Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu

Chương 47: 47: Điểm Bắt Đầu





Cô gái nhỏ say đến mức đầu óc mơ hồ, được anh ôm từ quán bar đến tận xe, lắc lư ngồi trên ghế phụ.

Kỷ Viêm sợ cô ngã sấp xuống nên chỉ lái xe với tốc độ chậm nhất.

Đến khi tới dưới nhà của cô, cả người Giang Miểu đã vùi trên ghế, bả vai gầy yếu run lên từng đợt.
Người đàn ông tưởng cô đụng vào đâu đó bị đau, vội vã dừng xe lại, đi vòng qua bên kia xe ôm cô xuống xe.
Giang Miểu say đến mơ màng vùi mình vào trong chiếc ôm ấm áp, tâm trạng căng thẳng cả đêm giờ như tìm được cửa thoát hiểm ra ngoài.

Hai tay cô túm lấy vạt áo trước của Kỷ Viêm, vùi cả mặt vào ngực anh, nhỏ giọng nức nở, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy liên tục, không biết đang nói gì.
Kỷ Viêm cúi đầu xuống gần để nghe, cô nhóc lại chợt ngẩng đầu lên để lộ gương mặt đầm đìa nước mắt, chóp mũi đỏ ửng, trong mắt hóa biển hồ, miệng khép hờ, không kìm được lại rơi thêm một giọt nước mắt.
“Mạt Ly, tớ thật khổ mà…”
Dường như cô đang mơ, bỏ đi lớp ngụy trang kiên cường, bàn tay nhẹ nhàng áp lên lồng ngực phập phồng nơi gần với trái tim nhất, tủi thân cực kỳ, trái tim đã sớm chia năm xẻ bảy.
“Ở đây… đau quá…”
Giang Miểu hít mũi, bao nhiêu nước mắt đều đã thấm đẫm áo anh, cô nỉ non: “Tớ sắp kiệt sức rồi…”
Người đàn ông đứng lặng tại chỗ, gương mặt vốn âm trầm giờ hoàn toàn hóa đá.

Anh yên lặng nghe cô gái nhỏ giọng khóc nháo, trút bầu tâm sự, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Viêm tới nhà trọ mà Giang Miểu mới chuyển đến.

Căn phòng nhỏ ngăn nắp sạch sẽ, tản ra mùi hương tươi mát nhẹ nhàng, không khác gì mùi hương trên người cô.
Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác của cô, nhét người vào trong đống chăn mềm mại.

Cô ngủ không yên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, như thể bị ác mộng quấn lấy.
Khi đầu ngón tay ấm áp của anh dừng lại trên khuôn mặt Giang Miểu, bỗng dưng cô xoay nghiêng người, ôm lấy bàn tay to của người đàn ông, dán gò má lên, giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt làm ướt lòng bàn tay của anh.
Kỷ Viêm ngồi ở cạnh giường, đèn ngủ tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, anh trầm tư nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, thật lâu sau đó lại cúi đầu in một cái hôn lên vầng trán.

Tựa như cảm nhận được hơi thở an ủi của anh, chân mày đang nhíu chặt của cô lại chậm rãi giãn ra, người cũng bình tĩnh hẳn.
Chờ cô hoàn toàn ngủ say thì Kỷ Viêm mới cẩn thận rút tay về, ém lại chăn cho cô, vừa xoay người đi thì ánh mắt lại bị quyển lịch nhỏ đầu giường hấp dẫn.

Nửa đầu tháng 11, dưới mỗi ngày đều có một cái mặt khóc tự vẽ, cảm giác chán chường không nói nên lời, nhưng đến nửa tháng sau thì phong cách vẽ đột nhiên thay đổi, hình trái tim gần như chiếm hết cả ô, càng gần đến Noel thì lại càng lớn.
Cô mong chờ ngày hôm nay bao nhiêu, không cần phải nói ra bằng lời, chỉ bằng những hành động thầm lặng này là có thể hiểu được.
Người đàn ông đứng dậy, lui về sau một chút, anh cố ý giấu bản thân vào trong bóng tối, giống như mình vốn thuộc về bóng tối vậy.
Từ lúc ba Kỷ Viêm bỏ mạng trong biển lửa thì một nửa linh hồn anh sớm đã bị xé rách, còn bây giờ, một nửa còn lại đang bị treo giữa miệng núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành tro bụi.
Anh nghĩ, nếu không nhận được cú điện thoại kia, nếu không xảy ra những chuyện khiến người ta tuyệt vọng như vậy, lúc này đây, có lẽ anh đã nằm trên chiếc giường này, hôn lên môi cô, nói những lời khiến cô mặt đỏ tai hồng; hoặc là đang ở trong phòng tắm hơi nước mông lung, ôm cô đưa đẩy lên xuống, nghe tiếng thở hổn hển mê người của cô lúc cầu xin tha thứ…
Đáng tiếc, bản thân từ “nếu” này đã là một chuyện cười.
Anh vốn không có tư cách hy vọng những điều tốt đẹp xa vời ấy, bởi vì anh không xứng.
Buổi đêm tĩnh lặng như một hồ nước.
Lúc điện thoại vang lên, Kỷ Viêm lập tức nhấn từ chối, sợ rằng âm thanh bên ngoài sẽ đánh thức cô gái đang trong mộng đẹp.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt chợt cứng đờ, nhấn gọi lại.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, là một giọng nữ nhẹ nhàng, có điều chỉ mới nói vài từ thì ánh mắt Kỷ Viêm đã đanh lại, trái tim như rơi mất một nhịp, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Cúp điện thoại xong, ước chừng năm phút đồng hồ, đầu óc Kỷ Viêm hoàn toàn trống rỗng, chân tay mất hết sức lực, giống như bao nhiêu sức mạnh giúp anh gắng gượng bước tiếp đã biến mất trong một giây ấy.
Anh quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, đồng tử trống rỗng chậm rãi có tiêu điểm, ánh mắt thâm trầm tựa như muốn xuyên qua cánh cửa phòng, khắc sâu gương mặt điềm tĩnh khi đang ngủ của cô gái vào trong đầu.
Anh xoay người đi ra cửa, mang theo tất cả hơi thở của mình đi mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Đêm khuya ở bệnh viện còn lạnh lẽo hơn nhiều so với sự cô quạnh ở đây.
Thi thể được che bằng vải trắng, mùi của tử thi bốc ra tưởng chừng như đã đặc quánh lại.
Bà cụ ra đi rất thanh thản, chân mày thả lỏng, không chút thống khổ.
Kỷ Viêm ngồi thẳng tắp trên hành lang của bệnh viện, tư thế cứng ngắc, thất thần nhìn chằm chằm bức tường trắng đến phát ngốc.
Bên cạnh không biết đã có người ngồi xuống từ khi nào, một giọng nữ dịu dàng, có thể nghe ra chút đau lòng: “Đây không phải lỗi của anh, anh đừng tự trách mình.”
Người đàn ông lấy lại tinh thần, cảm xúc không thể giảm bớt trong phút chốc, cũng không quay đầu lại, chỉ khàn giọng nói: “Cho dù nói như thế nào đi nữa, mấy năm nay cũng rất cảm ơn em đã chăm sóc cho mẹ anh.”
Ninh Hạ xấu hổ cúi đầu, đáy mắt chứa lệ: “Xin lỗi, nếu em cẩn thận hơn, nói không chừng dì sẽ…”
“Anh không trách em.”
“Bà ấy hận anh, ngay cả trong mơ cũng muốn trừng phạt anh.”
Người đàn ông nhìn về phía trước, âm cuối nhẹ bẫng: “Mà cái chết là cách hiệu quả nhất.”
Chủ nhật không phải lên lớp, Giang Miểu hiếm khi ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh giấc.
Thức dậy sau một đêm say rượu làm đầu cô đau vô cùng.

Giang Miểu mơ màng bò ra khỏi giường, cái đầu sau khi say rượu như bị người ta bổ làm đôi, vừa đụng vào đã thấy choáng váng.

Cô đau khổ lết vào phòng vệ sinh, cảm thấy cơn buồn nôn dữ dội như quấy đảo lục phủ ngũ tạng.

Cô ôm bồn cầu nôn liên tục, chờ đến khi nôn sạch những thứ trong dạ dày thì mới xem như tìm lại được chút ý thức.
Giang Miểu rửa mặt xong thì đúng lúc Mạt Ly cũng gọi đến, sau khi kết nối được thì người ở đầu dây bên kia mập mờ trêu chọc: “Tối hôm qua có phải cậu chiến đấu đến tận bình minh không?”
Miệng lưỡi cô khô ran, rót một cốc nước lớn, qua loa đáp lại: “Cậu đoán mò cái gì thế?”
Mạt Ly tưởng cô cố tình giả ngốc: “Giả vờ, cậu lại giả vờ rồi.

Tớ không tin ông chú lính cứu hoả kia sẽ bỏ qua miếng thịt mỡ như cậu đâu.”
Giang Miểu nghe thấy thì hô hấp chợt dừng lại, cốc nước suýt chút nữa đã đổ ra bàn.
“Ông chú lính cứu hoả?”
Mạt Ly ngơ ngẩn: “Cậu không nhớ chút gì à?”
Cô gái nhỏ cũng ngơ ngác hỏi: “Tối hôm qua không phải cậu đưa tớ về sao?”
“Thôi vậy, thì ra cậu thật sự say đến bất tỉnh nhân sự, tối hôm qua người ta đưa cậu về từ chỗ của tớ, tớ thuận tiện thay mặt tình yêu và chính nghĩa dạy dỗ anh ta một trận.”
Mạt Ly cười: “Sao hả? Chẳng lẽ bị tớ kích thích rồi lập chí làm một người đàn ông chính trực à?”
Giang Miểu hoàn toàn ngây người, đầu dây bên kia Mạt Ly lải nhải không ngừng nhưng cô không nghe lọt một chữ nào, cũng không quan tâm xem người bên kia có mắng mình hay không.

Cô nhanh chóng cúp điện thoại, xoay người tìm tòi khắp các góc phòng để lục lọi chút dấu vết còn lưu lại.
Nếu anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, nếu anh không thất hứa, nếu anh thật sự đã đến tìm cô…
Tối hôm qua lúc đang ngủ, Giang Miểu có mơ thấy anh, dù không thể nói rõ là mơ hay là thật, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm của anh, vừa quen thuộc lại vừa ấm áp.
Điều cô muốn không nhiều lắm, chỉ cần anh bầu bạn bên cạnh, nhìn cô rời giường, cùng cô ăn sáng, chỉ một buổi sáng sớm đơn giản như vậy đã có thể an ủi lòng người.
Cô dễ dỗ như vậy, anh lại nói thêm vài câu dễ nghe, cô giả vờ làm nũng, chuyện tối hôm qua coi như xong.

Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn keo kiệt không để lại bất cứ thứ gì, bao gồm cả dấu vết cho sự tồn tại của mình.
Giang Miểu yên lặng ngồi trên sopha thật lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.

Cô không muốn bị động để mặc người ta chém giết như vậy, cảm giác ngồi yên chờ chết kia chỉ khiến người ta sống không bằng chết.
Cô chạy xe đến trung đội phòng cháy chữa cháy của Yên Thành.


Dừng xe lại, Giang Miểu lấy di động ra chuẩn bị gọi đi, vừa định bấm nút thì nhìn thấy ở đằng trước xuất hiện bóng dáng của một nam một nữ.
Người nam mặc quân trang, áo khoác màu đen bình thường, môi khẽ mím lại, sắc mặt tối tăm.

Người nữ tóc dài đến thắt lưng, dáng người thon thả, không thấy rõ mặt.
Cô ấy đưa một cái hộp cỡ vừa cho người đàn ông, anh nhận lấy, không biết nói gì, sau đó xoay người đi vào bên trong đội phòng cháy, vài phút sau lại đi ra.

Chiếc xe bán tải màu đen đỗ cách đó không xa, cô gái kia ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Trái tim Giang Miểu vọt lên tới cổ họng, đầu óc đã hoàn toàn khựng lại, luống cuống tay chân gọi điện thoại cho anh.
Sau đó, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình rồi dừng khoảng hai giây, lại cất vào túi.
Chuyện đến nước này đã hoàn toàn vượt quá phạm vi mà Giang Miểu có thể xử lý, tim của cô đập loạn đến tê dại, va đập loạn xạ nơi lồng ngực.
Nếu là Giang Miểu trong quá khứ, có lẽ đã nhát gan chạy trối chết, cô vẫn tưởng bản thân không có dũng khí để đối mặt.

Nhưng lúc này, ngay cả không gian để suy nghĩ cũng không có, cô đột nhiên mở cửa xe ra, lao thẳng tới đó.
Kỷ Viêm vừa mới khởi động xe, dậm chân ga thì đột nhiên phía trước có một bóng người phóng tới, ngây ngốc cản đường đi của anh, anh nhanh chóng đạp phanh xe, chiếc xe rung lên dữ dội.
Ninh Hạ ngồi ở phía sau bị chuyện này làm cho hoảng sợ, chờ cô ấy lấy lại tinh thần thì phía trước đã có bóng dáng của một cô gái.

Cô ấy đứng thẳng, hai tay giang ra, khuôn mặt không giấu được vẻ tức giận ấm ức, thực sự có khí phách thấy chết không sờn.
Ninh Hạ nhìn góc mặt nghiêng đang căng cứng của người đàn ông, do dự một lát vẫn mở miệng: “Kỷ Viêm…”
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Ngại quá, không thể đưa em về rồi.”
Ninh Hạ nghe những lời này là biết anh đang hạ lệnh đuổi khách, cho dù không cam lòng nhưng cũng hiểu rõ đây không phải thời cơ tốt để dây dưa.
“Không sao, em tự về cũng được, anh lo việc của anh đi.”
Nói xong, cô ấy mở cửa xe bước xuống, quay đầu đi theo hướng ngược lại một đoạn ngắn, nhưng không cưỡng lại được lòng hiếu kỳ của mình, len lén núp vào sau một cái cây.
Kỷ Viêm bước xuống xe, chạy chậm vài bước đến trước mặt cô gái, từ trên cao nhìn xuống, mặt mày lạnh như băng, áp suất quanh người cực thấp.
“Em có biết như vậy là rất nguy hiểm không? Nếu lúc nãy anh không dừng xe kịp thì em phải làm sao đây?”
Giọng anh vốn trầm thấp, lần này lại nghiêm trọng khác thường, Giang Miểu bị quát đến sửng sốt, sợ hãi rụt cổ lại, tinh thần chiến đấu cứng cỏi chỉ trong một giây đã bị đánh bay mất tám phần.
“Em chỉ muốn ngăn anh lại thôi, không nghĩ nhiều như vậy…”
Ánh mắt của người đàn ông lạnh xuống: “Lấy tính mạng mình ra đùa giỡn vốn là một chuyện rất ngu ngốc.”
Giang Miểu bị la cảm thấy tủi thân, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn trong ngực.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy ánh mắt không kiên nhẫn và hàng mày nhíu chặt của Kỷ Viêm, cô lại không nói nên lời.
Quả thực, một người đang được ngâm trong bình mật quá lâu như cô, chút đau khổ này cũng khiến cô lúng ta lúng túng.


Giang Miểu cố trấn tĩnh lại nhịp thở của mình, lấy hết can đảm hỏi: “Sao anh không nhận điện thoại của em?”
Người đàn ông không cần nghĩ ngợi đã đáp: “Đang bận.”
Giang Miểu không vừa lòng với thái độ của anh, chợt thốt ra: “Bận hẹn hò với cô gái khác sao?”
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, mấp máy môi, nhưng lời đến miệng lại thu về, anh không phủ nhận.
Sự cam chịu của anh tựa như một bàn tay hung ác tát vào mặt cô đến nổ đom đóm mắt.

Đôi mắt cô ửng đỏ, trái tim run rẩy, dường như có vật gì đó sắc bén ở bên trong cơ thể xuyên vào máu đâm vào xương, chèn ép đến mức khó thở.
Người đàn ông do dự dời mắt đi, không dám nhìn thẳng gương mặt bi thương của cô thêm chút nào nữa.

Anh ho mạnh hai tiếng, mạnh miệng hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
Giang Miểu nhỏ người đứng trước mặt anh, về khí thế, cô đã không thể chiếm phần ưu, hơn nữa lại bị những lời lẽ lạnh lùng của anh giáng xuống, ngay cả đứng thôi đã phải dùng hết sức lực toàn thân.
“Tối hôm qua có phải anh đến tìm em không?”
Kỷ Viêm bình tĩnh nhìn cô, không đáp lời.

Giang Miểu truy hỏi không tha: “Vậy tối hôm qua… vì sao lại lỡ hẹn?”
Người đàn ông lại im lặng, rõ ràng là ngậm miệng không muốn nói.
Giang Miểu thất thần nhìn anh, cắn chặt môi dưới, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọng khóc nức nở: “Bây giờ ngay cả lý do anh cũng không muốn nghĩ ư?”
Hai tay cô gái nhỏ túm chặt vạt áo, không muốn mình khóc lóc chật vật như vậy, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được, cúi đầu rơi nước mắt: “Nhưng mà… rõ ràng là anh hứa với em, anh đã nói lần này nhất định sẽ không, rõ ràng là anh nói…”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên nói: “Giang Miểu.”
Cô gái nhỏ sửng sốt một giây, bây giờ mới phát hiện ra anh đang gọi tên đầy đủ của mình, nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hai tay cô cuống cuồng lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng tuôn, thật sự không thể ngừng lại được.
Cô hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, làm sao trong một đêm mà tất cả đã biến mất, anh tựa như biến thành một người khác vậy, lạnh lùng đến mức tưởng chừng biến thành một cây kim sắc đâm vào lòng cô, đau đớn vô cùng.
Người đàn ông nhẹ giọng thở dài, gằn từng tiếng tuyên án tử hình.

Anh nói: “Anh mệt rồi.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ, lo lắng hoảng sợ nói: “Anh đang nói gì vậy… Em không hiểu…”
Vẻ mặt Kỷ Viêm phức tạp, tay đặt bên hông siết chặt thành nắm đấm, nổi đầy gân xanh như sắp nổ tung.
“Một con đường đã đi đến điểm tận cùng, có lẽ nên quay đầu lại.”
Giang Miểu nghe thấy bản thân hỏi khẽ: “Quay về đâu?”
Người đàn ông lạnh lùng thốt ra ba chữ.
“Điểm bắt đầu.”.