Liên tục suốt hai ngày, Phương Nhược Vũ phải lê chân đến bên tủ lạnh, lấy đá chườm giảm đau. Sau khi vết sưng tấy thuyên giảm, cậu đổi sang bôi thuốc cao da chó và tiếp tục làm vật lý trị liệu trong một tuần. Mặc dù mắt cá chân vẫn chưa hồi phục đến mức có thể vận động với cường độ cao, nhưng tốt xấu vẫn có thể ở một chỗ lăn lộn khóc lóc om sòm.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc chờ giấy báo nhập học, cậu gần như không có việc gì làm. Nhưng Phương Nhược Vũ không lấy gì làm căng thẳng, cả ngày chỉ ngồi ôm máy tính chơi game.
Mắt thấy tháng Bảy đã trôi qua hơn một tuần, không khí dần thay đổi, trời quang mây tạnh chuyển nắng ấm. Nghiêm Song từ lúc mẹ đi công tác trở về liền rời đi, còn Phương Nhược Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm thì xuống phụ bác gái dưới lầu bán đồ ăn.
Bán được một lúc, cậu nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc đi qua, trên lưng mang theo một chiếc túi leo núi màu đen, bước đi vội vàng. Mẹ Nghiêm đi phía sau anh, hai người cúi đầu thì thào trò chuyện, kéo chiếc va ly du lịch nhỏ tiến vào tiểu khu. Phương Nhược Vũ chạy tới chỗ Nghiêm Song, vội vã rời đi theo anh, không kịp quay đầu tạm biệt:
"Dì Lý, mẹ gọi con về nhà ăn sáng, con về trước nhé ạ!"
Buổi sáng ở ngã ba tiểu khu là lúc nhộn nhịp nhất, các bác các cô ra ngoài mua đồ ăn, tập thể dục. Người xe qua lại, kẹt cứng ở giao lộ, các phương tiện giao thông công cộng hối hả phả khói xe chờ khởi hành.
Mẹ Nghiêm trầm mặc quay sang thì thầm với Nghiêm Song. Nghiêm Song hơi cúi đầu, không rõ anh có đang đeo tai nghe hay không. Phương Nhược Vũ vốn định chạy lên vỗ vai anh, bỗng cảm nhận được luồng áp suất thấp bao trùm không khí, bước chân cậu bất tri bất giác chậm lại, lặng lẽ cách mười mét đi phía sau hai bóng người trước mặt trở về nhà.
Thời điểm Nghiêm Song mở cửa, Phương Nhược Vũ vừa lúc đứng dưới chân cầu thang. Ở khoảng cách này, cuối cùng anh cũng nhìn ra Phương Nhược Vũ mồ hôi nhễ nhại chậm rãi chạy phía sau mình.
Nghiêm Song ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Phương Nhược Vũ, cắn chặt răng cố tỏ ra lãnh đạm, hai má phồng lên, sau đó tự nhiên mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, Phương tử. Mới sớm bảnh mắt đã chuồn đi đâu chơi thế?"
Mẹ Nghiêm nghe thấy, bỗng nhận ra sự tồn tại của Phương Nhược Vũ, bà nở một nụ cười mệt mỏi.
Phương Nhược Vũ nhấc bàn chân phải đang đau nhức vì chạy, nuốt nước miếng, đáp: "Con chào dì. Tuần sau con sẽ nhận được giấy nhập học, mẹ con bảo con mời mọi người sang nhà ăn sủi cảo ạ".
Nghiêm Song muốn bỏ nhà ra đi, bị mẹ Nghiêm tóm được, quăng túi xách vào trong nhà. Lúc này, mẹ anh rốt cuộc cũng tìm lại chút năng lượng để tiếp lời Phương Nhược Vũ: "Được, chuyện quan trọng như vậy nhất định phải đến chứ. Phương Phương có muốn sang nhà dì ăn sáng không?"
Hai người này chỗ nào giống như có tinh thần để chuẩn bị bữa sáng mời cậu chứ?
Phương Nhược Vũ cơ bản vẫn có thể nhận ra, khéo léo từ chối. Cánh cửa sắt của Nghiêm gia rầm một tiếng đóng lại. Phương Nhược Vũ đứng ở cửa thất thần, một mặt cảm thấy dì Nghiêm thoạt nhìn tâm trạng không tốt, mặt khác lại lo lắng có phải Nghiêm Song đã làm sai điều gì.
Hi vọng là không phải. Mặc dù Nghiêm Song thích lôi kéo Phương Nhược Vũ chạy đi chơi khắp nơi, nhưng bản chất anh ấy chính là con nhà người ta tiêu chuẩn. Học ra học, chơi ra chơi, chưa từng để bị ảnh hưởng. Thuốc lá không hút, rượu uống không nhiều, cơ hồ chưa từng phạm phải sai lầm nào, ngay thật thẳng thắn. Chưa kể anh còn dung túng Phương Nhược Vũ, giúp cậu thưc hiện kế hoạch phá thân.
Phương Nhược Vũ nghĩ sao cũng cảm thấy không yên lòng. Cậu đứng trước bàn ăn, một bên dùng bữa sáng một bên gửi tin nhắn cho Nghiêm Song. Kết quả, một phút sau, Nghiêm Song liền trực tiếp gọi cho cậu.
"..."
Phương Nhược Vũ vừa nhai bánh màn thầu(*), vừa chờ đợi Nghiêm Song lên tiếng, nhưng phía bên kia lại trì hoãn không mở lời, khiến Phương Nhược Vũ sốt ruột đến mắc nghẹn. Cậu vội vàng uống một ngụm nước lọc, chủ động hỏi: "Anh không sao chứ?"
(*) Màn thầu là tên gọi khác của bánh bao. Đây là cách gọi của người Trung Quốc, dùng để phân biệt với bánh bao có nhân
Nghiêm Song im lặng một hồi, ủy khuất nói: "Có chuyện, hai vết roi bị ông bô đánh lần trước vẫn còn chưa nhạt màu đây".
Phương Nhược Vũ nghe thấy anh còn tâm trạng đùa giỡn, tâm trạng căng thẳng liền thả lỏng: "Muốn ca ca đây an ủi chút không?"
Nghiêm Song cất giọng trầm khàn, giống như sỏi lăn trong nước, bật cười nhẹ nhàng: "Làm phản à?"
Phương Nhược Vũ không đáp lời, miệng ngậm màn thầu tay thay quần áo, mở cửa xông ra ngoài, đem theo bánh màn thầu, nói: "Mở cửa nào, Phương Nhược Vũ phục vụ tận nơi, bảo đảm sẽ hầu hạ quý khách đến thoải mái thư thái".
Đầu bên kia phát ra âm thanh sột soạt, có lẽ là tiếng cọ sát của vỏ chăn.
"Thôi đi đi, anh mệt lắm, đừng sang đây quấy rầy. Mẹ anh vẫn còn ở nhà đấy".
Phương Nhược Vũ thấy chiêu thức này vô dụng, liền nhặt lên đại pháp làm nũng: "Song ca—— Ba ngày không gặp, tiểu đệ đều đứng trước cửa nhà huynh trông ngóng".
"... Sao lúc anh lên Đại học không thấy cậu nói nhớ nhung gì?"
Phương Nhược Vũ nghẹn họng.
"Hơn nữa, cửa nhà anh cách nhà cậu có mấy mét?"
Phương Nhược Vũ cãi không lại, cúi đầu ăn màn thầu.
Qua mười mấy giây, cánh cửa trước mặt Phương Nhược Vũ mở ra. Ngày hôm nay, Nghiêm Song mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần đùi, vô cùng mát mẻ.
"Vào đi".
Phương Nhược Vũ mỉm cười bước vào, ngó quanh một hồi chờ mẹ Nghiêm trở về phòng ngủ chính, nhanh chóng đi thẳng đến phòng ngủ của Nghiêm Song.
Nghiêm Song cũng không quản cậu, đi đánh răng rửa mặt, trở về phòng liền trực tiếp vén chăn nằm xuống.
Phương Nhược Vũ ngăn cản: "Này, anh ngủ vẫn chưa đủ sao?"
Nghiêm Song có chút thiếu kiên nhẫn, hai mắt híp lại không mở ra được: "Tối qua anh không ngủ, giờ ngủ bù. Cậu thích thì cứ mở máy tính lên mà chơi, mật khẩu không thay đổi, ngủ ngon".
Phương Nhược Vũ nhìn đôi mắt thâm quầng của anh, không biết mấy ngày nay anh lang bạt chỗ nào, dù sao cũng cảm thấy xót xa, không quấy rầy giấc ngủ của anh nữa. Cậu xoay người mở máy tính lên xem, kiểm tra cookie(*) và các file lưu trong máy, bao gồm cả ổ cứng.
(*) Cookie là tập tin tạm, sẽ tự động xóa sau một thời gian nhất định, được lưu trữ trên ổ cứng người dùng. Tập tin này được tạo ra nhằm mục đích tăng tính trải nghiệm, học thói quen người dùng, lưu dữ liệu quảng cáo và đặc biệt hơn và lưu trạng thái đăng nhập tài khoản
Trong máy tính của Nghiêm Song không có gì là bí mật với Phương Nhược Vũ. Năm 16 tuổi, anh đã khai sáng cho Phương Nhược Vũ bằng cách dụ dỗ cậu cùng nghiên cứu phim AV(*). Cũng chính lúc này, Phương Nhược Vũ ngốc nghếch bắt đầu ý thức được mình khác với Nghiêm Song. Thân thể phụ nữ trong mắt cậu chẳng khác gì miếng thịt luộc, không mang đến bất kì cảm xúc nào, chỉ đơn thuần là xem hai cơ thể va chạm.
(*) Phim AV: Phim "con heo"
Lần này, ngoài những bộ phim ngắn về tình yêu khác giới, Phương Nhược Vũ phát hiện trong máy tính còn có rất nhiều thứ mới mẻ. Nào là mấy bài báo phổ cập khoa về tình dục đồng giới, rồi mấy bộ phim ngắn nữa. Phương Nhược Vũ không đeo tai nghe nên không mở video lên xem, trực tiếp tắt máy tính đi.
Cậu không còn cảm thấy kinh ngạc hay lúng túng nữa, thậm chí còn có chút tỉnh ngộ. Cơn sóng lớn ập đến mang theo cảm xúc vừa bình tĩnh vừa sợ hãi như bao trùm lên Phương Nhược Vũ. Cậu khép hai chân, ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn thân hình non nớt của mình. Nửa trên cặp đùi trắng đến phát sáng, còn phía dưới hơi rám nắng mang màu lúa mạch, do tác động của việc mặc quần đùi chơi bóng quanh năm suốt tháng. Chỉ cần hơi dùng lực, kết cấu trên bắp chân của cậu sẽ giống như một con báo nhỏ ngủ đông vươn mình, động đậy sống lưng. Bờ mông của cậu căng mẩy cứng cáp, đường nét eo bụng rõ ràng, như chú cá heo thong thả bơi vào vùng tam giác. Cần cổ cậu thon dài mảnh mai, khuôn mặt trắng nõn như lòng trắng trứng. Phương Nhược Vũ không soi gương cũng biết mình có một đôi mắt sáng ngời. Đôi mắt ấy trong một giây có thể biểu lộ ngàn vạn tâm tình. Toàn bộ cơ thể cậu đều toát lên nhiệt huyết sôi trào.
Giây phút này, Phương Nhược Vũ muốn xóa bỏ thân phận đơn phương thầm mến, dũng cảm đón nhận một tình yêu nồng cháy.
Cậu chậm rãi quan sát nhịp thở phập phồng của Nghiêm Song khi anh chìm vào giấc ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, nhấc lên một góc chăn rồi chui vào, chia sẻ hơi ấm lan tỏa từ thân nhiệt.
Mặc dù Phương Nhược Vũ đã thả lỏng cử động hết mức có thể, chiếc giường kẽo kẹt lún xuống vẫn kinh động đến Nghiêm Song, khiến anh trở mình híp mắt, chợt ý thức được Phương Nhược Vũ đang nằm bên cạnh.
"... Cậu làm gì vậy?"
Phương Nhược Vũ cởi bỏ quần áo, khom người tìm tư thế thoải mái nhất nằm xuống: "Chán rồi, nằm ngủ với anh".
Nghiêm Song lấy tay ra khỏi chăn, xoa xoa mắt trái, lặng im không lên tiếng.
Phương Nhược Vũ rất tự nhiên, nghiêng người đối diện với Nghiêm Song, tựa trán vào vai anh, nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của Nghiêm Song đang dồn dập tiến lại gần.
Nghiêm Song trở mình, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Phương Nhược Vũ cố gắng ổn định nhịp tim, thì thầm với anh, "Em có ngó qua bộ phim AV ngắn mà anh xem".
Không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nghiêm Song khẽ "Ừ" một tiếng trong cổ họng.
"Vậy anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Nghiêm Song thở dài, trầm giọng nói: "Anh sợ làm cậu đau".
"Đổi lại làm với người khác thì em cũng có thể bị đau mà". Đầu Phương Nhược Vũ như sắp quá tải vì bốc nhiệt, một lòng chỉ muốn làm tới cùng với người trước mặt, "Chuyện gì anh cũng giấu em".
"Là về công việc của mẹ anh thôi", Nghiêm Song nhanh chóng trả lời, "Có chuyện gì, anh cũng đều chia sẻ với cậu mà".
Tấm rèm che hờ bị ánh sáng trắng bên ngoài bao quanh, tạo thành một cái lò nung cực đại. Phương Nhược Vũ dậy sớm, không chịu nổi dựa lên cánh tay của Nghiêm Song, chóp mũi chạm vào cằm anh, dần mất đi ý thức mà ngủ say.