Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 103: Trái ngang một chuyện tình




“Ép buộc trái tim yêu một người và trái tim tự nguyện yêu một người là hai việc khác nhau hoàn toàn khác nhau” 

“ Ngày ấy, ở cái tuổi 18, mẹ cũng biết yêu và được yêu. Nhưng ở vào những tháng năm đầy khói lửa ấy, tình yêu với một người bộ đội là sự đợi chờ dài đằng đẵng, dường như không hồi kết. Đã từng ước hẹn, đã từng hứa sẽ đợi ngày hòa bình để nên duyên vợ chồng cùng nhau, nhưng rồi chiến trường ngày ấy đã mang đi mất người mẹ yêu thương. Ngày giấy báo tử của người ấy gửi về, mẹ như chết lặng, không còn biết phải đối mặt với mọi thứ xung quanh như thế nào. Từ ấy, mẹ sống như một cái xác vật vờ vì nhớ thương. Nhưng từ trong sâu thẳm, một niềm tin thôi thúc mẹ rằng, người ấy, vẫn còn đâu đó trên thế gian này, trái tim mẹ vẫn tin rằng người ấy còn sống. 

Rồi hòa bình lập lại, những người lính năm xưa trở về quê hương. 

Và khi ấy, những niềm tin trong mẹ thực sự bị dập tắt một cách nghiệt ngã vì trong đoàn quân khải hoàn trở về ngày hôm đó, không có người mẹ yêu thương. Lần này thì mẹ thật sự sụp đổ, thật sự đánh mất tất cả chút mạnh mẽ cuối cùng mà bao năm qua mẹ bấu víu, khi phải chấp nhận rằng, mẹ đã mất đi người ấy. 

Rồi ba con xuất hiện như một người cứu rỗi cuộc đời mẹ. Ông ấy đã vực mẹ dậy bằng một tình yêu bao dung và chứa chan sự cảm thông. Ban đầu mẹ dùng mọi cách để cự tuyệt tình yêu của ba con, bởi mẹ không thể sống nổi với ý nghĩ mình đã phản bội lời hứa năm xưa cùng người ấy. Nhưng ba con không hề bỏ cuộc, vẫn bên mẹ, vẫn chăm sóc lấy tâm hồn mẹ khi mẹ đã bao lần cố bỏ rơi nó. Liệu trước một con người cố chấp cùng một tình yêu như vậy, mẹ có thể làm gì khác? 

Mẹ chấp nhận đến bên ba con sau 3 năm để tang cho người ấy. Rồi một đám cưới đã diễn ra với sự chúc phúc của mọi người. Mẹ thừa nhận, sự biết ơn mẹ dành cho ba con lớn hơn cả tình yêu mẹ dành cho ông ấy. Và rồi, hạnh phúc như trở về với mẹ khi mẹ biết rằng mẹ có con, và cảm nhận được việc con đang lớn dần lên từng ngày trong bụng mẹ. 

Hạnh phúc có lẽ sẽ bình yên mãi thế nếu không có sự nghiệt ngã của số phận… 

Người ấy bất chợt quay về vào lúc không ai ngờ nhất. Trở về, và để lại một phần thân thể nơi chiến trường. Trong một cuộc càn quét của giặc ngày ấy, ông ấy đã bị thương và mất tích, vì thế nên đồng đội cứ ngỡ rằng ông đã chết. Thế là, giấy báo tử được gửi về như một sự thật chết người. Thế nhưng, ông ấy vẫn sống, sống trong sự cưu mang của đồng bào miền núi. Nhưng vì vết thương quá nặng, nên người ấy không thể trở về quê hương cùng mọi người mà phải ở lại. Để rồi, khi quay về lại xới tung lên mọi thứ. 

Mẹ gần như phát điên lên vì dằn vặt. Mẹ không biết mình nên làm gì trong tình huống ấy. Một bên tình, một bên nghĩa, mẹ không biết mình nên làm sao cho phải. Giống như một sự đùa cợt ác nghiệt của số phận mà mẹ vô tình trở thành nạn nhân chính. Tuy người ấy có thể hiểu và tha thứ cho mẹ nhưng mẹ lại không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Sự hỗn loạn về tâm lý, cũng như sự mệt mỏi về thể xác đã khiến mẹ sinh con sớm hơn dự kiến những hai tháng…” 

Nói đến đây, bà Minh Ngọc dừng lại, nước mắt đã khiến bà nghẹn ngào. Bà muốn đưa tay cầm lấy tay Đan nhưng không thể vì lo cô sẽ sợ hãi. Vì thế, bà đành tiếp nối câu chuyện đang dang dở… 

“ Người ấy quyết định ra đi khi biết mẹ đang hạnh phúc, nhưng mẹ thì không thể, mẹ không muốn buông tay như thế, mẹ không muốn đánh mất người mình yêu thương. Phải, mẹ rất ích kỉ, khi ấy mẹ là con người ích kỉ đến ********. Con yêu Huy rất nhiều, nên có lẽ con cũng hiểu ép buộc trái tim yêu một người và trái tim tự nguyện yêu một người là hai việc khác nhau hoàn toàn. Và tất nhiên, ba con là người mẹ luôn nghĩ mình phải yêu, còn người ấy là người khiến trái tim mẹ yêu mà không phải ngẫm suy đúng sai. Và rồi, mẹ đã làm một việc mà chắc chắn không một ai có thể đồng tình, không một người nào dù là khoan dung có thể tha thứ, một việc mà ngay chính bản thân mẹ cũng không thể nào bỏ qua cho chính mình: rời bỏ tất cả, con, ba con để ra đi cùng người ấy. Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cả con và người ấy đều là nguồn sống của mẹ, nhưng mẹ không thể tham lam ôm lấy hết cả hai, mẹ chỉ có thể chọn một mà thôi…” 

Gạt đi nước mắt, bà Minh Ngọc tiến về phía Đan, đưa đôi tay run rẩy cầm lấy bàn tay buốt lạnh của Đan áp vào má mình, thật cẩn thận, thật khẽ khàng như sợ tất cả sẽ vỡ tan… 

“ Mẹ xin lỗi, biết rằng những lời đó không thể nào có thể khiến con thôi hận mẹ, nhưng mẹ chỉ có thể nói những lời ấy. Mẹ cứ luôn nghĩ con đã biết tất cả, nhưng không ngờ rằng, ba con, ông ấy… ông ấy đã rất cao thượng khi để lại trong con hình ảnh một người mẹ quá đẹp. Nhưng mẹ không xứng đáng, chưa bao giờ xứng đáng cả, Đan à. Trong những năm đầu, mẹ có lén quay về chỉ để nhìn thấy con, bởi nỗi nhớ khiến mẹ không thể nào tha thứ cho chính bản thân mình. Nhưng rồi một ngày, khi mẹ quay trở về thì ngôi nhà ấy đã có chủ mới. Mẹ lạc mất con từ đấy. 

Mẹ không dám mơ sẽ có một ngày được gặp lại con, càng không dám mong mình sẽ được tha thứ. Cảm ơn con, khi đã cho mẹ một cơ hội để giải thích. Dù con có tha thứ cho mẹ hay không thì mẹ vẫn biết ơn con vì điều đó…” 

Bà Minh Ngọc kết thúc câu chuyện trong nước mắt. 

(còn tiếp)