Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 43




Lúc A Chiêu tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu như nứt ra, cả người đau nhức đến lạ thường. Nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là một lồng ngực trơn láng. Nàng từ từ ngước mắt lên nhìn, không khỏi hít sâu khiếp sợ.

Là mặt sư phụ!

Khoảng cách gần như vậy, nàng thậm chí còn có thể nhìn được lỗ chân lông trên mặt sư phụ và bạc môi hơi bị cắn.

A Chiêu cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua.

Theo nàng nhớ, đêm qua nàng trò chuyện với A Niên rất vui, uống cũng khá nhiều rượu, uống xong thì cũng khá say, sau đó… sau đó…

A Chiêu nuốt ực một cái, nàng không nhớ nổi chuyện tiếp theo là gì. Tại sao nàng và sư phụ lại cùng nằm trên giường? Hơn nữa sư phụ còn không mặc gì, mà nàng… cũng không có tấc vải nào trên người!

Đêm qua… đêm qua….

Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ…

A Chiêu sợ quá, nàng đột nhiên ngồi dậy. Đột nhiên, một cánh tay ấm áp kéo nàng xuống.

A Chiêu nhìn ngực Vệ Cẩn, mùi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Vệ Cẩn ôm vai A Chiêu, giọng nói mơ màng: “A Chiêu, ngủ thêm đi.”

A Chiêu trợn mắt lên, chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy? A Chiêu kéo tay Vệ Cẩn ra, đúng lúc đó Vệ Cẩn cũng dần tỉnh. Hắ ngáp một cái, nói: “A Chiêu, con tỉnh rồi, đau đầu à?”

Lúc này A Chiêu nhìn rất rõ vết hồng trên cổ vệ cẩn, cứ một vết lại một vết, trên cánh tay cũng có, nhất là ở eo, vết to vết nhỏ, không rõ là vết cắn hay… dấu hôn nữa.

A Chiêu nói: “Sư phụ, đêm qua có chuyện gì xảy ra thế ạ?”

“Đêm qua à…” Vệ Cẩn trầm mặc.

Hôm qua sau khi hắn hôn A Chiêu, đột nhiên cảm thấy mình nên hành động thôi. A Chiêu hẳn đã đoán được lòng hắn, như theo tính tình nàng, có lẽ tìm xong Ninh Tu sẽ chạy mất tích luôn.

Mà còn không nói tới việc tìm được Ninh Tu, hắn đã có một đống chướng ngại vật rồi. Ninh Tu luôn ở bên A Chiêu, lòng hắn không hề thoải mái, nhớ tới ánh mắt cưng chiều của A Chiêu và ánh mắt Ninh Tu nhìn A Chiêu, vẻ mặt hắn trở nên kì lạ.

Có trường hợp của hắn với A Chiêu trước, khó mà đoán được Ninh Tu có nghĩ tới chuyện đó không…

Vậy nên Vệ Cẩn quyết định hạ quyết tâm.

Hắn bảo tiểu nhị mang một vài vò rượu tới, uống hai vò, sau đó còn vò còn lại đổ cả lên người. Sau đó hắn cởi hết xiêm y của mình, cũng tiện thể cởi luôn quần áo A Chiêu.

Hắn vốn cũng xấu hổ, may mà A Chiêu cũng rất phối hợp. Hắn vừa cởi áo ngoài, nàng đã chủ động cởi nốt áo trong, cái yếm cũng bỏ xuống.

Vệ Cẩn mặt không biến sắc nói: “Đêm qua vi sư uống rượu, cũng không nhớ rõ nữa. Ta.. chỉ nhớ con uống say, đi cũng không vững nên ta cõng con về phòng.”

“Trở về phòng rồi sao ạ?”

Vệ Cẩn ra vẻ vắt óc ra nhớ, “Hình như A Chiêu nói muốn uống rượu, sau đó vi sư cho tiểu nhị mang vài vò rượu lên rồi chúng ta tiếp tục uống…”

Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, “Sau đó vi sư cũng không nhớ rõ nữa, nhưng giờ xem ra…”

Vệ Cẩn nhìn mấy vết trên người mình, khẽ than.

“A Chiêu…”

A Chiêu vẫn không dám tin. Nàng chỉ vào vết hồng trên cánh tay Vệ Cẩn, hỏi: “Sư… sư phụ, cái này là ta làm sao?”

Vệ Cẩn vô cùng khổ sở nói: “Hẳn là vậy.” Không, thực ra đấy là dấu hắn từ mút.

Nàng cũng chỉ bên thắt lưng Vệ Cẩn, “Cái này… cũng là ta làm?”

Vệ Cẩn lại gật đầu.

“Phải.”

Không, thật ra đây là dấu hắn từ véo mình. Để tạo ra mấy dấu này, thật không dễ… Không ngờ lại có ngày hắn làm ra chuyện như thế này. Hơn nữa quan trọng là, lòng hắn chẳng thấy áy náy xấu hổ gì.

Hổ thẹn hổ thẹn.

A Chiêu hít thật sâu.

Vẻ mặt nàng trắng bệch. Vết hôn trên người sư phụ thảm thương như vậy, chính là do mình hôm qua say rượu nổi thú tính mà gây ra, cường bạo sư phụ. Cách một năm rồi, nàng lại có thể làm ra chuyện đó!

Nàng phải đối mặt với sư phụ thế nào đây!

Vệ Cẩn khẽ ho, nói: “A Chiêu, cho tới giờ, sợ là hai thầy trò chúng ta…” Vù một tiếng, Trầm Thủy kiếm là tuốt ra khỏi vỏ. A Chiêu dâng lên Trầm Thủy kiếm bằng hai tay, “Sư phụ, A Chiêu đã mạo phạm người rồi. A Chiêu nguyện bị sư phụ trừng phạt, muốn giết muốn chém A Chiêu cũng không một câu oán hận.”

“Chuyện này…” Ý hắn đâu phải vậy!

Ngắt lời hắn, A Chiêu nói tiếp: “Nhưng trước đó, xin sư phụ cho A Chiêu chút thời gian. Sau khi A Chiêu tìm được Tu Nhi, A Chiêu sẽ mặc sư phụ xử lí.”

Dứt lời, A Chiêu mặc áo vào, vội vàng rời khỏi phòng, để lại Vệ Cẩn vẫn giật mình trong phòng.

Không đúng, không đúng, không khớp với tình cảnh mình đoán trước rồi, việc sao lại thành ra như vậy chứ!

Vệ Cẩn mặc xiêm y vào, đi xuống lầu. Tạ Niên đang dùng điểm tâm dưới lầu, A Chiêu ngồi một bên. Tạ Niên vẫy Vệ Cẩn, “Vệ công ưử.”

A Chiêu cúi gục như đang suy nghĩ gì.

Vệ Cẩn ngồi đối diện A Chiêu, hắn nhìn A Chiêu, A Chiêu vẫn cúi đầu ăn cháo hoa, hắn nhìn không ra vẻ mặt nàng.

Tạ Niên cười nói: “Hôm qua có thể cùng A Chiêu và Vệ công tử tâm sự đêm quả là chuyện mừng nhất trong đời.” Tạ Niên nói với A Chiêu: “Lát nữa cậu có đi với tôi tiến cung hả? Chắc hẳn Uyển vương cũng vô cùng muốn gặp Hồng kiếm khách.”

A Chiêu ngẩng đầu lên, nói: “Ừm.”

Nàng ngẩng đầu cũng không nhìn Vệ Cẩn, lại vội vàng cúi đầu xuống. Vệ Cẩn gắp cho A Chiêu cái bánh bao, nói: “A Chiêu, con đừng ăn cháo hoa mãi thế, ăn bánh bao đi. Hôm qua không phải con bảo bánh bao này rất ngon sao?”

A Chiêu nói: “Vâng, đa tạ sư phụ.”

Tạ Niên ngẩn người.

Sao chỉ sau một đêm, hai thầy trò này lại như vậy?

Tạ Niên hỏi Vệ Cẩn: “Vệ công tử có muốn vào cung không?”

Vệ Cẩn nói: “Có.”

Tạ Niên cười nói: “Đã hơn một năm nay ba nước vẫn không có tin Vệ công tử. Nếu Uyển vương gặp được Vệ công tử, hẳn sẽ không cho đi. Niên hôm nay vào yết kiến Uyển vương, có thêm Vệ lang và Hồng kiếm khách đại danh ngời ngời, hẳn Uyển vương sẽ vô cùng vui mừng, cho Niên quan to lộc lớn.”

A Chiêu ăn như chết đói, chỉ trong chớp mắt, bánh bao đã vào hết bụng nàng.

A Chiêu đứng lên, nói: “Con no rồi, sư phụ và A Niên cứ ăn tiếp.”

Từ đầu tới cuối, A Chiêu chẳng hề liếc qua Vệ Cẩn dù chỉ một lần.

Tạ Niên như nghĩ ngợi gì đó, nhìn bóng A Chiêu chạy trốn, ánh mắt lại quay sang nhìn Vệ Cẩn. Hắn khẽ cười, nói: “Niên từng nghe qua câu này: Phong thủy luôn đổi. Không rõ Vệ công tử biết không?”

Vệ Cẩn liếc Tạ Niên một cái, từ từ nói: “Có ý gì?”

Tạ Niên lại nói tiếp: “Hôm qua Niên nghe nói Vệ công tử sai tiểu nhị mang mấy vò rượu lên.”

Vệ Cẩn đứng lên, nói: “Ta no rồi, ngươi cứ ăn từ từ đi.”

Tạ Niên nói: “Vệ công tử không muốn biết vừa rồi A Chiêu nói gì với Niên sao?”

Chân vừa bước dừng lại. Vệ Cẩn ngồi xuống, nhìn Tạ Niên, ho khụ một tiếng rồi hỏi: “Nói gì?”

Tạ Niên mỉm cười, “A Chiêu nói hôm qua Vệ công tử cũng say. Theo Niên biết, Vệ công tử vốn ngàn chén không say. Trước ở Khâu quốc, Vệ công tử và Khâu vương cùng nhau uống rượu cả đêm, cũng không hề thấy say tí nào.”

Mặt Vệ Cẩn biến sắc.

Tạ Niên nói: “Nhưng công tử cứ yên tâm, Niên không phải dạng người nhiều lời. Niên chưa từng nói với A Chiêu chuyện gì. Tuy nhiên thấy A Chiêu như vậy, Niên rất lo. Chỉ mong công tử đừng khiến A Chiêu bị tổn thương.”

Vệ Cẩn nghiêm túc đứng lên, nói: “Tạ công tử hình như quan tâm quá tới đồ nhi của ta rồi.”

Tạ Niên thở dài: “A Chiêu thông minh, nhưng lại rất thiện lương. Niên không hợp với A Chiêu, hơn nữa khi xưa A Chiêu và Niên làm bạn, cùng lắm chỉ có thể gọi là thanh mai trúc mã. A Chiêu dù vô tình với Niên, nhưng Niên cũng vẫn mong A Chiêu có thể hạnh phúc.”

Tạ Niên lại nói tiếp: “Nhưng xem ra, A Chiêu hình như đã buông bỏ tình ý với Vệ công tử rồi. Nếu A Chiêu không yêu nữa, Vệ công tử định làm gì?”

Vệ Cẩn nghiêm mặt nói: “Ngươi đối tốt với đồ nhi của ta, ta rất cảm kích. Chẳng qua chuyện giữa ta và A Chiêu, Tạ công tử không nên xen vào. Ta không giống với ngươi, chuyện Vệ Cẩn ta phải làm, một lần không được sẽ còn lần tiếp theo, ngày qua ngày năm qua năm, ta có thời gian cả đời để làm xong chuyện.”

Trong đời hắn, chưa từng có hai chữ “buông bỏ”.

Tạ Niên nghe xong, ngẩn người nhưng cũng không buồn bực, lập tức cười nói: “Vệ công tử nói có lý. Ta và ngươi không giống nhau, cách làm việc cũng không giống. Tuy nhiên Vệ công tử hẳn đã may mắn rồi, nếu Niên giống Vệ công tử, chuyện Vệ công tử muốn làm hẳn là sẽ khó hơn.”

Tạ Niên mỉm cười, nâng chén nói: “Ta kính ngươi một chén trà.”

Tạ Niên uống cạn một hơi.

Sau khi đặt chén trà xuống, Vệ cẩn nói: “Tạ công tử đã đánh giá thấp người phái Thiên Sơn rồi..” Vệ Cẩn tự rót một chén, ngẩng đầu uống cạn, “Dù có trăm ngàn Tạ Niên cũng chẳng sao cả.”