“ Trong lúc đớn đau và bất lực nhất, em chỉ biết gọi tên anh mà thôi! Vì sao ư? Bởi đó đã thuộc về tiềm thức…”
“ Anh đừng lo, em chỉ đi dạo thành phố một lát thôi. Em đã chuẩn bị bữa tối rồi. Nếu anh có về thì ăn trước đi nhé! Đừng đợi em!
Angel”
Dán xong mảnh giấy vào tủ lạnh, Đan vớ chiếc túi xách rồi xỏ chân vòa đôi bốt cao cổ bằng lông ám áp rồi ra khỏi nhà. Ngôi biệt thự của Trax nằm trong một khu rừng nhỏ, phố Cánh đồng Mặt Trời ( Chemin de Champ Soleil) thuộc địa phận của Lausanne- một trong những nơi có phong chảnh ngọn mục, được mệnh danh là thành phố Olympic.
Tiết trời lúc này đã vào thu, Lausanne lãng mạn với tiết trời se lạnh, lá vàng bay cùng những cơn mưa bất chợt…
Đan theo bản đồ, đến thăm ngôi trường đại học danh tiếng Lausannne- nơi chỉ có con cái quí tộc sinh sống và học tập. Laussanne University cũng là mơ ước một thời của Đan.
Cô tiếp tục đi dạo quanh hồ Lesman, những vườn nho sai trĩu quả hay những công viên rộng lớn rất xinh đẹp: Monrepon, Montbelon, Milan- nơi giúp Đan thỏa mãn cơn “ khát” xanh…
Mải mê với những cảnh vật của một thế giới lạ lẫm khiến Đan quên mất trời đã tối…
Taxi không thể đi vào tận nơi cô và Trax ở, chỉ có thể dừng bên ngoài. Tự Đan phải đi bộ một đoạn. Trời về thu nên sụp tối rất nhanh, gió rít từng cơn dữ dội. Người lái taxi nhìn cô ái ngại nhưng chẳng có cách nào ổn hơn…
Đứng giữa khoảng không vắng lặng, Đan mới thấy được sự trớ trêu lúc này: một mình. Đường tối. Không điện thoại. Không bóng người… Nhưng cũng chẳng thể đứng mãi ở đó, cô nhắm mắt làm liều…
Nhưng chỉ được một đoạn, cô cảm nhận có những tiếng tiếng bước chân đi theo mình. Đan hoảng sợ ngoảnh về phía sau thì thấy bóng dáng của 2,3 người, cô hoảng hốt bỏ chạy thì phát hiện ra phía trước cũng bị chặn cứng. Lúc này, Đan vẫn đủ tỉnh táo để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lý trí mách bảo cô phải bình tĩnh. Bọn chúng tiến lại gần, lên tiếng bằng giọng đểu cáng
_ Sao chỉ mình em thế này? Đi với anh đêm nay đi! Anh không xử tệ đâu!
_ Đi với anh!
_ Với anh nữa! Cô em!
Những giọng nói kinh tởm vang kên. Chẳng nghĩ nhiều…
“ Chát”
Một cái tát cực mạnh được giáng lên mặt kẻ kên tiếng đầu tiên.
Không gian chợt lắng lại…
Cho tới khi con thú điên kia lồng lộn lên. Tên đó túm chặt tóc Đan khiến cô có cảm giác như cả da đầu đang rách ra…
“ Bốp”
Một cái tát thay cho lời nói. Đan cảm thấy nơi khóe môi có vị tanh của máu. Thằng khốn, nếu chẳng phải trời quá tối khiến Đan không thể thấy gì với đôi mắt chẳng mang kính thì chúng chẳng thể nào yên…
_ Con ranh con! Mày tát ai thế? Biết điều thì tao còn nhẹ tay, bằng không thì đừng trách.
Đan cười khinh bỉ. Đúng là nơi nào trên thế giớ này cũng tồn tại loại cặn bã như thế..
Bọn chúng tiến về phía cô như những con thú vồ mồi. Chúng xúm lại xé toang chiếc áo khoác ngoài của Đan. Cô thét gào trong đau đớn…
_ Huy! Giúp em với! Anh ở đâu?- Đan khóc nấc lên
Nhưng bọn chúng chẳng có cơ hội nào để tiếp tục công việc dơ bẩn ấy bởi một toán người kéo đến…
Cô loạng choạng ngã xuống nền lá ẩm ướt, đau đớn co lại như một con thú bị thương. Có một người đến bên Đan, cô yếu ớt phòng vệ như một phản xạ tự nhiên nhưng người đó vẫn tiến về phía cô. Trời tối quá, Đan chẳng nhìn rõ anh ta…
_ Làm ơn đừng mà!- Đan khẩn khoản
Nhưng người đó vẫn đi về phía cô, nâng Đan dậy quấn một chiếc áo vào người cô rồi dịu dàng ôm siết vào lòng mình…
Vòng tay này… Hơi ấm này… Mùi nước hoa này…
Sao có thể? Nhưng thật sự rất quen thuộc
Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ khi lát sau Đan nhận ra giọng Trax
_ Angel? Angel của anh?- Trax vội vã ôm cô vào lòng- Thằng khốn nào làm em như thế này?- Trax gầm lên
Nhưng Đan chỉ run rẩy từng hồi trong vòng tay anh.
Trax bế cô về nhà. Lúc này Đan đã tỉnh táo hơn, cô thay bộ đồ rách bươm trên người rồi về phòng. Lẽ dĩ nhiên, Trax đang đợi ở đó. Khẽ dìu Đan vào giường, Trax đau lòng lên tiếng
_ Sao thế em?- Trax dùng thuốc bôi lên khuôn mặt in rõ những dấu tay, lau đi vệt máu trên khóe môi…
Tới lúc này, Đan mới bừng tỉnh, cô nhìn Trax rồi choàng tay ôm lấy cổ anh, òa khóc
_ Bọn chúng… Bọn chúng…! Em rất sợ!- Đan nói những câu rời rạc
_ Anh biết! Đừng khóc! Anh sẽ không để yên đâu! Anh xin lỗi! Anh nên đi cùng em!
Đan lặng lẽ lắc đầu…
_ Sao anh biết em ở đó?
_ Một người nào đó đã báo cho anh!
_ Người nào đó?
_ Ừ! Một số máy lạ.
Một linh cảm chợt thoáng qua nhưng Đan xua đi…
_ Ngủ đi em!- Trax vỗ về
_ Anh đừng đi!- Đan hốt hoảng níu lấy cánh tay Trax
_ Anh ở đây! - Trax nhẹ nhàng vỗ về
Đan nằm xuống, gối đầu vào chân Trax rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô lại nhớ một vòng tay…