Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 24: Hạnh phúc ư? đơn giản thôi!!!(2)




“ Hạnh phúc không phải là cụm từ hoa mĩ. Đôi khi nó chỉ là những gì gần gũi nhất…” 

Đứng ở một góc gần đó, Huy bật cười thích thú 

_ Hắn có đối thủ rồi! 

_ Trời! Bạn có bị sao không mà để hai người đó đi chung với nhau!- Đan lắc đầu trước màn kịch vừa rồi 

_ Yên tâm đi! 

Đan bước qua hàng người đang đứng, vì mải trò chuyện cùng Huy mà cô bé không hề biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về mình. Những cô gái dừng nói, cảm thấy mình thật nhạt nhòa so với vẻ đẹp tự nhiên kia. Không make up, không cầu kì mà vẫn nổi bật. Các chàng trai cảm thấy những chiếc sơ mi kiểu cách của mình bỗng trở nên chìm nghỉm trước chiếc áo pull trắng trơn cùng chiếc quần jean bạc màu. 

Không hẹn mà mọi người cùng hướng về nữ hoàng kiêu kì Trịnh Nhã Phương… Ánh mắt cô ta tối sầm nhưng môi vẫn nở nụ cười tự chủ… 

Đôi khi Đan vẫn tự hỏi chính mình hạnh phúc là chi? Cứ ngỡ xa xôi lắm, nhưng thực ra lại rất gần. Đối với cô bé, hạnh phúc giờ đây giản đơn thôi! 

Hạnh phúc là cùng nhau ngắm mặt trời mọc vào mỗi buổi sáng! Là cùng nhau tham gia những hoạt động của trường trong chuyến đi! Là những lúc dạo trong nhà sách, mỗi người một góc, đọc những cuốn sách mình yêu thích, thi thoảng ngước lên nhìn nhau mỉm cười! Là khi cùng nhau “tự sướng” trước những cảnh đẹp! Là ngắm toàn cảnh thành phố về đêm trên chiếc đu quay khổng lồ! Là lúc cả hai cùng Thiên và Linh, dạo chợ đêm, mua không biết bao nhiêu thứ! Là nghe Linh và Thiên cãi nhau chí chóe! 

Giờ thì cô bé đã hiểu, đó chính là hình ảnh, là âm thanh của hạnh phúc! 

Ngày cuối cùng, cả bốn người cùng nhau đi Nha Trang center, mua một ít quà! Chỉ xa hai năm mà Nha Trang thay đổi rất nhiều! Nhưng thật không may vừa bước vào đã gặp người mà chẳng ai muốn gặp. Trịnh Nhã Phương- chính là cô ta! 

_ Trùng hợp nhỉ!- Cô ta nhếch môi tạo một nụ cười khinh bỉ, mắt liếc xuống hai bàn tay đan lấy nhau- Chào! 

_ Vâng! Chào chị!- Đan lịch sự 

_ Thật xúi quẩy khi gặp cô!- Linh bốp chát 

_ Này!- Thiên kéo Linh lại- Bình tĩnh xem! 

_ Bạn thì biết gì!- Linh cãi 

_ Chúng tôi đi trước!- Huy nãy giờ mới lên tiếng 

_ Bạn thật tàn nhẫn với tôi!- Nhã Phương nhìn theo 

Cuộc gặp gỡ vừa rồi không khiến họ bận tâm nhiều. Cả bốn người vui vẻ đi xem mọi thứ. 

_ Đẹp nhỉ!- Linh ngắm nghía chiếc kính mát trên mặt Đan- Mày mua đi! 

_ Tao không thiếu kính mát!- Đan suy nghĩ 

_ Lấy tôi cái này! Thanh toán bằng thẻ được chứ?- Huy đưa thẻ cho cô bán hàng 

_ Vâng, thưa quí khách! 

_ Này! Sao lại mua nó!- Đan nhìn Huy, không hài lòng 

_ Vì nó đẹp!- Huy tỉnh bơ 

_ Mày sướng nhỉ?- Linh hấp háy mắt ngưỡng mộ 

_ Bạn thích thế à?- Thiên nhìn Linh 

_ Tất nhiên rồi! 

Linh mỉm cười kéo Đan bước đi trước, để hai công tử thanh toán xong rồi theo sau. Vậy mới nói! Hộ tống con gái đi shopping là một viếc hết sức cực khổ. 

_ Mày không mua gì à?- Đan hỏi Linh 

_ Không biết… nữa…À! Không có!- Đôi mắt Linh sáng rực 

_ Gì thế? 

Linh ào chạy đến cửa hàng bán các con thú bằng nhựa… 

_ Mày định mua gì?- Đan nghi ngờ lên tiếng khi thấy Linh hướng ánh mắt “đắm say” về phía mấy con rắn giả… 

_ Cái này!- Quả không sai, Linh lấy lên một con rắn giả nhìn “kinh” không thể tưởng quấn lên cổ mình 

_ Ái!!- Đan hét lên khi Linh xoay con rắn đầy thích thú 

_ Sao thế?- Huy vừa tới 

Đan không nói, chỉ hất mặt về phía Linh đầy kinh hãi… 

_ Trời!- Không phải Huy bình phẩm mà là Thiên- Bạn không sợ nó à? Con gái sợ mấy con ấy chết khiếp! 

_ Không! Rất “đáng yêu”!- Linh trả lời rồi chu môi hôn vào cái mồm đang há ra của con rắn 

Thiên ngơ ngác… 

Huy lắc đầu, bó tay! 

Đan cùng người bán hàng lạnh da gà trước sở thích kì cục ấy! 

_ Tao sẽ mua mày!- Linh nói với con rắn rồi tới nơi thanh toán. 

Đan mua cho vú Hà một chiếc áo ngủ, mua cho ba một cây viết máy để làm quà! Đi ngang qua cửa hàng trang sức, Đan chợt dừng lại khi thấy một chiếc hoa tai rất đặc biệt. Hạt đá trên chiếc hoa tai sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của cô bé. Hạt pha lê ấy được chạm trổ như băng tuyết. Dù nằm trong tủ kính nhưng nó vẫn tỏa ra màu sắc óng ánh, đẹp mê hồn. 

_ Lấy cho tôi cái này!- Đan lên tiếng, không hề nghĩ ngợi nhiều 

_ Vâng! 

_ Để chi thế!- Linh tò mò nhưng Đan chỉ cười mà không nói 

_ Của quí khách đây! 

_ Cảm ơn!- Đan đưa chiếc túi ấy cho Huy 

_ Gì thế? 

_ Của bạn đó! Chúng ta phải “ fairplay” chứ nhỉ!- Đan nháy mắt 

_ Ơ! 

_ Tôi đi vệ sinh một chút!- Đan quay đi, thực chất là để che dấu đôi má ửng hồng 

_ Hai người thật là!- Linh lắc đầu 

Không biết ở đâu một chiếc mũ đáp lên đầu cô bé! 

_ Gì thế này?- Linh ngạc nhiên nhìn chiếc mũ phớt trên tay mình, nó rất hợp với trang phục của Linh lúc này! 

Thiên nhìn đi nơi khác, miệng khẽ huýt sáo, còn Huy thì không giấu nụ cười vừa nở… 

_ Cũng không tệ nhỉ!- Huy nhìn Thiên, ngầm đánh giá 

Thiên nhún vai… 

_ Thế cái này là của bạn à?- Linh nhìn Thiên 

Thiên chỉ cười, mặt thoáng hồng.. 

_ Sao lại đưa tôi! 

_ Chẳng phải cô bé thích thế à? 

_ Ừ! Nhưng…- Linh im bặt khi chợt hiểu ra vấn đề 

Lần đầu tiên Ngô Bảo Linh biết đỏ mặt. Hình như tim đập loạn nhịp nữa thì phải…