Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 48




Uống được một chén nước nóng, Vệ Cẩn thấy sau lưng mình đã ướt cả mảng

A Chiêu thân thiết hỏi thăm: “Sư phụ, người muốn uống nữa không?”

Tuy rằng được A Chiêu tự tay rót nước cho rất vui, nhưng uống nữa có lẽ A Chiêu sẽ phát hiện ra mất, Vệ Cẩn nói: “Không cần đâu, một chén là đủ rồi.” Hơi ngừng lại chút, Vệ Cẩn nói tiếp: “Uống vào nên hơi nóng rồi…”

Hắn quang minh chính đại lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt.

A Chiêu cười nói: “Sư phụ thấy chưa, uống nước nóng rất hữu hiệu mà. Mồ hồi ra rồi, người cứ ngủ một giấc, sáng hôm sau dậy sẽ không sao nữa đâu.” A Chiêu đặt chén về chỗ cũ. Nàng vừa quay người đi, Vệ Cẩn đã hỏi: “Con… con đi đâu thế?”

A Chiêu bảo: “Con đi gọi cung nhân* mang chậu nước nóng tới.”

*Cung nhân: người hầu trong cung, để người hầu nghe mất hay nên mình vẫn để cung nhân vậy.

Vệ Cẩn khẽ ho một tiếng.

“…Đi đi.”

Lát sau, cung nhân mang nước nóng tới, lúc chuẩn bị rời khỏi thì nhìn liếc qua Vệ Cẩn một chút, trong lòng cảm thấy không sao hiểu nổi. Rõ ràng ban nãy người đó mới phân phó thời gian lịch làm của nàng, vẫn luôn khỏe mạnh, sao nháy mắt đã ốm như thế được?

A Chiêu vắt khăn, nói: “Sư phụ, người lau mặt chút đi, trước đó lúc Tu Ninh không khỏe con cũng lấy khăn ấm giúp nó lau người.”

Hai chữ “lau người” kia đi dạo một vòng quanh đầu Vệ Cẩn, tuy nhiên bên ngoài, Vệ Cẩn vẫn rất bình tĩnh.

Đồ nhi này quả thật không khiến cho người khác bớt lo được!

“Sư phụ không lau ạ?”

Vệ Cẩn hoàn hồn, nói: “Vi sư… không có sức…”

A Chiêu hơi do dự.

Thế nhưng vừa thấy Vệ Cẩn vì bệnh mà mặt đã trắng bệch, A Chiêu vẫn không đành lòng. Sư phụ chưa bao giờ trông yếu ớt đến như vậy. Nàng tiến đến, cẩn thận lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn chăm chú nhìn A Chiêu đang gần trong gang tấc, ánh mắt sâu hút không cẩn thận nhìn đến môi nàng, lòng Vệ Cẩn bỗng nhiên giật mình.

Hắn nuốt nước miếng.

A Chiêu vẫn không để ý Vệ Cẩn khác thường. Đột nhiên, Vệ Cẩn quay đầu đi, ho khan vài tiếng.

A Chiêu vội hỏi: “Sư phụ sao thế ạ?”

Vệ Cẩn quay lại, vẻ mặt nặng nề nói: “A Chiêu, vi sư cũng lớn tuổi rồi, thân thể không bằng trước kia được nữa.” Hắn nắm lấy tay A Chiêu, “Con chạm thử tay vi sư mà xem, cũng không có lực như trước nữa, năm tháng quả thật đã làm già con người.”

A Chiêu khẽ xoa tay Vệ Cẩn, nói: “Không đâu ạ, người còn trẻ mà.”

Vệ Cẩn khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ bàn tay nhìn cũng không rõ bao nhiêu, con không tin thì thử xem cánh tay vi sư xem, sợ rằng tiếp được vài kiếm chiêu cũng không nổi. Nhỡ gặp phải người lớp sau, chắc cũng khó tránh khỏi cái chết…”

Nghe vậy, A Chiêu cuống quýt.

“Sư phụ! Người đừng nói lời không hay như vậy, người còn có A Chiêu mà! Dù sư phụ có không cử động được thì cũng còn có A Chiêu! A Chiêu là Hồng y kiếm khách, mọi người đều khen kiếm thuật của A Chiêu rất giỏi, A Chiêu sẽ bảo vệ sư phụ!”

Lòng Vệ Cẩn như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Hắn khẽ than: “Con vẫn sẽ ở bên vi sư sao?”

A Chiêu khẽ run.

Vệ Cẩn nhìn nằng không rời mắt. Một lát sau, A Chiêu nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, chuyện sau này không nói trước được. Nhưng A Chiêu dám nói rằng, A Chiêu sẽ bảo vệ sư phụ. Nhất nhật vi sư chung sinh vi phụ*, sư phụ cũng như phụ thân của A Chiêu vậy, đến sau này sư phụ già rồi, A Chiêu vẫn sẽ hiếu kính sư phụ.”

*Nhất nhật vi sư chung sinh vi phụ: Một ngày là thầy, cả đời là cha.

Dù nghe được lời mình không muốn nghe, Vệ Cẩn cũng không nản lòng. Bàn tay trong tay hắn nhỏ bé, ấm áp, mềm mại đến vậy, dường như chỉ cần được nắm lấy, dù trời có sập, đất có rung chuyển thì hắn vẫn có thể tự tin làm lại trời cao đất rộng.”

Đột nhiên, A Chiêu rút tay về.

Nàng nói: “Sư phụ đừng lo, người cứ nghỉ ngơi đi ạ. Sư phụ vì bệnh nên mới nghĩ vậy, đến khi khỏi hẳn, người nhất định sẽ lại được như trước thôi.”

A Chiêu đỡ Vệ Cẩn nằm xuống, thay Vệ Cẩn đắp chăn.

Nhìn bóng lưng A Chiêu, Vệ Cẩn cảm thấy mất mát.

Hắn gọi A Chiêu lại.

A Chiêu quay lại, “Dạ?”

Vệ Cẩn thấy diễn đến mức này rồi, mặt mũi cũng mất hết rồi, cứ làm chuyện xấu hổ thêm một lần cũng không sao. Hắn nói: “A Chiêu, vi sư đến giờ vẫn giấu con một việc.”

A Chiêu hỏi: “…Việc gì ạ?”

Vệ Cẩn nói: “Vi sư… sợ tối, con ở lại với ta đi.”

Sợ tối?! Sư phụ sợ tối?!

A Chiêu vô cùng kinh ngạc.

Nàng và sư phụ sống cùng nhiều năm, vậy mà nàng không phát hiện ra thì ra sư phụ sợ tối! A Chiêu nói: “… Vậy sư phụ ngủ rồi A Chiêu mới đi.”

A Chiêu ngồi bên giường Vệ Cẩn, vừa nghĩ tới chuyện đây là lần đầu Vệ Cẩn ốm, lại vừa nghĩ rằng sư phụ vì bệnh mà hai người lại như lúc nàng hồi sáu tuổi ngủ cùng nhau.

Vệ Cẩn hài lòng nhắm mắt lại.

Lát sau, A Chiêu cho rằng Vệ Cẩn đã ngủ, đang định khẽ khàng rời đi thì nghe Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, con đang nghĩ gì vậy?”

A Chiêu đáp theo phản xạ: “Tu Nhi mất tích.”

Vệ Cẩn nói: “Tu Nhi có lẽ đã bị người hãm hại.”

A Chiêu cũng nghĩ vậy, hôm nay biết được chuyện xưa từ Quế mama xong, A Chiêu cảm thấy nhất định Tu Nhi đã bị lén lút hãm hại. A Chiêu gật đầu nói: “Có lẽ Lâm Phúc cũng biết chuyện Tu Nhi mất tích.”

Đột nhiên, A Chiêu ngẩn người.

Nàng nhìn Vệ Cẩn đang không chút buồn ngủ, dường như đang nghĩ chuyện gì, thì híp mắt lại hỏi: “Sao sư phụ đoán được?”

Vệ Cẩn nói: “Hôm nay vi sư nghe cung nhân nói không ít chuyện, từ đó mà đoán ra.” Lời còn chưa dứt, tay A Chiêu đã lướt qua mặt hắn, sau đó, trong tay A Chiêu đã xuất hiện một cái quạt giấy.

Giọng A Chiêu lạnh lùng.

“Sư phụ gạt A Chiêu phải không? Sư phụ thực sự không bị bệnh phải không? Không nhớ ra chuyện xảy ra tối qua cũng là gạt A Chiêu, phải không?”

A Chiêu vô cùng chán nản, nhớ tới vẻ sốt ruột ban nãy của mình, tức giận trong lòng nàng dâng từng chút từng chút một, lan ra khắp tứ chi bách hài*.

*tứ chi bách hài: tay chân xương cốt.

“A Chiêu…”

“Có phải không ạ?”

Vệ Cẩn im lặng.

A Chiêu hít sâu một hơi, xoay người rời đi. Vệ Cẩn nhảy xuống giường, vội vàng nắm lấy tay A Chiêu: “A Chiêu, vi sư… ”

A Chiêu ngắt lời Vệ Cẩn: “Sư phụ đã từng nói lúc A Chiêu còn nhỏ là không được gạt sư phụ. Nhưng giờ sư phụ lại đang làm gì với A Chiêu đây? Sư phụ gạt A Chiêu! Người nói xem A Chiêu làm thế nào tin người nữa đây. Người buông tay ra đi, con thực sự rất giận!”

Vệ Cẩn dùng sức kéo A Chiêu vào lòng, ôm chặt lấy nàng.

“Ta… thực sự không biết nên làm thế nào mới giữ con bên mình được…”

“Con giận rồi, là ta không tốt…”

“A Chiêu, vi sư… không muốn buông con. Ta cũng không biết bắt đầu từ bao giờ đã không muốn đuổi theo cảnh giới đại thành, trong đầu chỉ còn hai chữ ‘A Chiêu’.”

Biết rõ A Chiêu chính là kiếp nạn của hắn, nhưng hắn vẫn vạn kiếp bất phục*.

*vạn kiếp bất phục: ngàn kiếp không chống dậy nổi.

A Chiêu đứng yên, nói: “Người nói xong chưa?”

Nàng cố bình tĩnh lại, ra sức đẩy Vệ Cẩn ra, “Sư phụ đang trải qua đoạn thời gian khổ vì tình thôi, đến khi người suy nghĩ rõ ràng lại sẽ thấy chẳng qua đó là chấp niệm mà thôi. Đêm đã khuya, A Chiêu cũng mệt rồi, xin sư phụ đừng bao giờ gạt A Chiêu như vậy nữa, A Chiêu… không chịu được.”

Tiếng đập cửa vang lên, bóng hình A Chiêu đã biến mất trong màn đêm.

Vệ Cẩn lấy tay chạm ngực trái tim đang đau của mình.

…Lại bị cự tuyệt rồi.

Giả sơn* trong Uyển cung có vô số, trên một trong số đó có xây một lương đình* ngũ góc. Từ lương đình có thể nhìn được hơn nửa cảnh sắc Uyển cung. Sáng sớm cuối thu mang theo hơi lạnh, trên chậu thu cúc trong lương đình một giọt sương đọng lại.

*Giả sơn: Núi giả

*Lương đình: Đình nghỉ ngơi.

Mai Lan dâng lò sưởi tay lên.

Uyển hậu ôm nó trong tay, liếc nhìn cung nhân đang tu bổ hoa, nói: “Sao còn chưa tới?”

Mai Lan nói: “Nương nương, thường ngày Tạ công tử vẫn đi qua vào giờ này. Đi từ Tường Vân điện ra, sau đó tới phòng giảng bài của Vương thì đây là con đường chắc chắn phải đi qua. Có lẽ hôm nay… có chuyện gì đó.”

Từ sau khi Tạ Niên vào cung, ngày nào Uyển vương cũng triệu kiến cậu. Đến nay tất cả mọi người trong triều đều biết Tạ Niên được Uyển vương coi trọng.

Nghĩ tới đây, tay Uyển hậu siết chặt lấy lò sưởi, nhíu mày.

Mai Lan nhỏ giọng nói: “Nô tì đã từng thấy dung mạo Tạ công tử. Nương nương, dung mạo ấy có bảy phần tương tự với Nguyệt phu nhân…”

Uyển hậu liếc qua Mai Lan.

“Im miệng.”

Đúng lúc đó, một bóng dáng màu lam rơi vào tầm mắt Uyển hậu.

Thiếu niên trẻ kia ngày thường vô cùng tuấn lãng, nhìn quả thật giống tiện nhân kia đến bảy phần! Đúng là oan hồn không tan!

Móng tay tinh xảo tú lệ kia cào lên mu bàn tay một vết xước, Mai Lan nhìn thấy thì giật mình nói: “Vương hậu nương nương xin trọng phượng thể.”

Uyển hậu mím chặt môi, lát sau mới nói: “Điều tra xong chưa?”

Mai Lan nói: “Thưa nương nương, phụ mẫu Tạ công tử là người nước Uyển, vì không được Uyển vương trọng dụng mà rời Uyển quốc tới Khâu quốc. Không những thế… Thân mẫu Tạ công tử.. là biểu muội của Nguyệt phu nhân.”

Uyển hậu đột nhiên nói: “Thật là biểu muội của tiện nhân kia?”

Mai Lan nói: “Thiên chân vạn xác*.”

*Thiên chân vạn xác: Vô cùng chính xác, không sai được.

Uyển hậu híp mắt, nhỏ giọng phân phó Mai Lan vài câu. Sau khi Mai Lan đi, Uyển hậu từ từ ngồi xuống ghế, chắp tay nhìn về phương xa. Mây trôi để lộ mặt trời mới mọc, ánh sáng chói lọi chiếu sáng nụ cười sâu xa bên môi Uyển hậu.

Biểu muội sao…