1.
Rốt cuộc trò chơi trong máy Ngụy Hủ An không còn duy nhất một trò dò mìn cổ điển nữa.
Nhờ Thẩm Lưu Sấm cực lực đề cử và năn nỉ, cuối cùng hắn bắt đầu đuổi theo trào lưu của giới trẻ, đánh rank đôi cùng Thẩm Lưu Sấm.
Thẩm Lưu Sấm hết sức vui vẻ, cậu cảm giác mình như biến thành một khinh khí cầu căng phồng, niềm vui bành trướng khắp cơ thể, cả người nhẹ hẫng.
Cậu cảm thấy niềm vui của mình không còn liên quan đến thắng hay thua, chỉ cầu nhìn Ngụy Hủ An cẩn thận đi sau lưng cậu như cái cái đuôi nhỏ thì cậu đã vô cùng thỏa mãn, cười toe toét hớn hở.
“Đúng, anh đừng đi ra, lát em tới ngay.”
“Anh đi theo sau em, ngoan, đừng lao ra trước.”
“Để em bảo vệ anh!”
Thẩm Lưu Sấm cảm giác khí khái đàn ông trong cơ thể mình đang cháy hừng hực.
Thế nhưng Ngụy Hủ An không dễ chỉ huy như thế, đột nhiên cái đuôi nhỏ bắt đầu có tư tưởng của mình, nó không cam lòng đứng tại phía sau nữa.
Khi một ván trò chơi nào đó kết thúc và hiển thị Ngụy Hủ An là MVP, lòng Thẩm Lưu Sấm hết sức phức tạp.
“Trước đây anh thật sự chưa từng chơi trò này bao giờ à? Anh gạt em.”
“Chưa từng.” Ngụy Hủ An duỗi bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là thiên phú.”
Ngày hôm sau ăn xong cơm tối, Ngụy Hủ An chủ động hỏi cậu muốn chơi game hay không.
Thẩm Lưu Sấm lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh đi dò mìn đi.”
Ngụy Hủ An ôm lấy cậu từ phía sau, kề tai cậu hỏi: “Anh vừa mua tướng hỗ trợ đầu tiên, anh đi hỗ trợ cho em nhé, được không?”
“Vậy được rồi.” Vẻ mặt Thẩm Lưu Sấm trông miễn cưỡng, tay lại nhanh chóng mở trò chơi.
Cậu còn không biết rằng chẳng bao lâu nữa, tình hình sẽ biến thành cậu mỗi ngày ôm Ngụy Hủ An làm nũng: “Ba ba, dẫn con leo rank đi.”
Trước khi ngủ Thẩm Lưu Sấm mơ màng nghĩ, thiên phú thật đúng là vô sỉ!
2.
Thừa dịp Ngụy Hủ An có một kỳ nghỉ dài hạn hiếm thấy trong năm, họ quyết định ra nước ngoài du lịch. Sang nước lân cận, ngắm núi tuyết, tắm suối nước nóng.
Nghe nói các cặp tình nhân rất dễ chia tay trong lần du lịch chung đầu tiên, Thẩm Lưu Sấm vừa lên máy bay đã thấy mệt rã rời, trước khi ngủ cậu mơ màng nghĩ đến câu nói này.
“Ngụy Hủ An…”
“Ừm?”
Ngụy Hủ An nhìn người mệt mỏi đến mức mở mắt không nổi tựa trên bả vai mình đột nhiên kêu hắn một tiếng, hắn cho là cậu đang nói mớ. Một lát sau, hắn mới nghe thấy cậu lầm bầm: “Em giấu giấy hôn thú rồi…”
Ngụy Hủ An nghe một câu không đầu không đuôi của cậu như thế, ồ, quả thật là đang nói mớ.
3.
Thẩm Lưu Sấm đờ đẫn suốt cả quãng đường, để mặc cho Ngụy Hủ An dẫn đi.
Đêm trước khi đi du lịch cậu thu dọn hành lý tới khuya, cộng thêm hưng phấn quá độ nên cậu khó ngủ, lúc ngủ được thì đã hai ba giờ sáng, sáng ngày hôm sau lại thức dậy sớm nên Thẩm Lưu Sấm càng ngủ càng thấy buồn ngủ.
Vị trí khách sạn nước nóng họ đặt cách khu vực thành thị khá xa, hoàn cảnh tĩnh lặng. Cửa vào nho nhỏ không hề bắt mắt, khi tiến vào thì đập vào mắt là sắc xanh biếc, đi sâu vào trong là có thể trông thấy những căn phòng nhỏ độc lập. Nơi này nằm dựa lưng núi và gần hồ nước, toàn bộ khách sạn chiếm diện tích rất lớn, nhưng những căn phòng nhỏ độc lập lại không nhiều, tầm mười căn, cho nên mang đến cho người ta cảm giác hết sức yên tĩnh thư thái.
Trang hoàng trong căn phòng nhỏ cũng vô cùng ấm áp, thật sự giống như một căn nhà nhỏ trong rừng núi.
Bữa tối được đưa thẳng tới phòng, Thẩm Lưu Sấm hơi tỉnh táo trong chốc lát, ăn uống no đủ cậu lại bắt đầu mệt mỏi, ngã đầu lên gối chuẩn bị ngủ.
Mỗi gian phòng đều có hồ tắm nước nóng riêng, Ngụy Hủ An gọi cậu dậy tắm chung, Thẩm Lưu Sấm lẩm bẩm hai tiếng tỏ vẻ dậy không nổi.
“Em không đi thật hả?”
“Ừm…”
“Chắc chứ? Vậy được rồi, tiếc quá.”
Giọng điệu tiếc nuối và bí ẩn của Ngụy Hủ An khơi gợi lòng hiếu kỳ của Thẩm Lưu Sấm, cậu miễn cưỡng mở mắt, hỏi: “Sao hả?”
Ngụy Hủ An cong môi cười một tiếng, cúi người kề tai cậu nói nhỏ một câu.
“Lừa gạt à?” Trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm đã gần như tỉnh ngủ, ngoài miệng cậu tỏ vẻ khó tin, nhưng trong giọng nói lại hơi để lộ sự hưng phấn.
“Không biết, trên đây viết vậy.”
Ngụy Hủ An cầm phiếu giới thiệu giảm giá 30% trên tủ đầu giường cho cậu xem, Thẩm Lưu Sấm không biết chữ phía trên. Cậu cầm phiếu giảm giá 30% lật qua lật lại mấy lần, rồi lại nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ngụy Hủ An.
“Anh đừng gạt em.” Thẩm Lưu Sấm vẫn ra vẻ nghi ngờ, nhưng lại vội vàng bắt đầu cởi quần áo.
Trên người cậu chỉ có một cái quần đùi, dòng nước nóng trong hồ dán lên mỗi tấc da thịt cậu bắt đầu từ mũi chân, Thẩm Lưu Sấm lười biếng tựa vào ven hồ tắm, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.
“Có hiệu quả thật à? Sao em không có cảm giác gì hết vậy?” Thẩm Lưu Sấm nghi ngờ nói.
Ngụy Hủ An vẫn bình tĩnh kề sát lưng cậu, tay mập mờ vuốt ve eo cậu sau đó tiến dần về phía dưới, giọng hắn khàn khàn: “Vậy à? Nhưng anh cảm thấy lớn hơn rồi này.”
Thẩm Lưu Sấm vui vẻ trong lòng, cậu kéo quần ra để xem thì thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt hạ thân của mình và vuốt ve trêu chọc, giọng nói mang theo ý cười vang lên từ sau lưng cậu: “Em xem, chẳng phải đang lớn lên đây sao?”
Thẩm Lưu Sấm bị hắn sờ rất sướng, một cảm giác ngưa ngứa tê dại lan ra khắp lưng, cậu cảm thấy mình như sắp bị hòa tan trong hồ nước ấm áp này, nhưng mà… điều này cũng không trở ngại cậu biết mình lại bị Ngụy Hủ An đùa bỡn!
Cậu vùng vẫy trong nước muốn đạp người, nhưng Ngụy Hủ An dễ dàng khống chế cậu, động tác trên tay hắn vẫn chưa ngừng, môi lưỡi xâm nhập vành tai cậu.
Nửa đêm Thẩm Lưu Sấm xụi lơ ở giường cuối cùng hiểu rõ một đạo lý, đàn ông rất dễ vứt não về những chuyện thế này, trên thực tế không có linh đan diệu dược hay phép thuật kỳ diệu nào có thể biến đổi chim nhỏ.
Nếu có, vậy chắc kèo là bị chơi xỏ.
4.
Một ngày trước khi về nhà, Thẩm Lưu Sấm và Ngụy Hủ An tình cờ gặp một cặp tình nhân đang chụp ảnh cưới.
Sau đó hai người đồng thời quay đầu đối mặt nhau, im lặng không nói gì.
“Anh đang suy nghĩ gì?” Thẩm Lưu Sấm đánh đòn phủ đầu.
Sắc mặt của Ngụy Hủ An rất nghiêm túc: “Anh đang suy nghĩ…”
Thẩm Lưu Sấm liền vội vàng ngắt lời: “Anh không nên suy nghĩ nhiều! Tóm lại em không nghĩ gì cả.”
Ngoại trừ giấy hôn thú ra thì họ chẳng có gì cả, nhưng Thẩm Lưu Sấm cảm thấy điều này không sao hết. Cuộc sống hiện tại đã rất tốt, không cần dùng những nghi thức để bổ sung. Ý nghĩa hôn lễ nằm ở người chứng kiến, nhưng cũng cần người chứng kiến có nghĩa, cậu không quen biết nhiều người ở đây, bạn thân không nhiều, thân nhân càng không, cho nên hôn lễ cũng trở nên không cần thiết.
Cậu cũng sợ hãi Ngụy Hủ An vì muốn đền bù rồi đột nhiên bật chế độ lãng mạn kiểu tổng tài bá đạo, ví dụ như đột nhiên tỏ tình cầu hôn cậu trước mặt mọi người. Trời sinh cậu không thích sự lãng mạn, nếu chuyện đó thật sự xảy ra với cậu, e là cậu sẽ xấu hổ đến mức bỏ chạy khỏi đó.
Thẩm Lưu Sấm nhanh mồm nhanh miệng nói hết suy nghĩ của mình với Ngụy Hủ An.
Sau khi làm rõ thái độ của mình, cậu liên tục cường điệu: “Em thật sự không phải vì ngại nên mới từ chối, anh không cần chuẩn bị những thứ đó.”
Ngụy Hủ An gật đầu, hoàn toàn bao dung ý kiến của cậu.
Ngụy Hủ An vẫn luôn tốt như thế.
Cho nên khi Thẩm Lưu Sấm tình cờ nghe thấy hắn và bạn nói chuyện qua điện thoại, cậu chợt thấy khó chịu, áy náy chua xót trong lòng.
Giọng điệu nói chuyện của Ngụy Hủ An lúc ấy lạnh nhạt, trong đó chứa sự hụt hẫng cố che giấu, hắn nói: “Tạm thời không cần làm nhẫn nữa.”, “Không phải, không phải bản thiết kế có vấn đề.”, “Hôn lễ à, cậu để ý nhiều như vậy làm gì, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”
Thẩm Lưu Sấm phát hiện mình rất thích tiên phong làm chủ tất cả mọi việc.
Họ không có hôn lễ, không có người chứng kiến hôn nhân của họ, điều này không chỉ là nỗi tiếc nuối của Thẩm Lưu Sấm, mà cũng sẽ là của Ngụy Hủ An. Cậu không có người thân bạn bè ở đây, nhưng Ngụy Hủ An thì có. Cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng có lẽ Ngụy Hủ An sẽ để ý.
Trằn trọc cả một đêm, Thẩm Lưu Sấm nghĩ có lẽ cậu nên học cách yêu Ngụy Hủ An tốt hơn.
5.
Du lịch sẽ mang đến thay đổi cho người ta hoặc nhiều hoặc ít.
Bước ra khỏi hoàn cảnh sống quen thuộc của bản thân, đầu óc sẽ va chạm với những sự vật mới đồng thời làm mới suy nghĩ.
Ví dụ như Thẩm Lưu Sấm muốn đi học lại.
Cũng không phải là cậu đột nhiên có lòng cầu tiến, cậu cảm thấy mình bây giờ vẫn giống Thẩm Lưu Sấm không có lý tưởng trước kia.
Bởi vì ngay từ đầu cậu không rõ phương hướng, cho nên chỉ có thể vừa đi vừa suy tính, nhưng không phải đi một cách mù quáng, chí ít phải chọn một con đường có khả năng nhất.
Cậu không thể làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng của Lâm Nguyên cả đời.
Thẩm Lưu Sấm không lựa chọn trở lại đại học mà Thẩm Liễu Đồng tạm nghỉ, cậu nghỉ việc chỗ Lâm Nguyên và quyết định thi lại lần nữa.
Cậu bắt đầu tự ôn thi đại học, đồng thời đăng ký một lớp ôn thi cho thí sinh tự do trên mạng.
Vào buổi đầu tiên, giáo viên báo trước cho mọi người rằng rất ít người có thể kiên trì đến cuối cùng, cho nên mọi người phải đặt ra mục tiêu rõ ràng kiên định ngay từ đầu.
So với những người đang chịu áp lực cuộc sống, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình là sung sướng nhất.
Cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi viết lên ghi chú trên laptop:
Mục tiêu của Thẩm Lưu Sấm: Kiếm tiền mua nhẫn kim cương to nhất cho chồng.
6.
Thẩm Lưu Sấm muốn nuôi mèo.
Nhưng cậu không muốn nuôi loại mèo quá đẹp, quá tao nhã, quá thông minh, cậu cảm thấy chúng rất khó gần người, tóm lại phải nuôi loại mèo nào đây?
“Có con nào ngu ngu một chút không?” Cậu đã hỏi chủ cửa hàng thú cưng như thế.
Cuối cùng cậu ôm một con mèo Ba Tư mặt tịt* màu đen về, trông nó mặt ngu chắc đầu óc cũng ngu, Thẩm Lưu Sấm cực kỳ hài lòng.
Về phần đặt tên, cậu và Ngụy Hủ An nghiên cứu thảo luận rất lâu, nói là nghiên cứu thảo luận chứ thật ra chủ yếu là cậu đề nghị, Ngụy Hủ An nghe, nghe xong hắn còn dùng ánh mắt quen thuộc “bé chó ngốc nhà mình lại học được thứ mới” để nhìn cậu.
“Voi thì sao hả, em cảm thấy voi rất đáng yêu!”
“Hươu cao cổ thì sao? Động vật đáng yêu thứ hai thế giới là hươu cao cổ đó.”
……
Ngụy Hủ An không hiểu tại sao cậu chấp nhất với việc dùng tên con vật khác để đặt tên cho mèo đến thế, Thẩm Lưu Sấm nói đặt như thế rất ngầu. Cuối cùng cậu khoan nhượng, tên của con mèo Ba Tư mặt tịt này được thống nhất là “Béo”, nó chính thức trở thành một thành viên trong nhà.
Hiện tại Thẩm Lưu Sấm còn rất vui vẻ, cậu còn chưa nhìn thấu bản chất kiêu ngạo thông minh dưới vẻ bề ngoài ngu ngốc đó. Tóm lại, không bao lâu sau, người nhìn cậu với ánh mắt “bé chó ngốc nhà mình lại học được thứ mới” không còn là một mình Ngụy Hủ An, mà trở thành một mèo một người.
*Mèo Ba Tư mặt tịt đen béo nhưng ko ngu:
7.
Tác giả không biết viết phần kết thế nào nên xin trợ giúp người ngoài: Thẩm Lưu Sấm, ngoại truyện của hai người, hai người tự viết phần kết đi.
Thẩm Lưu Sấm: Tôi còn chưa thi đại học nữa, cũng không biết sau này sẽ ra sao. Có lẽ tôi sẽ sống cả đời như thế này, cũng có thể tôi sẽ gặp những chuyện tốt hoặc xấu ngoài ý muốn. Tóm lại, cầu mong rằng tôi sẽ luôn là một kẻ ngốc hạnh phúc!
Ngụy Hủ An: Phần kết à… Xin chào tạm biệt mọi người, sau này sẽ là cuộc sống của tôi và Tiểu Sấm và nó sẽ không có phần kết.
Béo: Meow ~
HẾT