Túc Trang càng nghi hoặc: “Tại sao anh phải hiểu trà xanh?”
Tân Thiên Ngọc cạn lời, lát sau mới nói: “Anh không cảm thấy An Vũ Sinh có vấn đề sao?”
“Uhm, cho nên?” Túc Trung khó hiểu.
Tân Thiên Ngọc nhức đầu, nói: “Cái này…”
Cậu phát hiện trong lòng căm giận bất bình, nhưng rốt cuộc là vì điều gì, trong chốc lát cậu không nói rõ được.
Lẳng lặng phân tích một hồi, Tân Thiên Ngọc mới gian nan hỏi: “Anh biết An Tô và Lý Lỵ Tư cũng là trà xanh không?”
Túc Trung nói: “À, hình như đúng.” Bình thường Túc Trung căn bản không nhớ nổi hai người này, nghe cậu nhắc đến, mới phát hiện đúng là như vậy.
Tân Thiên Ngọc tiện thể nói: “Lúc đó em uống trà xanh ngậm bồ hòn… cảm thấy rất ấm ức. Muốn nói với anh nhưng cũng không nói rõ được, bây giờ muốn để anh tự trải nghiệm, sau này cũng có thể hiểu ý em.”
Túc Trung lại nói: “Anh không quan tâm họ là trà xanh hay hồng trà hay là bất cứ thứ gì, anh chưa từng dao động vì họ.”
Tân Thiên Ngọc lại cười nói: “Em cũng chưa từng dao động vì An Vũ Sinh. Thế nhưng, anh vẫn không thích em và hắn lui tới đúng không?”
“Quả thực.” Túc Trung thẳng thắn khác thường, điểm này quả thực không giống Tân Thiên Ngọc.
Túc Trung nhớ lại hết thảy, bắt đầu thức tỉnh.
Trong quá khứ, quả thực anh không đủ nhạy bén, không nhận ra cậu bị uất ức.
Anh không khỏi ảo não, ban đầu mình không hiểu được tâm trạng của cậu.
“Xin lỗi.” Túc Trung nói, “Là anh sơ ý…”
“Không sao, không phải em chỉ trích anh. Em để anh ‘tự mình trải nghiệm’, mặc dù có chút muốn đùa giỡn anh, nhưng càng nhiều hơn là hy vọng…” Tân Thiên Ngọc hơi dừng lại, tựa như đang tìm từ, lại giải thích, “Em hy vọng sau này nếu anh gặp phải trà xanh, thì có thể phân biệt nhanh chóng rồi đạp họ ra, đừng để họ có cơ hội đến trước mặt em.”
Anh nhìn cậu.
Tân Thiên Ngọc tự nhiên nói hết: “Mặc dù trong mắt em, họ cũng chỉ là vai hề, nhưng em không muốn phiền lòng như thế nữa.”
“Thì ra là vậy.” Túc Trung hiểu ra, “Anh hiểu rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tân Thiên Ngọc hài lòng gật đầu.
Túc Trung lại nhìn về phía cậu: “Nếu hiện tại anh đã được giáo huấn, cũng học được những gì em hy vọng anh hiểu. Như vậy, bây giờ em có thể đạp An Vũ Sinh đi không, đừng để cậu ta có cơ hội đến trước mặt anh?”
Tân Thiên Ngọc bật cười, nói: “Sao vậy? Anh thực sự không ưa hắn?”
“Quả thực.” Túc Trung nói.
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Chuyện này không giống… Em phải xem hắn mưu đồ thứ gì.”
Túc Trung nhíu mày: “Không phải cậu ta mưu đồ em sao? Chẳng lẽ còn có thứ gì đáng giá mưu đồ hơn em?”
Trong mắt Túc Trung, Tân Thiên Ngọc chính là trân bảo quý hiếm.
Có người mơ ước Tân Thiên Ngọc không đáng kỳ lạ, kỳ lạ là người này hóa ra không mơ ước Tân Thiên Ngọc.
Cậu nói khẽ với anh: “Không phải chúng ta vẫn không bắt được đuôi cáo của ông cụ sao?”
“Uhm?” Anh nhìn cậu, “Đúng vậy.”
“Nói không chừng lần này sẽ bắt được.” Tân Thiên Ngọc nói.
Lúc trước, cậu bị hãm hại, người trực tiếp ra tay đều không phải ông cụ. Ông cụ kích động Tân Tư Mục và cậu nội đấu, hoặc là xui khiến cậu Tân bôi nhọ cậu, không phải do ông cụ tự ra tay, không hề để lại dấu vết, chứng cứ. Như vậy có thể thấy, ông cụ là một người vô cùng cẩn thận.
Tân Thiên Ngọc muốn đấu với ông cụ, bước đầu tiên là phải bắt được nhược điểm của ông.
Cậu hy vọng, An Vũ Sinh là do ông cụ trực tiếp phái tới, không có trung gian. Bởi nếu ông cụ trực tiếp sai khiến, thì cậu có thể bắt được chứng cứ có thể uy hiếp ông cụ.
An Vũ Sinh là cao thủ trà nghệ, thủ đoạn quá thuần thục, thoạt nhìn là kẻ tái phạm. Tân Thiên Ngọc cho người điều tra quá khứ của An Vũ Sinh, quả thực bị kinh hãi.
Thì ra, gia cảnh An Vũ Sinh khá phổ thông, năm đó có thể vào trường quý tộc tư nhân của Tân Thiên Ngọc, là do giành được học bổng. Đương nhiên, gia cảnh của hắn cũng không bần cùng, nhưng chỉ là bình thường. Hồi đi học, hắn học hành không tệ, lại trông sáng sủa, giỏi xã giao, vì vậy cũng có thể trở thành tiêu điểm trong trường con nhà giàu. Điều này cũng khiến hắn tự cho là siêu phàm. Nhưng, sau khi học xong, hắn bị đạp từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hắn phát hiện bằng cấp, tài hoa vẫn luôn khiến mình kiêu ngạo cũng không sánh bằng người khác có một người cha tốt. Trong trường, hắn có thể dựa vào mặt đẹp, chơi bóng rổ, đánh đàn guitar để biến mình thành tiêu điểm, nhưng trong công việc thì không thể. Nói thật, hắn giành được offer tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, bởi vì hắn không so sánh với người thường, mà lại đi so sánh với nhóm bạn nhà giàu ở trường cũ.
Vào lúc hắn hoang mang, uể oải, hoài nghi nhân sinh, một bạn học cũ từng thầm mến hắn tìm đến, mời hắn ăn cơm uống rượu. An Vũ Sinh biết rõ say không phải vì rượu, nhưng hắn vẫn không thể từ chối đường tắt này, từ đó về sau mở ra “hành trình trà xanh”.
Hắn phát hiện sự nỗ lực trước kia của mình đúng là ngu ngốc.
Lúc mới đi làm, hắn tăng ca làm việc, giúp lãnh đạo san sẻ khó khăn, kết quả lãnh đạo chỉ cảm thấy hắn là công cụ hình người dễ dùng, có vấn đề thì vứt cho hắn giải quyết, có chuyện tốt thì không tới lượt hắn. Mặc dù rất nỗ lực, nhưng hắn thăng chức vẫn chậm hơn các phú nhị đại cùng trang lứa.
Mà sau khi hắn bám được vào bạn học phú nhị đại, nhân sinh lập tức trở nên thuận buồm xuôi gió, đi làm không cần bận rộn, công trạng vẫn tự nhiên tới.
Lúc trước lãnh đạo đối với hắn gọi là phải tới, vẫy là phải đi, giờ ông ta cũng không thể sai khiến hắn, ngược lại còn phải ôn hòa với hắn.
Nhưng, hắn biết mối quan hệ này không thể bền lâu. Con nhà giàu không thể cùng hắn tu thành chính quả. Vì vậy, hắn pha một ly trà xanh, dựa vào mạng lưới quan hệ của bạn học cũ để quen biết càng nhiều con nhà giàu hơn, hoặc là phụ nữ nhà giàu, chỉ cần có tiền, nam nữ đều được. Hắn qua tay những kẻ có tiền, giành được quyền lợi.
Đương nhiên, cũng có lúc hắn không thành công, nhưng lần này không thành công thì lại có lần kế tiếp, cứ tung lưới, sẽ có lúc thành công. Hoặc bởi vì hắn chưa từng yêu cầu mối quan hệ ổn định, lại không nhắc tới chuyện kết hôn, nên khi tình cảm phai nhạt, hắn sẽ mau chóng tìm mối tiếp theo, chủ động nói chia tay, không quấn quýt gây rối. Cho nên hắn hiếm khi dây vào phiền phức, vẫn khá thuận lợi.
Ông cụ nhìn trúng hắn để công lược Tân Thiên Ngọc cũng là có đạo lý.
Thứ nhất, hắn và Tân Thiên Ngọc là bạn cũ, thứ hai, trên phương diện này hắn có kinh nghiệm dồi dào.
Đã có thương hiệu, đáng tin cậy.
Không ngờ, “đã có thương hiệu” thì vẫn lật xe ở chỗ Tân Thiên Ngọc.
Cậu cũng nghĩ An Vũ Sinh là kẻ già đời, cho nên khá thận trọng, không để mình có vẻ quá dễ mắc câu, bằng không đối phương sẽ không bị lừa.
Phía An Vũ Sinh cũng nghĩ tới việc Tân Thiên Ngọc là kẻ hiểu trà, cho nên không dám mạo hiểm, từ từ mưu tính.
Hai người cứ giằng co một hồi như vậy, duy trì “mập mờ” một khoảng thời gian.
Hai người họ không vội, nhưng ông cụ thì sốt ruột, ngày nào cũng ép An Vũ Sinh hành động nhanh lên. An Vũ Sinh lại nói: “Tôi cảm thấy Tân Thiên Ngọc vẫn khá phòng bị. Tôi chưa chạm được vào trái tim cậu ấy.”
Mặc dù Tân Thiên Ngọc biểu hiện đối với hắn không tệ, nhưng hắn có trực giác thâm niên làm trà xanh, có thể nhận ra cậu không có cảm tình với mình.
Ông cụ lại không nhịn được: “Ta chỉ bảo cậu quyến rũ nó, lên giường một hai lần là được, đâu phải để nó và cậu kết hôn. Ai cần hai đứa yêu nhau?”
“Nhưng…” An Vũ Sinh hơi dừng lại, “Tôi đoán Tân Thiên Ngọc không phải người chơi hệ giường chiếu, nếu như cậu ấy không động lòng, thì không thể cùng tôi lên giường.”
Ông cụ cười nhạt: “Tạo bầu không khí, rót chút rượu, cho ít thuốc chẳng phải là được?”
An Vũ Sinh vừa nghe đã lắc đầu: “Không thể được! Anh tình em nguyện nước chảy thành sông tình một đêm thì được, nhưng ông bảo tôi bỏ thuốc vào rượu thì quá giới hạn!”
Ông cụ cười nhạt: “Cậu đừng có ra vẻ! Nếu cậu là người lương thiện thì đã không làm chuyện này.”
Kỳ thực An Vũ Sinh cũng có sự kiêu ngạo của mình, bị ông cụ trào phúng như thế, cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế mà trào phúng ngược lại: “Tôi biết trong mắt kẻ có tiền như mấy người, tôi chỉ đang bán. Nhưng bán thì cũng phải có nguyên tắc. Hơn nữa, tôi bỏ thuốc Tân Thiên Ngọc, tôi cũng chẳng sao cả. Tân Thiên Ngọc cũng đâu phải cháu ruột của tôi! Ngài thì không hề hấn gì. Xem ra, muốn làm chuyện lớn thì phải là đại nhân vật như mấy người. Đủ ác độc!”
Ông cụ quan tâm nhất là quyền uy, bị An Vũ Sinh phản bác như vậy, càng thấy trên mặt thiếu ánh sáng, trong chốc lát hung ác, nghĩ: Thằng nhóc Tân Thiên Ngọc cánh cứng rồi không nghe lời ta thì thôi, sao cái thằng đi bán này cũng dám nhanh mồm nhanh miệng với ta?
Dựa vào nhiều năm làm trà xanh, An Vũ Sinh tích lũy được một khoản, đã trở thành giám đốc kinh doanh của một công ty. Đương nhiên hắn sẽ không vì một đơn hàng cua trai mà phạm pháp. Ai ngờ, sau khi từ chối ông cụ, hắn liên tục gặp vận rủi.
Đầu tiên, một đơn hàng sắp ký kết bay mất.
Sau khi bị sếp hỏi tội, hắn ra ngoài bị một người đàn bà tát lệch cả mặt – thì ra, trước kia hắn từng pha trà xanh với chồng người này.
Không chỉ như vậy, thậm chí còn có người tới tận cửa nhục mạ An Vũ Sinh, dán áp phích tuyên truyền chuyện An Vũ Sinh dựa dẫm vào kẻ lắm tiền.
Trong công ty đương nhiên bàn tán ồn ào.
Sếp cũng khuyên An Vũ Sinh nộp đơn nghỉ việc.
Đương nhiên hắn biết mình bị chơi, nhưng cánh tay không lay chuyển được bắp đùi*, chỉ đành chán chường quay về xin tha với ông cụ.
(*) Ngạn ngữ, ý chỉ nhỏ yếu không đánh lại to lớn.
Ông cụ thấy An Vũ Sinh yếu thế, bèn cao hứng, ra vẻ từ ái vỗ vai hắn, lại nói: “Cậu nói đúng, Tiểu Ngọc là cháu ruột của ta, sao ta cam lòng thực sự hại nó? Ta cũng không bắt cậu thực sự làm gì nó, chụp mấy bức ảnh là được.”
An Vũ Sinh do dự mãi, nói: “Được. Tôi chỉ phụ trách chụp ảnh, việc khác tôi không làm.”
“Ta cũng không hy vọng cậu làm việc khác. Nói cho cùng, nó vẫn là cháu của ta.” Ông cụ nghiêm túc nói.
“Đương nhiên.” An Vũ Sinh khôn ngoan gật đầu, “Công việc của tôi…”
“Được rồi,” Ông cụ ôn hòa cười, “Sau khi xong chuyện này, ta sẽ để người sắp xếp công việc mới cho cậu, đãi ngộ sẽ không kém hơn công việc trước của cậu.”
Cứ như vậy, An Vũ Sinh lại hẹn gặp Tân Thiên Ngọc.
Mà Tân Thiên Ngọc vẫn luôn để ý động tĩnh của hắn, đương nhiên cũng biết dạo này hắn gặp bất lợi.
Tân Thiên Ngọc thầm nghĩ: “Xem ra, ông cụ sốt ruột.”
An Vũ Sinh mang tâm trạng nôn nóng bất an, bất đắc dĩ bị ép buộc, có cảm giác như sắp tức nước vỡ bờ. Vì vậy, hắn rất khó giữ vững tâm trạng, thong dong pha trà xanh như bình thường, trong cử chỉ cũng có rất nhiều sơ hở.
Nhưng Tân Thiên Ngọc cố ý giả mù, thuận theo bước đi của hắn.
Hai người ăn trong phòng khách sạn, khi Tân Thiên Ngọc rời khỏi chỗ để đi WC, An Vũ Sinh bèn lấy thuốc mà ông cụ đưa, bỏ vào trong tách trà của cậu.
Sau khi Tân Thiên Ngọc đi ra từ WC, An Vũ Sinh bèn cười nhìn cậu.
Cậu cầm tách lên, như định uống.
An Vũ Sinh cứ nhìn chằm chằm, thấy cậu chuẩn bị nhấp môi uống tách trà bị bỏ thuốc, tâm trạng cũng hết sức phức tạp.
Đúng lúc này, Tân Thiên Ngọc lại không uống, nặng nề đặt cái tách xuống, nói: “Trong này là thứ gì?”
Vẻ mặt An Vũ Sinh thay đổi: “Cậu, cậu nói gì vậy? Trong này đương nhiên là trà xanh!”
“Tôi biết là trà xanh.” Tân Thiên Ngọc cười nhạt, đưa tay chỉ góc phòng, “Chỗ này có camera, đã ghi lại những gì cậu làm.”
Lúc này, cửa phòng cũng mở ra, Túc Trung bước ra từ sau cửa, trong tay còn cầm một chiếc máy tính bảng, trên màn hình đang phát lại hình ảnh camera.
An Vũ Sinh thấy thế, còn gì không rõ?
Đây là một cái bẫy!
Hắn cho rằng mình bẫy Tân Thiên Ngọc, ai ngờ cậu cũng chơi hắn một vố, đây chính là trà xanh bẫy trong bẫy!
Túc Trung đóng cửa lại, đặt máy tính bảng trước mặt An Vũ Sinh, phát lại hình ảnh hắn bỏ thuốc trước mặt hắn.
An Vũ Sinh xanh cả mặt.
Tân Thiên Ngọc cầm tách trà trong tay, nói: “Bây giờ tớ báo cảnh sát, cho họ tới xét nghiệm tách trà này, cậu đoán xem cậu sẽ gánh tội danh gì?”
Mấy ngày liên tiếp An Vũ Sinh bị đả kích tới mức đầu óc quay cuồng, hiện tại cuối cùng không kiềm giữ được nữa, cũng không duy trì được nụ cười trà xanh, ấp úng nói: “Tôi sai rồi, Tân công tử, Túc tiên sinh, tôi sai rồi! Tôi không phải người! Nhưng kỳ thực tôi cũng muốn làm người lương thiện! Đáng tiếc chủ tịch Tân không cho tôi lương thiện!”
An Vũ Sinh ngửa đầu nhìn hai chồng chồng Tân Thiên Ngọc và Túc Trung. Hai người hào quang tỏa sáng, cao cao tại thượng, càng khiến An Vũ Sinh tự ti mặc cảm: “Hai người hãy tin tôi…”
Tân Thiên Ngọc để tách trà bị bỏ thuốc vào trong góc – trong lúc đó, cậu vẫn đề phòng An Vũ Sinh, sợ hắn xông lên tiêu hủy chứng cứ.
Nhưng, phong thái Tân Thiên Ngọc khá hiền hòa, không có cảm giác bức bách, sau khi đặt tách trà xuống thì lại lo lắng đi tới bên cạnh An Vũ Sinh, vỗ vai hắn, nói: “Đương nhiên tớ tin cậu!” Tân Thiên Ngọc trà xanh cười, an tĩnh tươi đẹp: “Nhưng, cậu không nói thực với tớ, làm sao tớ giúp cậu?”
An Vũ Sinh sắp hỏng mất, ngay cả mùi vị trà xanh cũng không nghe thấy, mong mỏi nhìn cậu: “Cậu thực sự sẽ giúp tớ?”
“Đương nhiên! Chúng ta không phải là bạn sao?” Tân Thiên Ngọc ôn hòa nói, “Tớ thực sự không tin cậu là người như vậy, nhất định là có người ép buộc cậu. Cậu nói cho tớ biết, cậu có nỗi khổ tâm gì? Tớ nhất định sẽ giúp cậu!” Giọng Tân Thiên Ngọc mềm mại như cánh sen.
An Vũ Sinh coi cậu như cọng rơm cứu mạng, cuối cùng khai sạch mọi chuyện, vạch trần ông cụ sai khiến tiếp cận cậu, định phá hư cuộc hôn nhân của cậu. Nhưng vì thấy mọi chuyện tiến triển quá chậm, ông cụ ép buộc bắt hắn bí quá hóa liều, dùng thuốc mê để chụp ảnh bất nhã của cậu.
“Tớ thực sự không muốn… Tớ bị ép.” An Vũ Sinh hận không thể chỉ tay lên trời thề thốt, “Chủ tịch Tân phá hủy công việc và thanh danh của tớ, nếu như tớ không nghe lời, thì sẽ phải chết đói.”
“Tớ hiểu rồi.” Tân Thiên Ngọc vẫn giữ nụ cười bạch liên hoa thuần khiết, “Đương nhiên tớ biết bản tính của cậu không xấu, chỉ là bị ép. Như vậy đi, tớ cũng sẽ giúp cậu sắp xếp một công việc phù hợp, như vậy cậu cũng không cần lo âu nữa.”
An Vũ Sinh nghe Tân Thiên Ngọc thiện tâm như vậy, ngược lại hơi tỉnh ra: Mình bỏ thuốc hại cậu ta mà! Sao cậu ta có thể đơn giản tha thứ cho mình? Còn giúp mình? Sao có chuyện tốt như vậy được? Hơn nữa, ngay từ đầu cậu ta đã gài bẫy, sắp xếp camera, gọi Túc Trung tới mai phục mình! Cậu ta cũng không phải là thánh mẫu bạch liên hoa!
An Vũ Sinh hơi cảnh giác nhìn cậu, “Cậu, cậu muốn tớ làm gì?”