*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) 笋盘 Đĩa măng: Danh từ được sinh ra trong giai đoạn kinh tế bất động sản trì trệ, có nghĩa là nhà có giá trị cao nhưng lại có giá cả thấp hơn giá thị trường. “Măng” dùng để hình dung ngôi nhà có thể phát triển giống như măng, có thể cao vụt sau một đêm.
Tân Thiên Ngọc nuốt nước miếng, ho khan hai tiếng, chỉ nói: “À, nghe nói, ừ thì… em nhớ lần trước cái ông David chế nhạo anh không? Lúc trước Túc Trung làm việc trong công ty của David, anh nghe David nói, trong vòng một năm Túc Trung tố cáo hai đồng nghiệp, khiến một người bị sa thải, một người suýt vào tù. Nói chung, anh ta là người rất giỏi lợi dụng vũ khí pháp luật để bảo vệ quyền lợi bản thân.”
Mễ Tuyết Nhi nghe vậy kinh hãi: “Trời ơi! Anh biết tin đồn này sao không nói với em? Em phải viết bài.”
“Anh… không phải do anh không nhớ ra sao?” Tân Thiên Ngọc buồn bực uống một ngụm rượu, giọng nghiêm trọng sâu xa, “Nói chung, em đừng dây vào anh ta. Thoạt nhìn lịch sự nhã nhặn, nhưng trên thực tế anh ta rất cứng rắn. Cũng đừng vì một bài phỏng vấn không thành mà bị tố cáo?”
Mễ Tuyết Nhi ngây người, lại nói: “Nhưng nếu em bị anh ấy tố cáo, có phải em cũng được lên trang nhất không?”
“…” Cô bé này điên rồi.
Cuối cùng, một ngày trước kỳ hạn phải nộp phương án, vị cố vấn đẹp trai với đôi mắt thâm quầng nhan sắc tàn phai mang phương án được sửa đổi lần thứ mười giao cho Tân Thiên Ngọc. Cậu nhìn vị cố vấn đẹp trai bị 996* tàn phá dung nhan tiều tụy, nghĩ thầm: Đẹp trai hơn nữa để làm gì? Làm thêm mấy năm đảm bảo thành ông chú hói đầu.
(*) Hệ thống giờ làm việc 996 là giờ làm việc thông thường của các công ty Trung Quốc, yêu cầu nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.
Cuộc họp quyết định xem ai là người phụ trách dự án niêm yết được tổ chức như bình thường.
Tân Tư Mục tất nhiên phải giành được, mặc dù cô không khinh địch, nhưng cô cũng rất tự tin, chẳng lẽ phương án chuyên nghiệp mà cô cực khổ hơn nửa năm lại không bằng phương án gấp gáp tạo ra, nước đến chân mới nhảy của Tân Thiên Ngọc?
Tân Tư Mục dùng phong thái tự tin trình bày phương án với ban giám đốc. Mồm miệng cô lanh lợi, phương án cũng rất tường tận, chuyên nghiệp, khiến ông cụ thật sự hài lòng gật đầu không ngừng.
Tân Tư Mục diễn thuyết xong, là tới lượt Tân Thiên Ngọc.
Ánh mắt cô nhìn Tân Thiên Ngọc, giống như nhìn một con chó bại trận.
Tân Thiên Ngọc không nhìn ánh mắt kiêu căng của cô, mở PPT (PowerPoint), tiến hành báo cáo. Báo cáo được hơn nửa, Tân Tư Mục tuy rằng không nói gì, nhưng cha cô lại lên tiếng thay: “Nội dung của cháu nhìn qua rất giống với Tiểu Mục! Không phải là sao chép chứ?”
“Cậu,” Tân Thiên Ngọc cười, “Quy trình niêm yết đã có quy định, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy cách, phương án của bọn cháu có tương đồng cũng là bình thường.”
Người cậu lại không công nhận: “Nhưng Tiểu Mục làm trước, nếu cháu làm theo, tại sao chúng tôi phải chấp nhận?”
“Vâng, phần lớn là tương đồng, nhưng kế tiếp cháu sẽ nói phần không tương đồng.” Nói xong, Tân Thiên Ngọc mỉm cười lật sang trang kế tiếp, “Chính là phân phối cổ phiếu. Theo phương án của Tiểu Mục, chị ấy làm tổng giám đốc sẽ nhận được 11% cổ phần công ty, cháu cảm thấy như vậy hơi nhiều, nếu là cháu, cháu chỉ lấy 1%.”
Mọi người nghe vậy cũng kinh hãi: “Cháu chỉ lấy 1%?”
“Không sai, đương nhiên, cổ phần của ông cụ là không thể thiếu.” Tân Thiên Ngọc nghiêm túc nói, “Theo phương án của cháu, cháu chỉ giữ 1%, 10% còn lại do ‘Công ty TNHH Quản lý tài sản Tân thị’ kiềm giữ.”
“Công ty TNHH Quản lý tài sản Tân thị?” Mọi người đều ngơ ngác, “Đó là công ty gì?”
“Đó là công ty cháu dự định đăng ký mới.” Tân Thiên Ngọc trả lời, “Nếu như thành lập, cháu sẽ để tộc trưởng Tân thị đảm nhiệm chủ tịch của công ty, tất cả người họ Tân đều là cổ đông. Bởi vì ‘Công ty TNHH Quản lý tài sản Tân thị’ sẽ kiềm giữ 10% cổ phần công ty Ngọc Trác, nói cách khác, chỉ cần là người họ Tân thì đều có thể nhận được cổ phiếu và chia hoa hồng sau khi Ngọc Trác niêm yết…”
“Ý của cháu là…”
“Nói đơn giản thì, chính là Tân Thiên Ngọc cháu dùng 10% thuộc về mình chia cho các vị đang ngồi ở đây, cho cả vợ con cháu chắt của các vị.” Tân Thiên Ngọc mỉm cười, trả lời.
Đa phần thành viên ban giám đốc đều là họ Tân, vừa nghe thế đã bắt đầu nhiệt huyết dâng trào: Theo phương án của Tân Tư Mục, chỉ có người cầm quyền hội đồng quản trị mới có thể giữ cổ phần. Mà theo phương án của Tân Thiên Ngọc, không những bản thân họ có thể được lợi, ngay cả vợ con cháu chắt của họ cũng có thể được chia một chén canh! Chẳng lẽ không làm lòng người phấn khởi?
Lại nói tiếp, phương án Tân Tư Mục dùng nửa năm viết quả thực chuyên nghiệp hơn, nhưng chia hoa hồng và cổ phần ở ngay trước mắt, ai còn quan tâm chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp!
Chắc chắn muốn tiền!
Nghe phương án phân phối cổ phần của Tân Thiên Ngọc, sự kiêu ngạo trên gương mặt Tân Tư Mục bị phá vỡ trong nháy mắt: Cô biết, cô thất bại.
Nhưng, Tân Tư Mục bị thất bại không cam lòng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tân Tư Mục đi thẳng vào phòng làm việc của ông cụ, nói ra ý kiến của mình: “Nếu phương án của Tân Thiên Ngọc viết tốt hơn cháu, cháu không có gì để nói. Nhưng em ấy thắng cháu, lại là dùng cách của người phúc ta*, dùng quyền lợi cổ phần của tập đoàn để thỏa mãn thân thích, điều này khiến cháu không thể chấp nhận!”
(*) Của người phúc ta: Lấy của cải của người này đem cho người khác, mình chẳng mất gì mà còn được tiếng là phúc đức.
Ông cụ mỉm cười, nói: “Cho nên cháu không phục?”
“Không sai!” Thường ngày Tân Tư Mục dịu dàng kính cẩn nghe lời, nhưng vào thời khắc quan trọng thì rất cứng rắn.
Ông cụ gật đầu, lại thở dài: “Ta hiểu. Nhưng cháu có nghĩ tới, phương án của thằng bé không chuyên nghiệp bằng cháu, là vì nó không có thời gian.”
“Đó là lấy cớ.” Tân Tư Mục không nhường một bước.
Ông cụ cười: “Cháu có nhiều thời gian như vậy, tìm nhiều nhà cố vấn như vậy, những chuyên gia đó không nói cho cháu biết, trở ngại lớn nhất của tập đoàn Ngọc Trác chúng ta khi niêm yết là gì sao?”
Tân Tư Mục khẽ run, muốn nói lại thôi.
“Đừng sợ, nói ra đi.” Ông cụ nói.
“Là vấn đề những người thân thích thao túng hội đồng quản trị.” Tân Tư Mục bạo gan nói ra miệng, “Hiện tại, Tân Thiên Ngọc dùng cách phân chia cổ phần thỏa mãn thân thích, khác gì uống rượu độc giải khát.”
“Cháu sai rồi.” Ông cụ nói, “Thăng bé đâu nói chia cổ phần cho thân thích. Cháu quên rồi sao? 10% cổ phần do ‘Tài sản Tân thị’ kiềm giữ, vậy vẫn nằm trong tay nó.”
“Nhưng em ấy nói chủ tịch là tộc trưởng, họ hàng là cổ đông…” Tân Tư Mục nói xong, bỗng nhiên nghĩ ra, sắc mặt hơi thay đổi, “Em ấy chỉ nói là chủ tịch là tộc trưởng, họ hàng là cổ đông, nhưng chưa nói người thực tế khống chế công ty là ai!”
“Không sai, theo ta thấy với tính cách xảo quyệt của thằng nhóc này, không có khả năng cam lòng chỉ chiếm 1%. Nếu ‘Tài sản Tân thị’ do nó đăng ký, chắc chắn nó sẽ bảo đảm công ty này là do nó khống chế, nói cách khác, 10% cổ phần vẫn là của nó. Điều thằng bé làm, chỉ là chia chút hoa hồng cho đám thân thích kia.” Ông cụ thản nhiên nói, “Đây là nguyên nhân ta vừa ý để Tiểu Ngọc chủ trì dự án niêm yết. So với cháu, nó hiểu được cách giao tiếp với thân thích hơn.”
Tân Tư Mục ngơ ngác tại chỗ: “Cháu…”
“Phương án của nó không đủ chuyên nghiệp, chỉ cần có thêm thời gian, tìm cố vấn hoàn thiện là có thể bù đắp.” Ông cụ bình tĩnh nói, “Nhưng cháu có nhiều thời gian như vậy, lại chưa từng suy nghĩ tới vấn đề mà nó có thể nghĩ tới trong vòng nửa tháng, cháu thua ở điểm này.”
Tân Tư Mục nghe thấy chữ “thua”, vẻ mặt tái nhợt, lại không nói được câu nào.
Ban giám đốc biểu quyết thông qua phương án của Tân Thiên Ngọc, cậu trở thành tổng giám đốc dự án niêm yết. Bởi vì hiện tại niêm yết là nhiệm vụ thiết yếu của tập đoàn, tất cả các dự án khác đều phải nhường đường, cũng vì thế mà Tân Thiên Ngọc vượt lên trên Tân Tư Mục. Tân Thiên Ngọc lao về phía trước xông pha chiến đấu, dễ dàng thu hoạch “chiến công” hơn, còn Tân Tư Mục vẫn trấn thủ đại bản doanh như trước, quản lý hậu cần và nghiệp vụ hằng ngày, cho dù tạo ra thành tích như thế nào, danh tiếng cũng không thể lấn át Tân Thiên Ngọc.
Chu Phác, Chu Chấu đều nói hơi lo lắng, không biết Tân Tư Mục có thể thọc dao sau lưng hay không.
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Chị Tiểu Mục không phải người không có cái nhìn đại cục.”
Chu Châu nở nụ cười: “Em thấy anh đừng quá tin người thì hơn.”
“Không phải anh tin người, mà là tin tưởng lý tính.” Tân Thiên Ngọc nhún vai, “Chị Tiểu Mục tuyệt đối thuộc về kiểu người lý tính. Nếu dự án niêm yết bị quấy nhiễu, chị ấy là một phần của Ngọc Trác, cũng không có quả ngọt. Chị ấy đủ lý trí, biết chỉ có niêm yết thành công chị ấy mới có thể có quyền lợi.”
Chu Phác lại nhíu mày: “Thế nhưng, trên thế giới đâu phải ai cũng lý tính như vậy?”
“Lui một vạn bước mà nói, cho dù chị Tiểu Mục đột nhiên uống lộn thuốc mất hết lý trí đi chăng nữa,” Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc bình tĩnh, “Còn có mẹ tao nhìn chằm chằm mà.”
Chu Phác nghĩ tới Tân Mộ bình thường dùng thái độ nuôi thả Tân Thiên Ngọc nhưng tới thời khắc quan trọng thì sẽ biến thân thành gà mẹ bảo vệ con, bất giác an tâm hơn rất nhiều: “Cũng đúng.”
Tân Thiên Ngọc còn nói: “Trở ngại lớn nhất vẫn là bên ngoài, làm thế nào để tập đoàn thuận lợi niêm yết trong thời gian ngắn nhất.”
Chu Châu hỏi: “Không phải đã có phương án sao?”
“Phương án chỉ là lý luận suông.” Tân Thiên Ngọc nhíu mày, kỳ thực trong lòng cũng rất rầu rĩ, “Hiện tại kinh tế khó khăn, giám sát nghiêm ngặt, con đường phía trước mịt mù.”
Phía Mễ Tuyết Nhi lại liên lạc với cậu, nội dung tin nhắn là “Tới ngay! Có giới thiệu đĩa măng!” sau đó gửi định vị.
Tân Thiên Ngọc nhìn tin nhắn vừa khả nghi vừa đáng sợ này, lập tức gọi điện qua. Mễ Tuyết Nhi nhận điện thoại, chỉ nói: “Không có thời gian giải thích với anh, anh mau tới đây! Qua thôn này sẽ không có tiệm khác!”
Tân Thiên Ngọc nghĩ thầm: Chẳng lẽ lại là trò đùa dai nhàm chán?
Định vị Mễ Tuyết Vi gửi tới là tiệm đồ Nhật “Ao cá chép”.
Lại nói tiếp, tiệm đồ Nhật này có lẽ là nơi hẹn hò cuối cùng của Tân Thiên Ngọc và Túc Trung. Bởi vì “Ao cá chép” có ý nghĩa như vậy, khiến Tân Thiên Ngọc nhìn thấy ba từ này liền nheo mắt.
Nhưng, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trùng hợp.
Dù sao, “Ao cá chép” là nhà hàng rất hấp dẫn, rất đông người tới đó ăn cơm, Mễ Tuyết Nhi đi ăn ở đó cũng không kỳ lạ.
Dưới sự thúc giục của Mễ Tuyết Nhi, Tân Thiên Ngọc lái ô tô tới “Ao cá chép”.
Sau khi cậu đến, nói tên Mễ Tuyết Nhi với cô bé lễ tân mặc kimono, một cô bé phục vụ khác cũng mặc kimono bèn dẫn Tân Thiên Ngọc đi sâu vào trong. Tân Thiên Ngọc cho rằng phục vụ sẽ dẫn cậu tới một phòng trang nhã, không ngờ, phục vụ lại dẫn cậu đi một mạch tới chỗ cửa sau, cửa sau đẩy ra, là một khu vườn tao nhã kiểu Nhật.
“Ở đây còn có hậu viện?” Tân Thiên Ngọc mới tới đây ăn hai lần, vì vậy không biết bên ngoài cửa sau còn có động thiên khác*, là “khu VIP”.
(*) Hình dung phong cảnh tươi đẹp, mới mẻ độc đáo, có sức hấp dẫn.
Khác với khu vực phòng ăn đông người, đình viện thuộc về khu vực VIP, khá thanh tĩnh, tính riêng tư rất cao. Dưới sự dẫn đường của nữ nhân viên, Tân Thiên Ngọc đi thêm mấy phút đường đá, đến một tịnh thất* có cây tùng cây bách và cảnh quan đá vây quanh.
(*) Tịnh thất là một am thất nhỏ trong tịnh xá dành cho các cá nhân, chính là các tu sĩ Phật giáo. Mỗi tu sĩ thường có một tịnh thất của riêng mình.
Tân Thiên Ngọc kinh ngạc: “Khu VIP cao cấp như thế này phí phục vụ hẳn rất đắt? Chẳng lẽ Mễ Tuyết Nhi gọi mình tới trả tiền?”
Nữ nhân viên kéo cửa trượt, mời Tân Thiên Ngọc đi vào.
Tân Thiên Ngọc đi vào trong phòng, thấy dưới xà nhà khắc hoa là một người đàn ông mi mục như họa*. Thực sự là đời người đâu thể không gặp lại, bạn trai cũ ở ngay lối rẽ.
(*) Dung mạo đoan chính, đẹp đẽ.
“Anh…” Tân Thiên Ngọc nuốt vào bụng hai từ “Anh Trung” suýt nữa bật thốt, ra vẻ tổng tài cao lãnh, ôn hòa nói: “Túc tiên sinh?”
Nghe thấy ba từ “Túc tiên sinh”, Túc Trung hơi thẳng lưng, chậm rãi đứng dậy, vươn tay về phía Tân Thiên Ngọc: “Tân công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nghe thấy ba từ “Tân công tử”, Tân Thiên Ngọc cũng có chút ngẩn ngơ.
Trên thương trường, Tân Tư Mục đã chiếm trước cái tên “Tân tổng”, cho nên mọi người đều biết cấm kỵ, sẽ không gọi Tân Thiên Ngọc là “Tân tổng”. Nhưng, nếu gọi Tân Thiên Ngọc là “Tiểu Tân tổng”, lại có vẻ bất kính: Tân Tư Mục là “Tân tổng”, Tân Thiên Ngọc chỉ là “Tiểu Tân tổng” thôi sao?
Về sau, tất cả mọi người đều quen gọi Tân Thiên Ngọc là “Tân công tử”.
Hai năm qua, Tân Thiên Ngọc đã nghe bao người hoặc khách khí hoặc cung kính hoặc chế nhạo gọi cậu là “Tân công tử”, nhưng, ba từ “Tân công tử” qua giọng nói lạnh lẽo của Túc Trung, quả thực mang ý tứ hàm xúc khác biệt, khiến trong lòng cậu ngũ vị tạp trần*.
(*) Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Lúc này, Mễ Tuyết Nhi ngồi bên cạnh cao hứng đứng dậy, bảo hai người ngồi xuống, kéo Tân Thiên Ngọc thấp giọng nói: “Sao nào? Em không lừa anh, đúng là đĩa măng phải không?”
Tân Thiên Ngọc nhếch mép: “Măng! Rất nhiều măng!”
Trong căn phòng tao nhã đốt hương dây*, nghe thấy mùi bạch đàn nguyên chất.
(*) 线香 Hương dây tức hương không có tâm tre, còn được gọi là hương thẳng nhánh, hương cỏ. Xuất hiện từ thời Tống, thời gian đốt hương dây khá dài, cho nên còn được gọi là “hương tiên” hoặc “hương trường thọ”, thời cổ trong chùa miếu thường dùng độ dài hương dây làm đơn vị đo thời gian. Vì vậy cũng được gọi là “hương tấc”.
Nhưng khi ăn nghe thấy mùi hương này, thì không được thoải mái. Tân Thiên Ngọc cảm thấy như vậy sẽ làm quấy nhiễu vị giác, ảnh hưởng tới tổng thể sắc hương vị của thức ăn. Nhưng cậu chưa nói gì, chỉ nhíu mày.
Túc Trung nói: “Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị Tân công tử?”
“Hả?” Tân Thiên Ngọc ngẩn người, “Cái gì?”
Túc Trung nói: “Tôi thấy em có vẻ không hài lòng.”
Nghe thấy lời này của Túc Trung, Tân Thiên Ngọc kinh hãi: Anh có thể nhận ra? Đây là Túc Trung sao!
Tân Thiên Ngọc lập tức nghĩ: Chẳng lẽ phố Wall thực sự biến đổi khôn lường, câu tâm đấu giác*, huấn luyện được cả Túc Trung ngại giao tiếp có thể hiểu được nhìn mặt đoán ý?
(*) Dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.