Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 11: “ bạn quay tôi như chong chóng”




“ Tình yêu khiến con người ta trở nên kì lạ. Có thể mỉm cười vì những điều nhỏ nhặt nhất” 

_ Bạn có biết ai đã làm chuyện này không?- Huy nắm chặt bàn tay 

_ Không! Àh, tôi hỏi cái này được chứ? 

_ Nói đi! 

_ Bạn có bạn gái chưa? 

_ Sao lại hỏi thế! Tất nhiên là chưa! 

Đan cau mày suy nghĩ, vậy cô ta là ai mà mạnh miệng “ khẳng đinh chủ quyền” như thế. 

_ Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!- Giọng Huy đượm màu chết chóc 

Một con gì đó đậu lên mái tóc Đan, cô bé quay qua nhìn rồi hoảng hồn ôm chặt lấy cổ Huy 

_ Sao thế?- Huy hốt hoảng, nãy giờ tâm trí cậu nhóc không ở đây 

_ Con bướm! Đuổi nó đi giúp tôi! Nhanh đi!- Cô bé thét lên thất thanh 

_ Được rồi! Được rồi!- Huy vỗ nhẹ vào lưng Đan trấn an-Nó đi rồi! 

_ Thật không? 

_ Thật!!! 

Cô bé thở phào nhẹ nhõm rồi giật mình khi nhận ra tư thế của cả hai. Đan ngương ngùng buông vội hai tay. Huy nhìn Đan đầy thích thú rồi đưa tay lau nước mắt cho cô bé 

_ Bạn sợ con bướm thế cơ à?- Huy cố nén cười 

_ Nhất trên đời! 

_ Bạn lạ thật đó! Bóng tối như thế mà tỉnh bơ còn có mỗi con bướm thôi mà đã hoảng hồn như thế! Tôi bị bạn quay như chong chóng. 

Đan cúi đầu bối rối khi Huy đang lau những giọt nước mắt cuối cùng cho cô bé… 

_ Bạn ngộ thật!- Huy bất chợt xoa đầu Đan khiến cô bé giật mình. 

Trên xe… 

_ À! Sao bạn có thể tìm được tôi thế?- Đan quay sang Huy 

_ Vú Hà báo cho tôi. 

_ Vú Hà? Sao vú lại biết? 

_ Hình như bạn bỏ lại một bức thiệp. Tôi nghe vú Hà nói thế! 

_ Đúng rồi!- Đan chợt nhớ ra. Lúc ra khỏi nhà vội quá nên cô bé không cất đi tấm thiệp. Cũng may là nhờ có nó. Nếu không đêm nay Đan đã làm mồi cho muỗi rồi.- Tôi quên “phi tang” nó mất! 

_ Cái gì?- Huy trợn tròn mắt- Còn định “phi tang” nữa? Có nó mà tìm bạn còn khó khăn đến thế! Vậy mà…- Huy lắc đầu 

_ Tôi không nghĩ là sẽ có chuyện như vậy!- Đan nói một cách thành thật- Chắc người ấy hết giận là thôi đó mà! 

_ Chỉ có bạn là ngây thơ thôi!- Huy trầm giọng- Người ta muốn hại mình như thế mà bạn vẫn nói tốt cho họ à? 

_..... 

_ À! Mà vì sao bạn lại sợ bướm như thế?- Huy hiếu kì 

_ Thật ra lúc nhỏ tôi không sợ chúng đâu, mà còn rất thích nữa kìa. Rồi có một lần, do đuổi theo một con bướm mà tôi bị lạc vú Hà. Lúc ấy tôi sợ lắm. Sau lần đó, tôi thường mơ thấy một đàn bướm tới tấn công tôi, mang tôi đi mất. Kể từ đó thì sợ luôn. 

Huy bật cười ngặt nghẽo…. 

_ Này, cười gì chứ?- Đan đỏ mặt 

_ Thật không biết chạy làm sao mới kịp bạn!- Huy vẫn không thôi cười 

Đan bĩu môi, không trả lời. 

_ Tới nhà rồi! 

_ Vú Hà sẽ mắng tôi mất! 

_ Để tôi vào cùng bạn!- Huy trấn an 

Nhưng sự thật lại không như thế, khi Đan vừa bước vào nhà thì vú Hà đã chạy tới ôm chầm cô bé rồi bật khóc khiến Đan thấy có lỗi vô cùng 

_ Con làm ta sợ quá! 

_ Vú đừng khóc nữa! Con biết lỗi rồi!- Đan hoảng 

_ Hồi nãy ba con có gọi về! 

_ Thế vú không nói gì chứ? 

_ Ừ! 

_ May quá!- Đan thở phào 

Vú Hà thôi khóc, kéo Đan ra rồi hôn lên mái tóc cô bé 

_ Con đói rồi phải không? 

_ Dạ! 

_ Cậu ăn cùng chúng tôi chứ?- Vú Hà nhìn Huy đầy biết ơn- Cảm ơn cậu nhiều lắm! 

_ Không có gì đâu ạ! 

Cả ba ngồi vào bàn ăn, mọi lo sợ tạm thời trôi qua… 

Tại nhà Huy… 

_ Thế nào rồi?- Vẫn không xoay ghế lại, Huy lên tiếng, giọng lạnh băng 

_ Cậu chủ, tôi đã có kết quả!- Một trong những tên đàn em lên tiếng 

_ Nói! 

Cậu ta ghé sát tai Huy, thì thầm điều gì đó không rõ… Chỉ biết sau đó đôi mắt Huy tối lại, ánh nhìn sắc hơn dao. Cậu nhóc đấm mạnh xuống bàn khiến những tên khác sợ hãi… 

_ Được rồi! Tụi mày ra ngoài đi… 

Đêm lặng….