Nước Mắt Coolboy

Chương 11: Thi học kì




_Đừng nhìn tớ lúc tớ cười

– Tớ hay cười lắm

– Tớ cười cho cả những niềm đau !

– Tớ cười cho cả những giả dối !

– Cười cho những giọt nước mắt tớ đã từng rơi !

– Tớ cười vì nhận ra những thứ giả tạo sao ngọt ngào quá

– Để giờ đây nụ cười tớ lạc lõng

– Tớ đánh mất nụ cười dành cho tớ mất rồi

-----------------------------------------------------------------------------------------

Thoáng cái, kì thi học kì đã đến, chúng tôi bước vào giai đoạn căng thẳng nhất. Chiều nay, tôi thi 2 môn là Toán và Văn, ngày mai hai môn Lí, Hóa, tiếp sau đó 2 ngày là thi môn Anh cả nói và viết, mấy môn kia thi xong hết từ tuần trước rồi, may ghê. Trường tôi nó cực vậy đó, thi liên tiếp nhưng may mà được nghỉ buổi sáng để ôn thi. Ngồi trước bàn học cố gắng nhồi nhét tất cả cái đề cương Văn từ 4 giờ sáng. Cũng may đây là môn tủ của tôi cùng lắm chém vài câu là được.Toán thì chỉ có bài tập, tôi giải sẵn ra một cuốn vở rồi. Nhỏ Mai chẳng biết đi đâu, để tôi ngồi nhà chán chết, muốn gọi cho Phong để nhờ anh chở đi chơi, coi nhà là giải tỏa trước giờ thi lại nhớ ra tôi nhờ anh kèm hộ từ lúc thông báo thi đến giờ, kêu anh đi chơi nữa thì sao mà anh ôn bài được. Ngồi nhà đến khoảng 9 giờ sáng, tôi cầm túi xách, nhét thêm mấy cuốn vở+sách cần cho buổi chiều. Thay bộ đồ ở nhà thành yếm jean áo phông trắng rồi ra khỏi nhà. Coi như đây vừa là đi chơi vừa đi tìm kí ức luôn (Alice: giờ t/g sẽ nói luôn nhé, Linh bị mất trí nhớ sau tai nạn. Định để lúc kết mới nói cơ mà nỡ tiết lộ ở chap trước rồi ^^). Tôi bắt đầu đi trên vỉa hè, bắt đầu đi theo con tim chỉ dẫn (Sến quá ặc ặc), gọi là theo linh cảm ý. Con đường càng lúc càng quen hơn với tôi sau 30 phút vòng vèo qua những con hẻm và cuối cùng, tôi đi đến một quán cà phê. Nhìn nó quen đến mức tôi không ngần ngại mà đẩy cửa bước vào, chẳng hiểu sao, tôi lại chọn một bàn ở gần của sổ, nhìn thẳng ra thác nước nhân tạo. Tôi chẳng biết tại sao lạingồi ở chỗ này, đôi chân tôi tự nhiên bước đến. Ngồi xuống bàn, người phục vụ cầm menu ra, nhìn thấy tôi, chị hơi ngạc nhiên thốt lên:

_Nhật Linh, là em đúng không.Người phục vụ nữ kêu tên tôi.

_Vâng, em là Nhật Linh, chị quen em?? Tôi khó hiểu, nhìn người này thật quen mà cũng thật lạ.

_Em không nhớ chị sao, chị là Thanh, ngày trước em vẫn hay đến quán của chị mà. Chị Thanh kêu lên.

_Em…ơ….em aissss em hơi đau đầu một chút, chị là ….tại sao em không nhớ nổi. Tôi ôm đầu, đầu tôi tự dưng đau nhói hình ảnh này hiện ra ….tôi…chị Thanh nói chuyện rất vui vẻ….anh Phong….. tiếng hét…tiếng khóc….Tôi cố nhớ thêm nhưng không được gì. Tại sao, tại sao mỗi khi tôi nhớ ra được một chút thì lại mất phần quan trọng nhất, tại sao?.

_Thì ra đúng nha vậy. Chị Thanh lẩm bẩm. Tôi khó hiểu nhìn lên, tại sao chị lại nói vậy.

_Tại sao chị lại nói vậy. Ý nghĩ của tôi biến thành lời nói từ bao giờ.

_À, không có gì đâu, chị thấy người ta bảo em bị mất trí nhớ, không cần cố nhớ làm gì đâu, chỉ cần nhớ chị đã gặp em và đã coi em là em ruột là đủ. Chị nói, ngồi xuống ghế.

_Chị quen em?? Tôi nghi ngờ.

_Đúng vậy. Chị Thanh cười tươi nhìn _Em uống gì, gọi đồ uống đi rồi chị em mình nói chuyện tiếp.

_Em muốn một…_Trà sữa bạc hà. Tôi chưa kịp nói xong chị đã cắt lời tôi. Đúng là tôi thích trà sữa bạc hà thật, sao chị lại biết, chẳng lẽ chị đúng là người tôi từng quen. 5 phút sau, một người phục vụ khác bê ra 2 trà sữa bạc hà. Chị đưa tôi một li rồi lấy một li. Tôi khuấy khuấy li trà sữa rồi bắt đầu uống.

_Chị có thể nói cho em chuyện trước kia được không ạ? Tôi hỏi,

_Không vẫn đề, em muốn nghe chuyện gì. Chị nhiệt tình hẳn.

_Chuyện của em mà chị biết trước kia.

_Ok, vậy bắt đầu từ đâu đây ta.

_Từ đầu luôn ạ. Tôi nhanh nhảu.

_Ừm được rồi.

-----------------previousback-------------------

Vào một buổi chiều,nó đến quán của chị. Mai và nó là khách quen của quán này nhưng hôm nay không giống như mọi khi, nó không đến cùng Mai mà chỉ đi một mình. Nó đến gặp chị để tâm sự một số chuyện cũng như thăm chị. Nó bước vào quán, đôi mắt buồn thẳm, gương mặt mệt mỏi.

_Nhật Linh, lại đến à, ngồi đi em. Chị Thanh vui vẻ đi ra chào nó.

_Dạ, em đến tâm sự vói chị.

_Rồi ngồi đi, có gì muốn nói với chị nào.

Nó bắt đầu kể:

Mấy ngày nay, hôm nào cũng có thư đe dọa nó gửi đến nhà, có khi là cả một con dao. Tất cả những bức thư chỉ có chung một nội dung chính :”Tránh xa anh Phong ra, nếu không mày sẽ chết.” Nó cảm thấy rất sợ. Không phải vì sợ bị hại mà sợ phải rời xa hắn. Sáng nay, khi nó đi đến trường, thấy Phong và một cô gái khác đang ôm hôn nhau thắm thiết. Nó không tin nổi vào mắt mình, tại sao Phong làm như vậy mới nó. Nó bỏ chạy khỏi chỗ đó, trước khi biến mất ở ngã rẽ, nó nghe thấy tiếng Phong gọi mình nhưng vẫn không dừng lại. Nó nghỉ học hôm đó, về nhà, nó khóc đến sưng húp mắt lên. Nó không biết tìm ai để tâm sự liền nhớ ra chị và đi đến đây.

_Chị nghĩ em phải làm sao đây, anh phong có người khác rồi. Hức hức. Nó kể xong, nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.

_Em có tin Phong không. Chị hỏi.

_Từ trước đến giờ, em luôn tin anh ấy, nhưng hôm nay đã tận mắt như vậy làm sao em dám tin. Nó nói.

_Tất cả những gì mình thấy chưa chắc đã là sự thật, em nên suy nghĩ kĩ. Chị nói. Nó đâu có biết trong khi nó kể thì chị đã bí mật ghi âm và gửi cho Phong :”Nghe đi để biết bạn gái cậu đang thế nào, tôi không giúp được cậu đâu, tự đi mà giải thích”.

_Nhưng…_Đó chắc là cái bẫy. Nó đang định nói thì chị xen vào.

_Em hãy tin cậu ta, cậu ta không làm gì để tổn thương em đâu. Chị khuyên,

Trong lúc nó đang phân vân không biết có nên tin hắn hay không thì chiếc xe của Phong đậu trước cửa quán thu hút được khá nhiều sự chú ý. Minh Phong bước xuống, dáng vẻ khá vội vã. Phong bước vào quán, liếc mắt một vòng rồi dừng lại ở chiếc bàn cạnh của sổ, chị Thanh có vẻ như đã thấy hắn, giơ tay ra hiệu. Hắn đi đến bàn nó và chị Thanh đang ngồi, chị nhẹ nhàng ra khỏi chỗ, hắn thay thế chỗ của chị. Nó suy nghĩ hồi lâu rồi cũng quyết định tin hắn.

_Em biết rồi…Ơ. Nó vừa ngẩng mặt lên đã thấy hắn ngồi đó.

_Sao lại khóc?Hắn hỏi.

_Sao anh lại ở đây. Nó ngơ ngác, một phút trước còn là chị mà.

_Trả lời câu hỏi của anh. Hắn ra vẻ nghiêm túc.

_Thích khóc thì khóc. Giọng nó hơi lạc đi một chút vì khóc nhiều.

_Không đùa. Hắn lạnh lùng.

_Tại…tại….tất cả là tại anh.

_Sao lại tại anh. Hắn giả nai.

_Anh đừng nói dối nữa, hồi sáng em đã thấy hết rồi, anh đã làm việc gì chính mắt em nhìn thấy hết hức hức, tại sao anh làm vậy hức hức tại sao. Nó nói, vừa nói vừa nấc lên.

_Em nghe anh giải thích đã, hồi sáng Linh Đan gọi anh ra để tỏ tình với anh, anh không đồng ý, sau đó lúc anh định bỏ đi thì cô ta kéo anh lại và hôn anh, anh không làm gì hết. Hắn nói ngắn gọn nhất có thể.

_Thật? Nó ngước đôi mắt rơm rớm nước mắt lên.

_Thật. Hắn trả lời quả quyết.

_Anh không nói dối? Nó hỏi lại cho chắc.

_Không hề. Giờ thì chịu nín chưa. Anh đưa em đi ăn kem. Hắn vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt của nó. Nó ngoan ngoãn đi theo hắn. Trên đường đi, có một quán kem ở bên đường, hắn kêu nó đợi, hắn đi qua mua kem cho nó. Vừa đi được nửa đường thì chiếc ô tô lao đến, nó hốt hoảng vội lao ra ôm lấy anh sau đó nó ngã xuống, ngất lịm đi. Anh gục đầu khóc bên cạnh nó, người đi đường chứng kiến cảnh vừa rồi hét lên. Sau đó họ lập tức gọi cấp cứu đưa nó đến bệnh viện.

-----------------------------------------------------------------------------

Chị Thanh kể xong, tôi hơi trầm ngâm. Sau khi cho vỗ vỗ vào vai tôi mới tập trung lại.

_Từ sau đó không thấy em tới quán.

_Ra là vậy, cảm ơn chị. Giờ em có việc rồi. Khi nào rảnh em sẽ ghé tiếp.

_Ok em, rảnh nhớ đến chơi với chị. Chị nói xong, tôi bước khỏi quán, nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa, tôi tìm quán ăn rồi ăn ở đó luôn. Khoảng 12 giờ 45 tôi đi đến trường để chuẩn bị cho buổi thi. 2 giờ chiều khối tôi mới thi.

------------------------------------------------------

Giữ đúng lời hứa Alice đăng chap rồi nhé. Admin không chịu xóa mấy chap kia nên mình phải đang bù vào. Mọi người thông cảm nha