“Trên suốt con đường của cuộc đời, chúng ta có thể gặp rất nhiều
người, có thể cùng sóng bước với rất nhiều người, nhưng người đợi ta nơi cuối
con đường sẽ là người nắm chặt tay ta suốt quãng đường còn lại…”
_Chào vú! Con mới về!- Đan chạy lại hôn lên má vú Hà
_ Thôi đi cô! Tôi nghe tiếng từ ngoài cổng rồi cần gì phải chào!- Vú Hà cười mắng yêu
_ Vú cần con giúp gì không ạ?
_ Về phòng tắm rồi xuống ăn tối, đó là nhiệm vụ của con!
Đan bước về phòng, tâm trạng thực sự cảm thấy phấn chấn. Ngâm
mình trong làn nước ấm nóng, Đan thả hồn theo giai điệu du dương, đôi khi
khắc khoải nhưng rất “chất” của “Sick enough to die”
6.00pm, cô bé bước xuống lầu…
Khựng lại…
Ngỡ ngàng…
Ngạc nhiên….
Phòng khách khác quá! Vừa mới đây thôi mà! Như một phép màu,
căn nhà giờ được trng hoàng lộng lẫy, những chùm bóng bay buộc dọc theo
tay vịn cầu thang, những đóa hồng vàng kiêu hãnh khoe sắc trên từng bậc
tam cấp và cả trên bàn ăn. Xa xa các món quà được xếp chồng lên nhau rất
kiểu cách. Và kia, dưới chân chiếc cầu thang gỗ uốn lượn là vú Hà, Bảo Linh
cùng với ba Đan với chiếc báng gatô trên tay.
Hôm nay là….
Đan chợt nhớ ra, phải rồi, hôm nay là sinh nhật cô bé. Đan quay
sang nhìn ba,bất giác sóng mũi cay xè. Có lẽ ông đã phỉa cố gắng lắm để tổ
chức được buổi tiệc này.
Bởi những năm trước ông luôn vắng mặt chỉ có Đan, vú Hà và Linh thôi.
Lúc Đan thổi nến, lúc cô bé chính thức bước sang tuổi mới thì cũng
là ngần ấy năm ba sống thiếu mẹ. Đan bước xuống, bước tới khẽ ôm lấy thắt
lưng ba mình, những giọt nước mắt khẽ tuôn rơi…
_ Không cần thế này đâu ba!
_ Ngoan nào!- Ông Hà nhẹ vuốt tóc Đan- Đừng khóc con gái!
_ Thổi nến đi con!- Vú Hà lên tiếng
_ Phải rồi! Mày thổi nến đi!- Linh thúc giục
Đan mỉm cười thổi nến theo nguyện vọng của mọi người. Bài hát
“ Happy birthday” vang lên ấm áp
…
_ Đang chờ gì thế? Nhìn mày có vẻ không ổn!- Linh nháy mắt đưa cho Đan cốc
nước
_ Đâu có!
_ Đợi điện thoại của Huy? Ok?
_ Không!
_ Chối nữa hả!- Linh liếc mắt về phía chiếc điện thoại Đan cầm trên tay
_ Vâng! Được rồi chớ gì?- Đan chịu thua nhìn Linh đắc ý rồi bưng cốc nước
Linh đưa uống cạn
_ Khoan!- Linh vội lên tiếng nhưng chẳng kịp nữa rồi
_ Rượu???- Đan hoảng- Sao lại thế?- Cô bé chạy một mạch xuống bếp uống
hết một chai nước lọc
_ Tao định ngăn nhưng mày thấy đấy!- Linh nhún vai- Rượu trái cây nhưng…
_ Nhưng gì??
_ Không nhẹ
_ Oh my god! Mày chết chắc!
_ Tại mày mà!!!
“ I find the way to let you leave….”
_ Điện thoại kìa!- Linh hét lên trước khi Đan nhào tới bóp cổ mình- Tao về
trước đây! Tao sẽ cảm ơn Huy sau vậy!
_ “ Alo?”
_ “ Tôi đây! Bạn xuống nhà tí đi!”
_ “ Bây giờ à?”
_ “ Ừ! Tôi đợi!”
Đan vơ lấy chiếc áo khoác rồi chạy xuống nhà…
_ Ba ơi! Con ra ngoài tí!
_ Ừ! Đi đi con!- Ông Hà gật đầu không do dự
Đan chớp chớp mắt ngạc nhiên. Trong đầu cô bé đã chuẩn bị sẵn
tâm lí cho hàng loạt câu hỏi, và tệ hơn là không được đi! Vậy mà chẳng có gì
hết!
Cô bé bước ra ngoài, đầu óc vẫn rối bời vì vẫn chưa tin được..
Mở cổng…
Giật mình…
Uhm, trước nhà Đan bây giờ, cùng với Huy còn có một chiếc ôtô
đen bóng loáng, khác hẳn với chiếc cậu nhóc hay đi trước đây
Huy bất ngờ xuất hiện, cùng bó hoa trong tay
_ Chúc mừng sinh nhật!
Đan giật mình quay lại, nhận bó hoa rồi nhìn Huy
_ Cảm ơn! Đẹp quá!
_ Thích chứ?
_ Ừ! Mà đây là gì thế?- Cô bé đưa bó hoa ra
_ Hả?- Huy bất ngờ- Bạn sao thế?
Đan nhìn Huy mỉm cười rạng rỡ, má đỏ hồng, trông cô bé đáng yêu
hơn bao giờ hết. Ly rượu ban nãy đã phát huy tác dụng. Cô bé chao đảo, Huy
choàng tay đỡ lấy…
_ Bạn… uống rượu à?
_ Hình như là vậy đó! Chỉ có một li thôi mà!- Đan nhìn Huy, tiếp tục mỉm cười
_ Sao lại uống rượu? Bạn có biết uống đâu!- Huy phì cười
_ Tại Linh đó!
_ Thôi được rồi! Vào xe đi!
_ Tôi đâu có say!- Đan cau mày
_ Ừ thì không say! Coi chừng cái đầu đó!
_ Đã nói là không say mà!- Đan phụng phịu
_ Ừ! Cô bé! Có ai nói gì đâu! Tôi còn cái này cho bạn!
_ Hửm? Chưa hết à?
_ Tất nhiên!- Huy đưa cho Đan một chiếc hộp bằng nhung, màu đen….- Bạn
mở đi!
_ Đẹp thật! Nhưng cái mặt dây…- Đan ngẩn người rồi chợt nhớ ra- giống với
chiếc hoa tai ở Nha Trang!
Huy mỉm cười nhìn vẻ thích thú không che dấu của Đan. Cậu nhóc
đã khá đau đầu khi không biết tặng cô bé cái gì. Nhẫn đôi? Đan không hề
thích, mà Huy cũng không!
Nhưng rồi cậu nhóc nhớ tới chiếc hoa tai mà Đan tặng cho mình. Thế là một
sợi dây chuyền có mặt là bản sao của chiếc bông tai ra đời!
_ Để tôi đeo giúp bạn!
_ Cảm ơn!- Đan xúc động
_ Vì sao?
_ Vì bạn làm tôi hạnh phúc!
_ Tôi cũng thế mà!
_ À! Đây là gì thế?
_ Gì?
_ Thì chiếc xe này nè?
_ Quà tặng đó!
_ Quà?
_ Ba tặng cũng khá lâu rồi nhưng giờ tôi mới dùng! Đi dạo chứ?
_ Yes!!!!!
….
_ Sướng thật đó! Ơ? Sao lại kéo mui lên rồi!- Đan trề môi phản đối
_ Coi chừng bị cảm đó! Bạn đang say!
_ Đâu có!
_ Còn nói không nữa hả?- Huy khẽ véo mũi Đan
_ Ôi! Đau đầu quá!- Đan bất chợt rên rỉ
_ Cũng phải thôi! Phải biết đâu là cái uống được chớ!
_ Không phải tại tôi mà!
_ Mình về thôi! Công chúa nhỏ!- Huy bật cười
…
_ Đến nhà rồi! Để tôi đỡ bạn!
_ Tôi tự đi được mà!
_ Chắc không đó!- Huy nghi ngờ
Ra khỏi xe, bất chợt cậu nhóc siết Đan vào lòng
_ Bạn đáng yêu quá!
_ Vâng!!!- Đan chỉ nói được bấy nhiêu rồi… gục xuống. Cuối cùng cơn say vẫn
thắng thế!!!