Trời vào thu, không khí cũng trở nên mát hơn. Hạ Uyên một mình đi dạo trong công viên. Đột nhiên có một người chạy ngang qua giật lấy túi xách của cô. Cô chạy theo nhưng không kịp. Đúng lúc có một người từ xa cằm túi xách đến đưa cho cô.
- Cái này của cô đúng không?
- Dạ.
- Cầm lấy đi, tên cướp đó chạy thoát rồi cũng may vẫn giữ được túi xách.
- Cảm ơn anh ạ.
Anh xua tay tươi cười:" Không sao"
- -----
Cô trở về với vẻ mặt hốt hoảng, Gia Minh thấy vậy liền hỏi han.
- Cô không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô bước ngang qua anh nhưng anh kéo tay cô lại.
- Tôi đang hỏi cô đấy.
- Anh quan tâm tôi sao?
- Không.
- Vậy tại sao tôi phải nói với anh?
- Vì tôi là chồng cô.
Cô bật cười:" Chồng tôi sao?"
- Chân cô bị thương rồi. Để tôi giúp cô.
Gia Minh kéo cô ngồi trên giường. Sau đó xoăn ống quần cô lên, vết thương liền hiện ra. Chính là lúc cô bị giựt túi xách, tên cướp kia đã đẩy cô ngã xuống đất. Vết thương ở khủy chân tuôn máu ra. Anh có chút xót xa trong lòng, nâng chân cô lên nhìn một lát mới giúp cô băng bó nó lại. Anh vận không hiểu tại sao anh khong yêu cô nhưng lúc nhìn cô đau đớn anh cũng cảm thấy như chính mình đau đớn vậy.
- Xong rồi.
- Cảm ơn anh.
- -----