Điện thoại reo vang, Huy vôi vàng nhấc máy, nhưng tim lại hẫng một nhịp khi đó là một dãy số lạ…
Huy nghe máy, và chưa lần nào trong đời, anh cảm thấy biết ơn Chúa như lúc ấy. Lái xe thẳng đến khu nhà thuộc sở hữu riêng của Sunshine dùng để cấp cho những nhân viên cấp cao từ nước ngoài đến, Huy thầm mắng mình ngu ngốc. Anh đã tìm khắp mọi nơi, vậy mà không nghĩ tới chỗ đó. Nhưng cũng không thể trách anh, khi số lần Đan sống ở đó đếm trên đầu ngón tay. Cũng may, khi ấy anh đã dặn dò người bảo vệ trị an khu nhà này, nếu có gì liên quan đến Đan thì báo lại cho anh. Bởi khi ấy, hai người vẫn chưa quay lại với nhau, vì thế anh không thể nào ra mặt để lo lắng cho cô. Còn bây giờ…
Cô gái này, sao không phút nào khiến anh thôi lo lắng.
Chết tiệt!
Đã thế thang máy lại không trống, Huy nhìn con số đang chỉ từng tầng mà điên tiết cả người. Vậy thì chỉ còn cách chạy bộ mà thôi…
Tầng 1….
Tầng 2….
.
.
Tầng 7….
Huy bám vào lan can thở dốc rồi chuẩn bị chạy lên tầng kế tiếp… Nhưng một bóng dáng co ro nơi góc cầu thang đã khiến Huy dừng bước, tâm bất chợt trở nên đau đớn…
Cô ngồi đó, dường như không muốn một ai có thể tìm thấy mình. Chiếc áo mỏng manh trên người phần phật bay trong cơn gió buốt buổi đêm. Huy nghe lòng mình đắng lại… Tại sao em cứ gánh lấy mọi thứ về mình, tại sao em phải sống với những nỗi đau chưa bao giờ dứt…
_ Đan à. – Giọng Huy khàn đi, anh ngồi xuống cho ngang tầm với cô
Đan mơ hồ ngẩng lên, vẻ mặt tái nhợt, không chút máu, nhìn anh không dám tin, sao anh… lại ở đây chứ? Cô cứ ngỡ mình đang mơ, nên từ từ gục đầu xuống lại…
_ Anh đây, Đan à! – Huy đưa tay xoa nhẹ bờ vai căng cứng của Đan, tim từng cơn siết lại…
Huy? Đúng là anh rồi. Đan ngẩng đầu lên, lần này đôi mắt đã có thần hơn trước…
_ Huy à, em không mở cửa vào nhà được, rõ ràng là em nhớ mật mã mà. – Đan lẩm bẩm
Huy cứng người nhìn mái tóc dài gần tới thắt lưng nay chỉ còn lưng chừng ngang cổ, màu đen huyền cũng mất đi. Tuy dưới ánh đèn mờ, mọi màu sắc đều không rõ ràng nhưng anh biết nó không còn là màu đen nữa. Tại sao, chỉ chưa đến một ngày? Chuyện gì đã khiến cô ra nông nỗi này.? Chuyện gì khiến cô ngay cả nhà của mình mà cũng không nhớ ở tầng mấy…
Đan nhìn Huy rồi đưa tay lên như một đứa trẻ vòi mẹ bế…
Cố nén nỗi sợ hãi đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng, Huy bế Đan lên, thấp giọng hỏi…
_ Chuyện gì thế em? Sao em lại như thế này?
Đan không nói gì, chỉ càng vùi mặt sâu hơn vào lòng Huy, cô mệt mỏi quá rồi…