Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 74




Vì đã quá khuya, Đan cùng Huy trở về căn nhà mà Đan đã sống trước khi đi Thụy Sỹ. Kể từ khi ba và ** Hà kết hôn, Đan đã chuyển ra ngoài sống, nhường lại không gian riêng cho hai người. 

Lần này trở về, mọi việc bận rộn rất nhiều. Đan phải đi theo đoàn suốt, còn Huy cũng phải kiểm tra việc vận hành của Sunshine tại Việt Nam, vì thế thời gian họ dành cho nhau là cực kì ít. Ngoại trừ việc gặp mặt nhau tại nhà vào buổi tối, cả hai suốt ngày chỉ nghe giọng nhau qua điện thoại. Có những lúc, vì mệt mỏi quá mà Đan ngủ gục bên máy tính mà chẳng hề hay biết khiến Huy xót xa vô cùng. Nếu biết thế, ngay từ đầu anh đã không cho cô nhận lời trở về. Sức khỏe của Đan vốn đã không hề tốt. Nhẹ bế Đan trở về phòng, Huy rất cẩn thận để không phải đánh thức cô, vậy mà vừa đặt Đan xuống giường, cô đã mơ màng tỉnh lại… 

_ Mấy giờ rồi anh? 

_ 10h rồi. 

_ Không được, còn sớm quá, em còn rất nhiều việc chưa làm. Em chưa chỉnh sửa xong những bản thiết kế mọi người gửi, phải xong trong hôm nay, mai có cuộc họp trực tuyến rồi, không thể nào chậm trễ hơn nữa đâu anh. – Đan nói mà mắt chẳng thể mở nổi. Cô buộc mình đứng dậy nhưng rồi lại ngã mạnh xuống giường. – Ôi! Đau đầu quá! – Đan rên rỉ 

_ Ngủ đi em. – Huy đau lòng – Mọi việc hoãn lại cũng chẳng vấn đề gì. 

_ Không được đâu. – Đan muốn ngồi dậy lần nữa nhưng lại bị Huy ấn xuống. 

_ Không cãi nữa. – Dụ dỗ không được, Huy chỉ còn cách cưỡng ép, tay anh nhẹ nhàng xoa thái dương giúp cô. 

Đầu chạm vào gối một lần nữa, khiến cơn buồn ngủ trong Đan thắng thế, cô không nói nổi một lời nào nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Đợi Đan ngủ sâu, Huy tiến về thư phòng, giải quyết công việc của mình… 

Đơn vị tài trợ về trang phục cho cuộc thi lần này, lại chính là Sunshine, vì thế trong những cuộc họp, thỉnh thoảng Đan vẫn gặp Huy đi cùng với tổng giám đốc của Sunshine tại Việt Nam. Quả thật là trái đất tròn. Đan không ngờ người đứng đầu Sunshine tại Việt Nam lại là Ken – người năm nào luôn gửi cho Đan bó hồng to cùng tấm thiệp xanh sẫm. 

_ Chúng ta lại gặp nhau rồi! – Ken đưa tay ra 

_ Chào anh. – Đan mỉm cười đưa tay bắt tay anh 

Huy đứng một bên, vẻ mặt như mới uống phải một bình dấm chua. Vì đang ở Việt Nam, nên anh không thể công khai anh là chồng chưa cưới của cô, tránh gây thêm nhiều phiền phức, bởi Đan là người của công chúng, còn Huy, tiếng tăm cũng không hề nhỏ. Bắt tay xã giao có cần phải chặt và lâu thế không? 

Ken buông tay Đan, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh Đan. Từ ngày đầu tiên anh ta mang thân phận CEO đến đây, Ken đã muốn cười lớn, không ngờ thế giới này lại nhỏ đến vậy. Người cướp đi mối tình đầu của anh, làm tổn thương sỉ diện của một thằng con trai mới lớn ngày ấy lại chính là lãnh đạo trực tiếp của anh. Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tình yêu Huy dành cho cô gái bên cạnh, Ken hiểu, họ vẫn là của nhau. 

Đan cùng mọi người tới nơi chuẩn bị trang phục cho đêm thi. Quả thực, nhân viên của Sunshine đều đã được chon lọc rất kĩ càng. Trang phục, từ thiết kế đến chất liệu đều hoàn hảo. Đan chạm vào một chiếc đầm dạ hội gần đấy… 

_ Cái này, tôi nghĩ bạn nên dùng voan cho phần đuôi váy sẽ đẹp hơn. Lần này, cuộc thi sẽ tổ chức tại Tuần Châu, Hạ Long, nên sẽ chịu ảnh hưởng nhiều từ gió biển. Mà voan là một chất liệu nhẹ, nên sẽ tạo được sự lay động nhẹ nhàng khi thí sinh bước đi, do đó sẽ tạo nên sự uyển chuyển, có phần mơ hồ. – Đan nói say sưa. 

_ Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, tôi đang tìm điểm thiếu sót của bộ váy này mà vẫn chưa tìm đươc. Giờ thì tốt rồi. Cảm ơn cô. – Người thiết kế phấn khởi nói với Đan. 

_ Không có gì. – Đan mỉm cười bước tiếp. Thiết kế luôn khiến cô quên mất mình là ai, đang ở đâu và cần phải làm gì. 

Huy cùng Ken vẫn bước đi phía sau Đan, ánh mắt cả hai luôn dán chặt vào hình dáng của người con gái đang đi trước. 

_ Cẩn thận!!!!!!!!! – Bất chợt một tiếng thét chói tai vang lên khiến tất cả mọi hoạt động đều dừng lại. 

Một cái kệ cao dùng để chứa vải cùng các phụ kiện cho các sản phẩm thiết kế bất chợt đổ xuống. "Hoàn hảo", đó là chỗ Đan đứng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Đan không thể nào kịp điều chỉnh tâm lí để chạy thoát, vì thế cô chỉ có thể dùng hành động nguyên thủy nhất để né tránh. 

Không khí như đông cứng lại… 

(còn tiếp)