“ Nếu kí ức chỉ là nỗi đau dai dẳng, vậy thì thay vì trốn tránh hãy một lần dũng cảm đối mặt…”
Thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh… Mới đây mà đã 20-11 rồi. Còn mấy ngày nữa là kết thúc học kì một thôi!
Nhưng khác với mọi năm, kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam năm nay của trường Đan còn kèm với kỉ niệm 50 năm ngày thành lập trường.
_ Chúng ta sẽ có cuộc picnic trong 1 tuần dành cho các em- Thầy bí thư thông báo
_ 1 tuần ư? Thật không ạ?- Tất cả các lớp trưởng đều ngạc nhiên hỏi lại
_ Đúng vậy!- Thầy khẳng định
_ Thế còn chi phí ạ?
_ Nhà trường sẽ ủng hộ các em một nửa. Hãy về lớp và thông báo với các bạn để chuẩn bị hành trang nhé!
….
_ Bạn sẽ tham gia chứ?- Từ lúc chuyện không hay đó xảy ra, Đan không hề trách Huy một lời. Nhưng trông cô bé cứ buồn buồn làm Huy rất lo.
_ Tôi không chắc!- Đan ngập ngừng
_ Tại sao?
_ Tôi không quen với các cuộc đi chơi như thế!
Huy chợt sững lại. Một cảm giác xót xa ập đến…
_ Hãy đi đi!- Huy chỉ nói thế rồi bỏ đi trước
Đan nhìn theo bóng dáng cậu nhóc, ánh mắt thoáng buồn. Đan không trách Huy, cũng không hề giận cậu nhóc. Chỉ là sau ngày hôm ấy, những lời Huy nói cùng vòng tay ôm ấm áp của cậu nhóc đã ít nhiều làm cô bé xao động. Đan chợt nhận ra Huy chiếm một phần không hề nhỏ trong cuộc sống của cô bé, mặc dù thời gian cả hai gặp nhau không nhiều. Điều ấy làm Đan thấy khó xử. Hình như trái tim cô bé một lần nữa lỡ nhịp….
Tại nhà Đan…
Khẽ đẩy cánh cửa, Đan bước vào phòng đọc sách. Cô bé ngồi vào chiếc sofa giữa phòng, đưa mắt mông lung, vô định qua tấm kính… Liệu Đan có nên đi hay không? Nha Trang! Lại là nơi đó! Đúng là trái đất tròn! Sau một hành trình dài, Đan chợt phát hiện mình đang trở về điểm xuất phát. Nhưng thay vì hai, nay chỉ còn một…
_ Sao lại ngồi đây một mình?
Đan giật mình quay lại, nhận ra Linh đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Đan quay lại…
_ Nha Trang! Lại là Nha Trang đó mày!
_ Ừ, tao biết!
_ Sao lại thế chứ?
Linh quỳ xuống cho ngang tầm với Đan, cầm chắc hai tay bạn mình, buộc Đan phải nhìn thẳng vào mắt cô bé…
_ Đừng như thế nữa! Người ấy đã làm mày đau như thế nào? Mày đã quên? Hãy xem nó như một giấc mơ
_ Giấc mơ? Không biết bao lần tao tự thuyết phục mình như thế. Nhưng tao lại thất bại. Bởi nếu là giấc mơ thì tao đã không phải mang bên mình một bài toán không đáp số như thế này!
Linh ôm lấy Đan khi càng lúc Đan càng bị kích động. Nỗi hoang mang ấy đã hai năm mà sao vẫn rỉ máu theo thời gian…
_ Hãy nghe tao!- Linh nói cứng- Mày phải đi! Đã đến lúc đối diện với tất cả rồi. Bên cạnh mày vẫn còn một người nữa mà! Mày tự giam mình quá lâu rồi!
_ Ừ tao hiểu mà!
_ Đan à?- Là tiếng vú Hà
_ Dạ! Con đây!- Đan chạy ra
_ Có người gửi cho con cái này!
_ Lại nữa rồi!- Đan thở dài nhìn chiếc thiệp xanh sẫm cùng bó hoa hồng to thật to trên tay vú Hà
_ Của ai thế!- Linh hiếu kì- À! Có phải của tên Ken gì đó không?- Linh chợt nhớ ra
Đan đau khổ gật đầu
_ Mày biết hắn là ai không?
_ Không! Mà hắn tính cho nhà tao thành cửa hàng hoa hay sao ấy! Cứ mỗi ngày mà một bó như thế thì để đâu cho hết!
_ Lại cây si lâu dài đó nữa hả?- Ông Hà nhìn bó hoa rồi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của con gái cười ha hả
_ Ba!
_ Thôi, thôi được rồi, không chọc con nữa!
_ Là ai nhỉ?- Linh và Đan nhìn nhau
Sáng hôm sau….
_ Tao sẽ đi!- Đan quay sang Linh
_ Vậy thì tốt rồi!- Linh mỉm cười đắc thắng
……
Sau bữa ăn tối, Đan vào phòng ba….
_ Ba!- Đan khẽ gọi
_ Sao con? Có chuyện gì à?
_ Vâng! Trường con có tổ chức một chuyến du lịch trong 1 tuần. Ba đồng ý cho con đi chứ ạ?
Ông Hà ngỡ ngàng. Lần đầu tiên con gái ông tự nguyện muốn đi chơi.
_ Tất… tất nhiên rồi! Được rôi! Con có cần gì không?
_ Không ba ạ! Con đâu thiếu gì!
_ Vậy à?- Ông Hà có vẻ không vui
_ Không sao đâu mà ba!
_ Vậy con cầm lấy cái này!- Ông Hà đưa cho Đan cái thẻ ATM bóng loáng- Số tài khoản là….
_ Con có tiền mà!
_ Cầm đi con! Cho ba vui! Nó là của con, mãi mãi
_ Cảm ơn ba! Ba ngủ ngon!- Đan hôn lên má ông rồi về phòng
“ Bạn đi chứ?”- Là tin nhắn từ Huy
“ Ừ”
“ Vậy mai tôi sẽ tới đón!”
“ Được rồi! Thanks”- Đan mỉm cười
Ánh trăng bên ngoài cửa kính thật đẹp
Thứ ánh sáng dìu dịu ấy lan tỏa khắp phòng…
Đan đứng im lìm, tựa một bức tượng đang tắm dưới ánh trăng.
Ngày mai phải đi sớm, nhưng giờ cô bé không thể nào chợp mắt.
Căng thăng…
Lo âu….
Phân vân…