Gia Minh hối hả chạy về nhà cô nhưng cô không có ở nhà. Anh liền chạy ra biển. Hóa ra cô ở đó. Cô vẫn dịu dàng như vậy, mặc một chiếc váy trắng ngồi trên cát. Anh định chạy lại nhưng...
"Hạ Uyên. Về nhà thôi."
Bảo Huy mang đến cho cô một đóa hoa baby trắng. Anh trao cho cô. Rồi hai người họ quay lại liền nhìn thấy Gia Minh đứng đó.
Gia Minh từ từ tiến lại chỗ họ. Anh mặc chiếc sơ mi trắng nhưng đến tận 3 nút áo từ cổ xuống vẫn chưa gài. Một tay cằm áo vest đen, một tay xỏ vào túi quần.
- Mẹ nói em ở ngoài đây.
- Anh đến tìm em có chuyện gì không?
- Anh.... - Gia Minh ngập ngừng, thật ra anh muốn nói rằng " Anh nhớ em, anh muốn gặp em"
- Về nhà thôi, trời sắp tối rồi.- Bảo Huy lên tiếng chặt đứt không gian ngột ngạt giữa ba người.
- ----
Bàn ăn.
Hạ Uyên ngồi đối diện với Gia Minh còn Bảo Huy đã xin phép về trước vì công việc ở tiệm tranh. Mẹ cô ngồi vào ghế ba cô hay ngồi. Bà gắp thức ăn cho Gia Minh:
- Con rể, ăn nhiều vào. - rồi quay sang nhìn Hạ Uyên - sao con không gắp thức ăn cho chồng con. Mẹ đã nói mẹ tự lo được rồi, con nhìn chồng con xem, thiếu con nó xanh xao thấy mà thương.
Hạ Uyên bấm bụng gắp một đũa cho Gia Minh. Anh mỉm cười nồng thắm nhìn cô.
Dừng một lát, mẹ cô lại nói tiếp:
- Mấy món này ăn hoài con không ngán sao?
- Không mẹ à, món vợ con nấu là ngon nhất.
- Coi kìa, nịnh vợ thế không biết. Không ngán thì ăn nhiều vào.
Làm sao anh ngán được chứ. Anh nhớ mùi vị cô nấu đến phát điên. Ngày trước có cô anh vô tâm, không thèm ăn những món cô nấu. Nhưng khi đã niếm thử vài lần, anh như bị nghiện. Món cô nấu chan chứa yêu thương và rất ngọt ngào. Từ khi cô đi, anh càng nhớ hơn nữa. Hôm nay được ăn lại, anh mừng muốn khóc.
- ----
Trời đã tối, anh được mẹ vợ giữ lại. Chỉ một tuần không gặp mặt, nhưng Hạ Uyên hoàn toàn trở thành một con người khác. Cô không còn yếu đuối như ngày nào mà vô cùng mạnh mẽ. Mạnh mẽ từ hành động đến lời nói khiến Gia Minh rất bất ngờ. Cô lấy quần áo của anh hai cô mang cho anh thay. Sau khi tắm xong, anh thấy cô đang loay hoay với tấm niệm dưới sàn anh liền hỏi:
- Em làm gì vậy?
- Tối nay anh ngủ trên giường đi, em ngủ dưới đây.- Hạ Uyên trải niệm trên sàn gần mép giường, vừa làm cô vừa nói rất ung dung.
- Sao không ngủ chung với anh?
- Em không quen.- nói xong cô đắp chăn kín mít không nói thêm nữa.
Hạ Uyên giở nhẹ chăn ra, cô quay mặt sang thì thấy anh nằm gần mép giường đang hướng mắt nhìn cô. Cô kinh ngạc kéo chăn lại rồi lại từ từ giở ra.
- Anh nhìn em làm gì? Sao không ngủ đi.
- Anh không ngủ được. Anh...
Cô như nhớ ra tờ giấy ly hôn liền chặn ngang câu nói của anh:
- Anh gấp gáp đến tìm em như vậy có phải thủ tục ly hôn gặp vấn đề không?
- Em nóng lòng muốn ly hôn với anh đến vậy sao?
Cô liền ngồi bật dậy.
- Không phải là em mà là anh nóng lòng. Còn 3 tháng 3 tuần nữa thôi anh vẫn không chịu được sao? Hay là Linh Chi....
Nghe nhắc đến Linh Chi anh liền quay sang chỗ khác. Thấy anh không muốn nghe, cô cũng không nói nữa liền nằm xuống cũng quay sang một hướng khác. Cô không hề biết chuyện của Linh Chi và anh. Cô cứ tưởng anh nôn nóng muốn ly dị để sống chung với Linh Chi nên mới đến đây.
Một lúc sau, không gian im ắng bị anh phá tan với lời nói rất lạnh lẽo:
- Tờ giấy ly hôn anh xé rồi. Anh không muốn ly hôn.
Cô đã nghe nhưng vẫn giả vờ không nghe. Cô im lặng rồi ngủ đi. Cả hai đều ngủ nhưng không nhìn mặt nhau nhưng nhịp thở lại đều đều như nhau.
- ---
Sáng hôm sau. Hạ Uyên tựa vào tường nhìn trâng trâng Gia Minh đang ngồi trên giường mà nói:
- Anh về đi, nếu anh không làm được thì kí xong đưa em. Em sẽ làm nốt thủ tục cuối cùng.
- Anh đã nói anh không muốn ly hôn rồi. Tại sao em lại nóng lòng như vậy. Có phải vì Bảo Huy không?- anh ngồi dậy chạy lại bấm chặt vai cô.
Cô gạt tay anh ra, quay ra cửa sổ.
- Không liên quan đến anh ấy. Đây đều là ý của em. Em muốn chúng ta không làm lở dở nhau. Anh còn có Linh Chi, không phải anh vẫn luôn yêu cô ấy sao? Em biết anh thương hại em nên mới đến đây nhưng em không sao. Người anh nên bên cạnh bây giờ là cô ấy không phải em.
Gia Minh bước tới, hai tay đặt lên vai cô xoay người cô lại.
- Không. Người anh cần bên cạnh là em không phải cô ta. Anh và cô ta đã chấm dứt rồi.
Cô tròn mắt kinh ngạc:" Chấm dứt."
- Đúng. Anh biết hết sự thật rồi, là cô ta hại em. Lẽ ra anh nên tin em, anh xin lỗi.
Nghe anh nói, nước mắt cô lắng động nơi khóe mắt. Cuối cùng anh cũng tin cô. Cô nhếch miệng cười như trêu đùa chính bản thân mình, ngẩng cao đầu nhìn anh:
- Tại sao đến bây giờ anh mới tin em? Em đã giải thích với anh rất nhiều nhưng anh vẫn không chịu tin.
Cô ấm ức mà nói, rồi đẩy anh ra, nuốt nước bọt thật mạnh rồi quả quyết:
- Sáng tỏ rồi, em cũng mãn nguyện rồi. Nhưng chuyện của chúng ta vẫn không thể tiếp tục được. Anh ký đơn đi, chuyện còn lại em sẽ giải quyết.
- Không, anh không muốn. Anh xin lỗi, là anh không tốt. Anh đã dày vò em, hãy cho anh một cơ hội đi Hạ Uyên.
- Em mệt rồi, hãy buông tay em ra đi anh.
Gia Minh bước tới ôm chầm lấy cô.
- Anh sẽ không buông tay em đâu. Em đừng hòng.
- Em đã quyết định rồi, em sẽ không thay đổi nữa đâu.
- Em không thay đổi được, anh sẽ giúp em thay đổi.