Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 6




Vệ Cẩn hẹn Chu Mục năm ngày sau gặp lại ở Tinh Cơ lâu. Chu Mục dẫn Tạ Niên, Tạ Kiều tới, còn Vệ Cẩn dẫn đồ nhi A Chiêu tới. Chu Mục nói chuyện rất thoải mái, sau khi bàn chuyện cùng Vệ Cẩn mấy câu thì đứng dậy cáo từ.

Sau khi Chu Mục rời đi, A Chiêu lại bắt đầu buồn bã. Ban đầu Vệ Cẩn cũng không để ý lắm, đến tối thấy A Chiêu chỉ ăn một bán cơm rồi buông đũa thì mới phát hiện A Chiêu không ổn.

Đồ nhi của ăn vốn ăn nhiều, mấy ngày trước bữa tối còn ăn hai bát cơm, một cái đùi dê, một bát canh thịt vịt, ba miếng bánh, một phần bánh chưng. Vệ Cẩn nhìn bụng A Chiêu lúc đấy còn sợ nó vỡ ra. Không ngờ A Chiêu ăn xong, mắt lại nhìn về phía Thái Thanh, hỏi: “Bánh ngọt hôm qua còn không ạ?”

Vệ Cẩn nói: “A Chiêu.”

A Chiêu ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn nói: “Có việc gì không được giấu giếm, phải nói cho vi sư biết. Rõ chưa?” Vệ Cẩn nói một, A Chiêu chưa bao giờ nói hai. Nghe Vệ Cẩn bảo vậy thì A Chiêu dịch người ngồi sang bên cạnh Vệ Cẩn.

Cô bé chống hai tay lên bàn, bĩu môi, buồn bã nói: “Sư phụ, A Chiêu không vui.”

Vệ Cẩn hỏi: “Sao lại không vui?”

A Chiêu do dự, nói: “Do ân công.”

Hả? Chu Mục? Vệ Cẩn ngẫm nghĩ nhìn A Chiêu, “Ừ, con nói tiếp đi.”

A Chiêu nói: “Ân công hôm nay đến thăm A Chiêu, nhưng… nhưng mà ân công chỉ nói chuyện với sư phụ. Như thế có giống tới thăm A Chiêu đâu? Rõ ràng là ân công muốn gặp sư phụ! Ân công muốn gặp sư phụ sao lại phải lấy A Chiêu ra làm cớ? A Chiêu không vui. Ân công cứ như nấu canh ngon tặng cho sư phụ nhưng lại nói là tặng cho A Chiêu, rồi cuối cùng lại không để A Chiêu ăn. Bát canh đến tận miệng mà không ăn được, A Chiêu sao mà vui được?!”

Hôm nay Chu Mục mượn danh A Chiêu tới làm quen với mình, Vệ Cẩn cũng hiểu rõ. Nhưng Vệ Cẩn không hề so đo, cũng không hề nghĩ rằng tuổi A Chiêu còn nhỏ mà đã nghĩ được thế này. Tuy ví dụ được lấy không hề rời xa vụ ăn uống, nhưng Vệ Cẩn vẫn rất mừng.

Hắn sờ đầu A Chiêu, nói: “A Chiêu, thế gian hiểm ác, có người tốt, có kẻ xấu, cũng có những người bất đắc dĩ. Chu Mục là môn khách của phủ Tạ thái úy, đảm đương vị trí đó đương nhiên cần chút mưu mô. Vậy nên hắn sẽ bất đắc dĩ. Với lại chuyện này cũng không có hại gì với chúng ta. Con giúp hắn một lần, hắn sẽ nợ con một ân, sau sẽ được trả lại. Bây giờ con còn nhỏ, nhiều năm nữa trưởng thành rồi, đến lúc phải gặp thử thách thì họ sẽ giúp con những khi nguy hiểm mà con không kịp trở tay. Biết nhiều loại người cũng không phải là chuyện xấu.”

A Chiêu hỏi: “Vậy chú ấy là người tốt hay xấu ạ?”

Vệ Cẩn nói: “Việc này A Chiêu phải tự suy nghĩ rồi. Nếu con cảm thấy hắn là người xấu thì cải tạo hắn ta đi. Bây giờ con ở với vi sư, vi sư hứa sẽ không để người khác bắt nạt con. Chu Mục này không xấu, có thể kết giao. Mấy ngày nữa con sẽ làm quen với Tạ Niên và Tạ Kiều. Nghe nói Tạ Niên giống con, hai con có thể cùng nói chuyện.”

A Chiêu bất chợt hỏi: “Lúc đi trải nghiệm, A Chiêu sẽ phải rời khỏi sư phụ sao?”

Vệ Cẩn cười nói: “Đương nhiên rồi. Nếu không cứ ở cạnh vi sư thì còn gọi gì là trải nghiệm?”

A Chiêu túm lấy vạt áo Vệ Cẩn.

Trải nghiệm thật đáng sợ!

“A Chiêu không muốn rời xa sư phụ, A Chiêu không muốn rời xa sư phụ, A Chiêu không muốn rời xa sư phụ!”

Vệ Cẩn dở khóc dở cười nói: “Không tự trải nghiệm thì làm sao con xuất sư được?”

A Chiêu hít hít mũi, bướng bỉnh nói: “Con không cần! A Chiêu chỉ muốn đi trải nghiệm cùng sư phụ!”

Nhìn A Chiêu như vậy, Vệ Cẩn cũng hiểu mình nói chuyện này quá sớm. A Chiêu còn nhỏ, đương nhiên sẽ bám lấy hắn. Đợi sau khi lớn hơn thì chắc hẳn cô bé sẽ hiểu được. Nghĩ được vậy, Vệ Cẩn cũng không nói lại A chiêu mà chỉ khẽ cười.

A Chiêu không vì Chu Mục mà không vui nữa, thấy sư phụ không để ý mình thì buông tay ra, ngồi lại vào bàn ăn rồi tiếp tục ăn lia lịa.

Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, trong mắt đầy ý cười.

Đúng là trẻ con.

Năm ngày sau, Vệ Cẩn dẫn A Chiêu lên xe đi tới Tinh Cơ lâu. Vừa tới Tinh Cơ lâu, chưởng quầy đã ra đón: “Vệ công tử đến Tinh Cơ lâu, quả thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”

Chưởng quầy nhìn A Chiêu dắt Vệ Cẩn thì cảm thấy ngạc nhiên. Hắn mới chỉ nghe rằng Vệ lang thu nhận đồ đệ tên là A Chiêu mà không hề nghĩ rằng đó là một bé gái.

Thật đáng tiếc, nữ nhi vẫn chẳng thể bằng nam nhi.

Ngay lúc sau chưởng quầy đã theo phản xạ nói, “Đây là tiểu thư A Chiêu mới được công tử thu nhận sao? Quả thật như đã đồn, tiểu thư rất có phong thái của công tử!”

Vệ Cẩn khẽ gật đầu.

Chưởng quầy nhận ra Vệ Cẩn hơi mất kiên nhẫn, vội nghiêng người, “Mời công tử đi bên này. Mục công tử đã ở trong phòng trên tầng hai chờ.” Vệ Cẩn dắt A Chiêu lên gác hai. Chưởng quầy đẩy cửa phòng ra, cúi người, “Mời công tử vào.”

Bài trí trong phòng cũng khá trang nhã, một vài chỗ còn có rèm phủ, trước rèm là bàn ăn. Một nhóm ca kĩ xinh đẹp khẽ đàn đàn tranh, âm thanh thật dịu dàng.

A Chiêu ngó đầu, nhìn ca kĩ vài lần, lại nhìn về phía Chu Mục.

Chu Mục chắp tay nói: “Công tử tới rồi.” Chu Mục vừa cười vừa chào: “A Chiêu tiểu thư.”

Đằng sau hắn là hai đứa bé, một nam một nữ, đều là phấn điêu ngọc mài*. Đứa bé trai khi lớn lên sẽ khác, con mắt vừa sáng vừa đen kia vừa nhìn đã có vẻ thông minh lanh lợi.

Mà bé gái bên cạnh hắn, tuy không bì được nhưng cũng có dung mạo tốt.

Bé gái có vẻ sợ người lạ, luôn núp sau bé trai. Còn bé trai thì đứng thẳng lưng như một cây cổ thụ chọc trời che mưa che gió cho bé gái. [Chs mình thấy có mùi incest lol =))]

Bấy giờ Chu Mục nói: “Tiểu công tử, A Kiều tiểu thư, đây là Vệ công tử.”

Hai đứa bé hành lễ, Tạ Niên nói: “Niên đã từng nghe gia phụ nhắc tới công tử, cũng ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay được tận mắt gặp công tử, Niên cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”

Vệ Cẩn cười nói: “Tiểu công tử mới sáu tuổi mà nói được như vậy, Tạ thái úy thật biết cách dạy con.”

Tạ Niên nói: “Vệ công tử quá khen.”

Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, qua chào anh em Tạ gia đi. Đây là A Niên, còn đây là A Kiều. Hai người họ đều gần bằng tuổi con. Tạ Niên lại càng giống con, đã nghe gì thì sẽ không hề quên.”

A Chiêu đi về phía trước, đôi mắt đen đảo qua đảo lại. Cô bé vừa nhìn Tạ Niên, vừa ngắm Tạ Kiều, học cách nói của Tạ Niên rồi nói: “A Chiêu mấy hôm nay đã nghe sư phụ nhắc tới tiểu công tử, cũng ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay có thể tận mắt gặp Tạ tiểu công tử và A Kiều tiểu thư, A Chiêu cũng cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”

Khóe miệng Vệ Cẩn khẽ run.

Chu Mục cười nói: “A Chiêu tiểu thư không hổ danh là đã nghe sẽ không quên.”

Vệ Cẩn liếc nhìn A Chiêu, nói: “Đồ nhi của ta tuổi còn nhỏ nên cũng hơi nghịch, không được như Tạ tiểu công tử, tuổi còn nhỏ mà tính tình đã trầm ổn như vậy.” Không được sư phụ khen, trong lòng A Chiêu cảm thấy bất bình.

Cô bé càng nhìn Tạ Niên, càng thấy khó chịu hơn.

Còn nhỏ đã bày đặt làm giống như người lớn, thế là không tốt! Không tốt!

Chu Mục nghiêng người, “Công tử, mời ngồi.”

Vệ Cẩn gật đầu, ngồi cùng Chu Mục ngồi bên tay phải tấm rèm, còn A Chiêu thì ngồi cùng Tạ Niên và Tạ Kiều ở bên tay trái. Nhóm hát bắt đầu gảy lên những khúc nhạc du dương.

Tạ Niên đã nghe Tạ Phàm dặn từ lúc ở nhà là phải làm quen được với đồ nhi của Vệ Cẩn.

Ba đứa bé cùng lứa ngồi chung, Tạ Niên chủ động mở miệng nói: “A Chiêu muội muội ở nhà thường đọc sách gì?”

Tạ Kiều cười nhạo: “Ca, ca không nghĩ tới việc người ta mới gần nửa năm trước được Vệ Cẩn thu làm đồ nhi à, làm sao học chữ nhanh như vậy được? Ít nhất cũng phải học cho xong lễ nghi đã.”

Trong lòng A Chiêu vốn không vui, nghe Tạ Kiều nói vậy thì quay ngoắt đầu, quay lưng về phía hai anh em bọn họ.

Tạ Niên đập vào tay Tạ Kiều, “Kiều Kiều, đừng làm loạn.”

Tạ Kiều bĩu môi, “Ca đánh muội!”

Tạ Niên dịu giọng nói, “Kiều Kiều quên những gì phụ thân đã dặn rồi sao? Hôm nay chúng ta tới làm quen với bạn mới. Muội làm loạn như vậy để khi về phụ thân mắng cho thì ta cũng không giúp muội đâu.”

Tạ Kiều sợ nhất là bị Tạ Phàm phạt, nghĩ tới việc lần trước bị phạt quỳ nửa canh giờ, mặt mũi phụ thân tối sầm mà Tạ Kiều run cả người. Nhưng nhìn A Chiêu, trong lòng con bé cảm thấy không ưa.

Lúc trước con bé nghe nói A Chiêu là một đứa ăn mày, may mắn được Vệ Cẩn thu làm đồ đệ. Nghĩ tới việc một đứa ăn mày ngồi cùng một chỗ với mình, Tạ Kiều cảm thấy không thoải mái, lại nhìn dung mạo bình thường của A Chiêu, sự khinh ghét trong lòng Tạ Kiều càng tăng lên.

Tạ Kiều mếu mếu nói: “Muội không làm loạn, nhưng ca không được gọi con nhỏ đó là muội muội. Ca chỉ có một muội muội là muội thôi!”

A Chiêu nghe, khẽ nghiêng đầu nói: “Tôi chả thèm, có cho đại ca của cậu đến tôi cũng chả thèm.”

A Chiêu trừng mắt, nói với Tạ Niên: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu. Sư phụ là của tôi, đừng hòng đoạt.”

Từ bên trái tới bên phải tấm rèm cũng không gần, mấy đứa nhỏ nói không lớn, đã vậy A Chiêu còn cố tình nói nhỏ.

Phía bên phải tấm rèm, Vệ Cẩn và Chu Mục không nghe thấy mấy đứa nói gì. Lúc nhìn thấy ba đứa bé, Chu Mục nói: “Xem ra A Chiêu tiểu thư đang rất vui với Tạ tiểu công tử và A Kiều tiểu thư.”

Vệ Cẩn cười nói: “Chắc vậy. Xem ra sau này nên để chúng nó gặp nhau nhiều hơn.”

Chu Mục lên tiếng: “Đúng vậy.”

A Chiêu liếc nhìn Vệ Cẩn, thấy sư phụ cười rồi uống rượu mà không để ý tới bên này thì cụp mắt lại.

Cô bé nói nhỏ với Tạ Niên, Tạ Kiều: “Tôi biết mấy cậu muốn kết bạn với tôi, đặc biệt là cậu, Tạ tiểu công tử. Như vậy chắc phụ thân hai cậu đã nhắc phải làm quen với tôi. Nói thẳng ra, nước Khâu có nhiều người muốn kết giao với sư phụ tôi, nhưng các cậu đừng có mượn đường qua chỗ tôi. Nếu muốn kết giao với sư phụ thì đường đường chính chính tới gặp sư phụ, đừng có lấy danh của tôi. Bát canh đưa tới cũng không phải cho tôi ăn, chuyện này cũng thật quá quắt.”

Tạ Niên ban đầu hiểu A Chiêu nói gì, nhưng càng về sau lại càng không hiểu. Bát canh cái gì cơ? Có cái gì không để cho cô bé đấy ăn?

A Chiêu nói tiếp: “A Kiều tiểu thư, tôi biết cậu không ưa tôi. Sự thật thì tôi chỉ là một con bé ăn mày, từ khi sinh ra đã chẳng có cái gì. Cậu không ưa tôi cũng không sao, bởi tôi cũng chẳng ưa gì cậu. Không! Ưa! Một! Chút! Nào! Phụ thân các cậu dặn các cậu, sư phụ tôi dặn tôi, các cậu không muốn bị mắng, tôi cũng vậy. Vậy nên hôm nay chúng ta phải giả vờ. Nếu vậy thì cả tôi và các cậu đều không bị mắng, hai bên cùng có lợi. Được rồi, A Kiều tiểu thư, cười một cái đi, ân công đang nhìn đấy.”

Tạ Kiều vốn đang giận, nghe A Chiêu nói liền một hơi như vậy làm sao mà nhớ hết được. Vừa nghe A Chiêu bảo mình cười thì con bé đã nghe lời mà cười một cái.

Đến khi con bé hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn giận tới nỗi đỏ bừng mặt.

“Sao cậu dám…”

A Chiêu cười nói: “Nói to thế, cậu muốn bị mắng đấy à?”

Nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của phụ thân, khí thế của Tạ Kiều giảm xuống hẳn. Con bé trợn mắt nhìn A Chiêu, “Sao cậu dám ra lệnh cho tôi!” A Chiêu nháy mắt, “Tôi nào có ra lệnh cho cậu? Tôi chỉ nói một câu thôi mà.”

Tạ Kiều biết mình không phải là đối thủ của A Chiêu, bĩu môi.

“Ca! Sao ca không giúp Kiều Kiều?!”

Tạ Niên nhăn mày, “A Chiêu tiểu thư, cậu là một cô bé, sao lại nói những lời như thế?”

A Chiêu ra vẻ vô tội nói: “Chẳng nhẽ tôi nói không đúng? Tạ tiểu công tử, chẳng nhẽ phụ thân hai người không hề dặn sao?”

“Cũng có…”

A Chiêu nói: “Vậy việc này không được sao?”

Tạ Niên im lặng rồi chợt nói: “A Chiêu tiểu thư miệng lưỡi lợi hại, Niên không sánh bằng. Kiều Kiều vừa rồi đã mạo phạm, đắc tội A Chiêu tiểu thư, là do Kiều Kiều không tốt. Nhưng Kiều Kiều còn nhỏ, lại được phụ mẫu nuông chiều nên hơi bướng bỉnh kiêu ngạo. Niên thay Kiều Kiều xin lỗi A Chiêu tiểu thư.”

A Chiêu bĩu môi, nghĩ thầm, ra vẻ người lớn quả thật rất có ích.

Nhưng Tạ Niên nói thế, A Chiêu cũng không nói gì nữa.

Cô bé nói: “Thôi được rồi, tôi nhận lời xin lỗi của Tạ tiểu công tử.”

Tạ Niên khẽ cười.