Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 8: Hoang mang




“ Kí ức là mảnh ghép của quá khứ. Ta chẳng thể vứt bỏ được nó bởi đó chỉnh là cuộc sống. Quá khứ - Hiện tại – Tương lai. Cuộc đời mãi tuần hoàn.” 

Đan bước đến bên cây đại dương cầm màu trắng. Đây là món quà sinh nhật cha tặng cô bé vào năm sinh nhật 7 tuổi. Đặt tay vào phím đàn đầu tiên, kí ức ùa về như một thước phim quay chậm. Đan học đàn từ năm 3 tuổi. Tình yêu âm nhạc lớn dần trong cô bé từ đó. Đan yêu những âm thanh thánh thót ấy, yêu tha thiết… 

Vậy mà chẳng ai hiểu vì sao vào một ngày mưa tầm tã hai năm về trước Đan đã tự tay đóng nắp đàn, một lần và mãi mãi…. 

Giờ đây Đan không biết mình có đủ can đảm để tiếp tục hay không. Đan rất sợ, sợ mình không đủ can đảm để đối diện. Sợ đối diện với những kí ức của hai năm về trước, sợ bắt gặp bóng dáng của một người…. 

_ Bạn đang nghĩ gì thế?- Huy lo lắng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Đan 

_ Không có gì! Bản nhạc gì thế? 

Huy nhíu mày đưa cho Đan bản nhạc trên tay. Cô bé nhẹ nhàng đỡ lấy. Nhưng khi tựa đề bài hát vừa xuất hiện, đôi tay Đan trở nên run rẩy, bản nhạc rơi xuống đất…. 

“ MY HEART WILL GO ON” 

_ Tại sao? Tại sao lại là nó?- Đan lẩm bẩm. Cô bé lùi ra sau, như sợ hãi một điều gì đó đang diễn ra, một hình ảnh thuộc về miền kí ức… 

Tay Đan bảm chặt vào mép cây dương cầm, đôi mắt nhìn Huy sợ hãi, đau đớn. Tay kia cô bé ôm chặt lấy ngực mình… Đan không thở được. Đây là triệu chứng luôn xuất hiện khi Đan xúc động mạnh. 

_ Bạn… bạn sao thế?- Huy hốt hoảng. Cậu nhóc chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chặt cô bé vào lòng. Đan không khóc, không hề có lấy một giọt nước mắt… 

Đan vẫn không hé răng nói nửa lời, điều ấy khiến Huy như phát điên lên. Và rồi cậu cảm nhận được cơ thể Đan yếu dần trong vòng tay mình. Cô bé chìm vào vô thức. 

_ Trả lời tôi đi!- Huy vỗ vào má Đan- Đừng làm tôi sợ! 

_ Con bé sao thế?- Vú Hà hốt hoảng chạy vào 

_ Cháu không biết! 

_ Đưa Đan lên phòng đi! 

Huy làm theo như một cái máy. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu nhóc vẫn chưa hết ngỡ ngàng. 

…. 

_ Trước kia, cô bé có bị chấn động gì mạnh không?- Vị bác sĩ nhìn vú Hà và Huy 

_ Có, đó là một cú sock lớn nhưng bác sĩ là người rõ hơn ai hết mà!- Vú Hà ngạc nhiên 

_ Tất nhiên! Nhưng lần này đó không phải là nguyên nhân! 

_ Sao? 

_ Có lẽ Đan vẫn còn ám ảnh một việc gì của quá khứ ám ảnh, không thể tự giải thoát mình ra khỏi điều ấy. Vì thế cô bé trở nên sợ hãi những gì gắn với mảng kí ức kia. Cô bé từng bị bỏ rơi à? 

_ Không!- Vú Hà sững sờ- Vậy chúng tôi phải làm gì? 

_ Giúp Đan quên đi những điều ấy. Đừng vội vàng hay thúc ép cô bé. Sức khỏe Đan vốn dĩ đã chẳng tốt rồi! 

_ Cảm ơn bác sĩ! Để tôi tiễn ông!- Nói rồi vú Hà ra khỏi phòng 

Huy quay lại giường Đan. Cô bé nằm đó, khuôn mặt thiên thần đầy vẻ sợ hãi, một giọt nước mắt hiếm hoi tuôn rơi nơi khóe mi. Tâm trí Đan đang trôi về một nơi nào đó xa xăm, một nơi Đan thấy rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ… Đan thâý mình đang đuổi theo ai đó, muốn gọi tên nhưng cổ họng cứ nghẹn lại… Càng chạy, khoảng cách càng xa. Bất chợt, người ấy biến mất… 

_ Đừng đi mà!- Đan thét lên trong cơn mê 

Huy vội vã quay lại, nắm chặt lấy bàn tay đang huơ vô định trong không gian, tay kia khẽ lau đi lau đi những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê… 

_ Chuyện gì đã xảy ra với cậu?- Huy nghẹn lại 

Đan vẫn mệt nhoài trong giấc ngủ đầy mộng mị… 

Đêm dài cứ lặng lẽ trôi di, trôi đi trong sự lo lắng đến khắc khoải của Huy và vú Hà….