Nước Mắt Người Vợ

Chương 19




Buổi sáng thức dậy, cô cố xoay người nhưng bị anh ôm rất chặt.

- Ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm lắm.

- Không được, buông tôi ra.

- Không buông.- vừa nói anh vừa lắc đầu.

Hạ Uyên càng muốn thoát khỏi vòng tay của Gia Minh thì cô càng bị anh ôm chặt hơn nữa. Cho đến khi tiếng bụng cô cồn cào anh mới lên tiếng:

- Anh đã đặt đồ ăn sáng cho em. Đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn.

- ---

Người ta nói rằng tiết trời một ngày ở Sapa có đủ bốn mùa. Buổi sáng tiết trời giống như mùa xuân, buổi trưa sẽ nắng nhẹ như mùa hè, sương xuống như mùa thu chính là buổi chiều và không khí bắt đầu rét lành lạnh là dấu hiệu để mọi người biết đã kết thúc một ngày dài. Bụng đã no càng, Gia Minh không nói không rằng mà kéo tay Hạ Uyên băng qua biển người đông nghịch. Ngón tay anh siết chặt lấy ngón tay cô, hơi ấm cũng theo đó mà truyền sang cho cô khiến tay cô vô cùng ấm áp.

Bỗng Gia Minh dừng lại đột ngột khiến Hạ Uyên va vào ngực anh. Cô ngại ngùng lùi lại sau đó ngẩn đầu đảo mắt khắp bốn phía để biết mình đang ở đâu.

- Là nhà thờ sao?- cô hỏi

- Đúng vậy.

Nhà thờ cô đang nhìn chính lá nhà thờ đá. Đây chính là công trình mang đậm dấu ấn của người Pháp với hình dạng và kiến trúc được xây theo kiểu Gotic La Mã. Nét bay bổng của kiểu kiến trúc đó được thể hiện rất rõ qua hình chóp của mái nhà, tháp chuông, vòm cuốn,... Hạ Uyên ngước nhìn một hồi lâu thì bị Gia Minh nắm lấy tay cô kéo vào trong. Đứng trước bàn thánh anh nhìn lên tượng chúa Giesu mà thốt lên:

- Con cảm tạ Chúa. Cảm ơn Ngài đã mang đến cho con một người vợ hoàn hảo như vậy. Sau này con sẽ yêu thương cô ấy, xin Ngài hãy giúp con khuyên nhủ cô ấy. Đừng để cô ấy rời xa con.

Những lời nói lúc này của Gia Minh không hề đá động được quyết định của cô. Ngược lại nó khiến cô cảm thấy giả tạo sau bao điều anh đã làm với cô. Nhưng ở một nơi linh thiêng như thế này, Hạ Uyên không thể cự tuyệt anh nên im lặng lắng nghe anh nói.

Rồi anh bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô, đeo lên tay cô chiếc nhẫn cưới mà cô đã trả cho anh cùng với tờ ly hôn.

- Anh không cho phép em tháo chiếc nhẫn này ra.

- Tại sao?

- Vì em mãi mãi là vợ anh. Là người vợ duy nhất của anh.

Những ngón tay cô mân mê chiếc nhẫn kia bỗng ngừng lại, cô cười khẩy rồi nhìn anh đăm đăm nói:

- Sao anh cố chấp như vậy hả, Gia Minh. Hãy buông tay tôi đi, làm ơn hãy trả lại tự do cho tôi.

- Em vẫn còn giận anh vì chuyện của Linh Chi phải không? Ngày hôm nay anh sẽ nói hết tất cả cho em biết. Anh đã biết bộ mặt thật của cô ta. Và anh cũng đã nhận ra, em mới là người anh yêu nhất trên đời này. Là anh đã sai, anh đã hối hận rồi. Em tha thứ cho anh được không em?

- Tôi đã tha thứ cho anh từ lâu rồi nhưng chúng ta vẫn phải chia tay thôi vì chúng ta không hợp nhau.

Anh đứng phắt dậy khi nghe cô nói hai từ " không hợp". Tim anh như vỡ tan khi nghe cô nói như vậy.

- Em yêu anh, anh yêu em. Có gì mà chúng ta không hợp chứ.

- Tôi không yêu anh.- cô lắc đầu quay đi.

Gia Minh xoay người cô lại:

- Em nhìn xem, Chúa đang nhìn chúng ta đấy. Em nói thật đi em có yêu anh không?

- Tôi...

Rồi anh lại nói tiếp:

- Chúa là người rất khoan dung, em là người tin vào Chúa, vậy tại sao em không thể tha thứ cho anh hả, Hạ Uyên. Anh phải làm gì thì em mới chịu cho anh một cơ hội hả em?

- Anh đừng ép tôi.

Nói xong, cô gạt tay anh, chiếc nhẫn cô đã bị tháo ra cũng theo đó mà rơi xuống sàn. Tay phải che nửa khuôn mặt giấu đi giọt nước mắt mà chạy ra khỏi nhà thờ.

Cô đã đứng bên ngoài rất lâu đợi anh. Tận 30p sau, anh mới trở ra. Trong 30p đó anh đã quỳ gối cầu nguyện cùng Chúa.

" Con biết Ngài luôn yêu thương và lắng nghe con chiên của Ngài. Con biết là con đã sai, cô đã khiến cho cô ấy chịu đau khổ. Con hối hận lắm rồi, con không muốn mất cô ấy. Xin Ngài hãy giúp con một lần, con xin ngài đấy."

****

- Chúng ta đi thôi.

Anh từ cửa lớn nhà thờ mà bước ra. Ánh mắt đượm buồn nhưng vẫn không giấu được sự thâm tình dành cho cô. Anh lái xe đưa cô đi, tựa như vô thức hai người ngồi trong xe nhưng chẳng nói lời nào. Trải dọc theo triền đồi dẫn đi Ga cáp treo Fansipan, là khoảng 8000m2 hoa tam giác mạch trắng, hồng, tím xen kẽ nhau mà phủ kín núi đá. Hạ Uyên hít một hơi thật sâu, cô cảm nhận hương vị tươi mát của vùng cao mà bất giác hai chân mày giãn ra dễ chịu. Gương mặt cô không còn căng thẳng mà bình yên đến lạ.

Gia Minh nắm tay cô rảo bước trong biển hoa. Cô bị cánh đồng hoa này làm cho ngây ngất. Từng cơn gió thoáng qua làm cánh hoa bay phấp phới tạo nên một khung cảnh rất nên thơ. Họ hồn nhiên, vui vẻ như lần đầu đến đây.

Trên đường về, mấy viên đá lỏm chỏm trên đường khiến Hạ Uyên trượt chân. May thay Gia Minh đã đỡ lấy cô. Nhưng lại không may cho anh, anh lại bị trượt chân thay cô. Anh chênh vênh giữa chân trời và mỏm núi. Tay anh bấu víu vào một cành cây nhưng sức nặng cơ thể của anh lại quá đỗi so với cành cây. Nó đã gãy ngay khi anh nắm lấy được vài giây. Hơi thở anh trở nên phức tạp, gương mặt biến sắc. Hạ Uyên hốt hoảng chòm xuống đưa tay về phía anh:

- Nắm lấy tay em, em sẽ cứu anh.

Anh nắm lấy tay cô. Nhưng sức cô không chịu nỗi. Anh thấy thế, chỉ sợ cô sẽ té xuống núi theo mình liền nói:

- Buông anh ra.

- Không được. Em không buông.

- Nghe lời anh, buông anh ra. Anh là người làm em chịu nhiều tổn thương, là anh khiến em phải đau lòng. Em nhớ không, anh đã nói nếu anh sống anh sẽ không buông tay em, anh sẽ không ký đơn ly hôn đâu. Cho nên nếu anh chết, em sẽ được tự do.

- Nhưng em không muốn anh chết.- cô mếu máo

- Tại sao lại không muốn anh chết? Anh sống, em không thể ly hôn được. Nếu anh chết rồi, em sẽ dễ dàng ly hôn không phải sao?

- Không. Em muốn anh sống, em không muốn ly hôn. Em yêu anh, là em dối lòng mình, em vẫn yêu anh, em rất yêu anh.

Cô vừa nói, nước mắt vừa tuôn trào. Giọt nước mắt ấm áp của cô rơi lả chả trên mặt anh. Cô sợ anh chết, cũng vì sợ mất anh, mất đi tình yêu duy nhất của mình.

Gia Minh nghe cô nói dường như có lại động lực. Anh nhanh trí phát hiện trên vách đá có một khe nứt vừa đủ để anh đặt chân vào. Anh muốn đánh cược một lần nữa với tình yêu cô dành cho anh.

- Có phải anh sống, em sẽ không ly hôn phải không?

- Đúng. Đúng. Chỉ cần anh sống là đủ rồi.

Cô gật đầu lia lịa.

- Được.

Anh nắm lấy tay cô, một chân đạp vào khe núi, dùng sức mà bò lên.

Vừa lên tới, anh đã ôm cô vào lòng siết chặt. Cô vui mừng đến nước mắt chảy ùa ra. Cũng may, cô đã cứu được anh, cứu được tình yêu duy nhất của mình.

- ----