vào đây chắc chắn không bình thường.

Chẳng lẽ ban nãy giận dỗi với Mạc Tư chưa làm hoà sao? Thích Triều không khỏi nghĩ vậy, hắn thấp giọng hỏi. "Lan Lạc, sao vậy con?"

Lan Lạc không nói gì, mãi một lúc sau cậu nhóc mới ngẩng đầu nhìn Thích Triều, đôi mắt lam mờ mịt. "Con không phải đứa nhỏ ngoan sao ạ?"

Nếu không tại sao anh có búp bê vải.

Nhóc lại không có....