Nước Chảy Thành Sông

Chương 47




Khi Lâm Tu tỉnh giấc trong hơi ấm, vị trí bên cạnh đã trống không.

Bên giường có vết nhăn mờ mờ, bên gối cũng còn thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt trên người Chu Mộc. Bị chuốc quá nhiều rượu trong buổi tiệc cưới, đến giờ đầu Lâm Tu vẫn đau âm ỉ như bị người ta bóp chặt. Anh khép hờ mi mắt ngây người một lát, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy xuống giường, thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái.

Vừa muốn sải bước về phía trước, đôi mắt sáng ngời hơi dừng lại, tầm mắt Lâm Tu rơi xuống cái cốc chứa chất lỏng màu gỗ đặt ở trên tủ đầu giường.

Giơ tay nhặt mảnh giấy nhỏ đè dưới cái cốc, khóe môi Lâm Tu khẽ nhếch, bật cười khẽ.

Uống hết! ! !

Thật đúng là lời nói ngắn gọn rõ ràng, ba dấu chấm than cuối câu lại càng khí thế kinh người.

Lâm Tu không thích đồ ngọt, không chỉ đơn giản là không ưa, mà căn bản chính là hoàn toàn kháng cự. Nhưng khi nhìn vào mảnh giấy này, một chút do dự cũng không có, anh nhấc tay uống một hơi cạn sạch cốc mật ong đầy tràn kia.

Giải rượu hay không thật ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu là, không muốn phụ sự chu đáo của người nọ.

Trên giá trong phòng tắm bày chỉnh tề dao cạo râu, nước cạo râu của anh, chỉ hơi có một chút xíu thay đổi nhỏ — đó là vị trí còn dễ lấy hơn trước đây nữa.

Bên kia, hai chiếc cốc súc miệng cùng kiểu đặt song song với nhau. Trong cái cốc bên phải lẳng lặng cắm một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng nhạt, cái bên trái lại đựng đầy nước ấm, ngay cả chiếc bàn chải màu lam cũng đã được người ta chu đáo nặn kem đánh răng lên rồi.

Phóng mắt nhìn lại, dép lê, khăn mặt, khăn tắm, dụng cụ tắm rửa… Những thứ có đôi có cặp chỗ nào cũng có.

Thì ra, vết tích cho cuộc sống chung của bọn họ đã rõ ràng như thế từ lâu.

Rửa mặt xong, sửa soạn đâu vào đấy, Lâm Tu lần theo mùi thơm lững thững đi tới phòng ăn, đúng lúc bắt gặp Chu Mộc đang bưng hai cái bát sứ tạo hình lá sen tinh xảo đi ra từ phòng bếp.

Tạp dề sọc ca rô màu trắng đơn giản, mặc trên thân người này lại có một loại ý vị dịu dàng khó diễn tả bằng lời.

Trong đầu Lâm Tu nháy mắt hiện lên hai chữ — vợ hiền.

Khụ khụ.

“Đợi chút đã —” đặt thứ trong tay xuống bàn, Chu Mộc bỏ trứng ốp la đã làm từ trước vào đĩa bày lên bàn, lấy bánh mỳ từ lò nướng ra, rồi xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra đủ loại sữa đặc và mứt quả.

“Được rồi.” Chu Mộc nhẹ nhàng vỗ tay một cái, “Hoàn thành xong hết thủ tục rồi, ăn thôi!”

“Bữa cơm đầu tiên sau ngày cưới đấy à?” Lâm Tu dùng thìa múc một ít cháo yến mạch sữa bò trong bát, mùi thơm tức thì dậy khắp bốn phía. “Trông cũng không đến nỗi nào.”

“Cảm ơn lời khen.” Chu Mộc trợn mắt nguýt anh nói: “Chắc là chưa tới mức nguy hiểm đến tính mạng đâu… Yên tâm ăn đi, bát của anh không bỏ thêm đường.”

Lâm Tu nhếch miệng nhướng mày, cúi đầu múc một thìa.

“Không tệ.” Phó đoàn trưởng Lâm chậc chậc lưỡi, “Nói ra thì, đây cũng là bữa cơm chính thức nhất mà em từng làm cho anh đấy nhỉ.”

“Trước kia là lòng có dư mà lực không đủ… Mượn lời của mẹ em thì là — mỗi lần em vào bếp là y như vào chiến trường.” Chu Mộc khịt khịt mũi nói.

“Em giỏi…” Lâm Tu cười.

“Món cháo yến mạch này là em học được từ chủ nhà hồi ở bên Anh đấy!” Chu Mộc le lưỡi nói tiếp, “Đó là một người phụ nữ mập mạp, có loại cảm giác như bà ngoại dưới ngòi bút Gorky ấy. Bình thường toàn ồn ào đòi em dạy tiếng Trung, nhưng mỗi lần em dạy bà ấy xong, lần sau chào tạm biệt em bà ấy vẫn cứ bền lòng vững dạ đem ‘Tạm biệt’ nói thành ‘Xin chào’.”

“Rồi sao nữa?” Lâm Tu quấy quấy thìa ngước mắt nhìn cô.

“Hôm em về nước bà ấy khăng khăng đòi tiễn em. Thế là lúc em đang đăng ký, bà ấy cực kỳ không nỡ nói lời từ biệt, cả sảnh chờ đều vang vọng giọng nói sang sảng hùng hậu của bà ấy — Xin chào! ! ! ! ! !”

“Ha…” Lâm Tu cười khẽ, giơ tay khẽ vò đầu Chu Mộc. “Vậy là hồi ở Anh em được bà ấy thành công bồi dưỡng thành nữ đầu bếp rồi hả?”

“Rất không may, khi đó, công phu mèo cào của em chỉ đủ làm mấy món cơ bản vô hạn tuần hoàn — đương nhiên, thật ra bây giờ cũng chẳng khấm khá hơn hồi đó tẹo nào đâu.” Chu Mộc cầm bát khẽ húp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi tức thì bị bỏng, “Ngoài mấy món ăn gia đình, chưng chiên hầm nấu gì gì đó — em hoàn toàn chào thua.”

“Yêu cầu của anh đối với em không cao.” Lâm Tu giơ tay lau vết cháo bên khóe miệng Chu Mộc, lực tay dịu dàng rất có phần vỗ về, “Những khi anh không có nhà, em có thể đảm bảo không để chính mình bị đói là được.”

Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng mà người này làm ra lại lộ ra vẻ cưng chiều khỏi cần nói cũng hiểu.

Xúc cảm của đầu ngón tay Lâm Tu còn lưu lại bên khóe miệng Chu Mộc, cô bất giác mím môi, vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của người đối diện.

Người này quả là cái móc treo quần áo trời sinh. Vóc dáng cao ráo, thân thể cường tráng. Hơn nữa quanh năm rèn luyện trong quân đội, eo hẹp lưng rộng căn bản là những người khác chẳng thể nào sánh bằng.

Người ta nói thế nào nhỉ — tư thế!

Giờ phút này Lâm Tu ngồi đối diện Chu Mộc, đầu hơi cúi xuống mi mắt khẽ nâng, cổ áo hình chữ “V” trễ xuống rất thấp, lớp vải mềm nhẹ kia dán vào làn da xúc cảm vô cùng tốt, loáng thoáng, Chu Mộc có thể thấy bên dưới đó lộ ra đường nét của xương quai xanh.

Nhỏ dãi… Thế này cũng quá yêu nghiệt rồi.

Tầm mắt chậm rãi hướng lên trên, khi nhìn đến quầng đen mờ mờ in dưới hốc mắt Lâm Tu, Chu Mộc rốt cuộc không nhịn được run vai để cố nén không cười rộ lên.

Trên thực tế, quầng thâm mắt gì đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến độ đẹp trai của người kia, Chu Mộc không nhịn cười được là vì cô nhớ tới nỗi đau khổ của Lâm Tu tối qua khi mọi người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên vào phá đám đêm động phòng của bọn họ.

Trong tình huống đám bộ đội đập cửa ầm ầm mấy phút đồng hồ mà vẫn bị nhốt bên ngoài, đồng chí trung tá nào đó của đại đội đặc chủng quân khu X rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người tỏa sáng ngời ngời bước lên sân khấu.

“Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây.” Trong tiếng cười vang không ngừng của mọi người, Hứa Úy hắng giọng nói tiếp: “Mau cửa mở ra, nếu không… Hừ hừ, chúng tôi sẽ cưỡng chế đột nhập!”

Thằng lưu manh! Vốn là một lời thoại cực kỳ nghiêm túc cực kỳ chính thức sao từ miệng nó nói ra lại thành ra giọng điệu của bè lũ phản động là thế nào? ! Mặt Lâm Tu tức thì sầm xuống, đen tới mức so với nhọ nồi cũng chẳng kém là bao.

Nghiệp vụ mở khóa luyện được thành thạo thật đấy, mai sau thằng khốn này có thể lập một công ty mở khóa chuyên nghiệp được rồi!

“Ồn chết mất…” Chu Mộc đã có phần buồn ngủ khẽ đẩy đẩy Lâm Tu, ánh mắt mơ màng như có một lớp sương mù luẩn quẩn, “Cứ cho bọn họ vào đi đã…”

Cho vào? Là em nói đấy nhé.

Lâm Tu choàng áo ra mở cửa, chỉ trong chớp mắt một đám người đã rầm rập đứng đầy phòng.

“Được, có tiền đồ đấy!” Phó đoàn trưởng Lâm rất điên tiết, “Vừa nhá chuông giữa đêm vừa gõ cửa nửa đêm… Sao hả? Đang diễn phim ma à? !”

“Tôi chính là thích nhìn dáng vẻ thẹn quá thành giận này của cậu đấy!” Hứa Úy nhếch mép cười đến không tim không phổi, đi tới khoác tay lên vai chú rể cười hì hì nói: “Cậu cũng có ngày hôm nay hố hố hố.”

“Cậu đừng cười như thế nữa được không?” Lâm Tu chán ghét hất tay thằng bạn nối khố ra, “Nghe như tiếng đi tiểu ấy, tồ tồ tồ.”

“Trời đất bao la chú rể lớn nhất — lão nhân gia ngài hôm nay nói thế nào mà chẳng được, gia hôm nay rất vui hố hố!”

Lâm Tu tức đến nghiến răng, nhưng lại chẳng muốn chấp nhặt với cậu ta, dứt khoát quay đầu về phòng ngủ.

Cái thứ rượu này ấy mà… Nó luôn phản tác dụng về sau. Đã về nửa ngày rồi, quần áo cũng thay người cũng tắm rửa sạch sẽ rồi, vậy mà những cơn choáng đầu quay cuồng trời đất vẫn kéo dài liên miên không dứt.

Tửu lượng tốt đến đâu cũng không chịu nổi tay chân rã rời thân thể mệt mỏi…

Thấy tình hình này, đám bạn mới vừa rồi còn quỷ khóc sói gào tru tréo inh ỏi rốt cục yên tĩnh không ít, Hứa Úy cùng An Hòa dẫn đầu đi tới.

“Nhìn hai người… Mệt như phải trông cháu trai ấy nhỉ.” Hứa Úy nhướng mày, đảo mắt liền thấy nhãi con Chu Mộc kia đã sớm dang tay dạng chân ngủ say như chết ở một bên, “Tướng ngủ của vợ cậu thật khiếp thật.”

“Bịt kín cái mắt vào cho tôi.” Tuy đã buồn ngủ muốn chết, nhưng ý thức độc chiếm của phó đoàn trưởng Lâm vẫn không hề lơ là hoạt động.

“Được rồi, không làm ồn nữa.” Hứa Úy sờ cằm cười cười, “Chúng tôi chỉ đến theo đúng kịch bản thôi. Thật ra là theo lệnh của lão thủ trưởng chuyển quà cưới tới cho cậu.”

“Quà cưới?” Lâm Tu nhíu mày.

“Đúng vậy.” An Hòa đứng bên lên tiếng phụ họa: “Chật ních ba phòng luôn. Cũng may nhà anh nhiều phòng.”

“Đủ cả rồi chứ?” Lâm Tu thờ ơ hỏi một câu.

“Vật chết thì gần như ở đây cả rồi. Tiền mừng gì đấy đều kiểm kê rõ ràng chuyển vào thẻ cho anh rồi đấy.” Nói xong An Hòa rút ra một tấm thẻ ngân hàng mắt tỏa sáng như sao, “Em cảm thấy bây giờ nhìn thấy anh cứ như nhìn thấy quỹ bảo hiểm trong ngân hàng Thụy Sĩ ấy.”

“Nói linh tinh.” Lâm Tu vỗ đầu cô em họ rồi lại ngửa cổ liếc nhìn cô, “… Mà em vừa nói là ‘vật chết’ đấy à?”

“À. Vâng.” An Hòa cười tủm tỉm, “Không biết vị nào tin tức nhanh nhạy nghe nói nhóc con Mộc thích cưỡi ngựa, không nói hai lời chọn ngay hai con anh tuấn tiêu sái nhất trong trang trại ngựa dưới danh nghĩa cá nhân cho hai người… Em với Hứa Úy lo rằng hai vị kia sẽ coi tân phòng thành chuồng mất, đến lúc đó lại vui vẻ khua chân phi nước đại trong này thì không hay cho lắm, cho nên không dẫn chúng nó tới. Thế nào, tri kỷ không hả? !”

“… Anh cảm ơn em.”

Làm huyên náo một hồi, sau khi bỏ lại những thứ đó một đám người rốt cục cười gian manh nháo nhác rút về như chim muông tan tác, Lâm Tu mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần đau đầu nhức óc, trong đầu chỉ còn lại một câu — đám cưới này, thật không phải dành cho con người.

Có câu nói gì mà hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, anh thì thấy, một bữa tiệc cưới đã gần như đưa anh vào hầm chôn luôn rồi.

Nhưng mà, dù mệt tới cỡ nào, náo loạn tới cỡ nào, ý nghĩ này cũng chỉ là trong nháy mắt. Khoảnh khắc quay về phòng nhìn thấy Chu Mộc, khỏi cần nói, “viu viu —” vài cái, cái loại cảm giác ngay cả khe hở chỗ đầu khớp xương cũng nhức mỏi lập tức đều biến mất.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Chu Mộc ngủ rất an lành. Hơi thở ấm áp im ắng mà khẽ khàng, hàng mi dài rậm kia cũng theo từng nhịp thở của cô mà lẳng lặng nhấp nhô lên xuống.

Lâm Tu cảm thấy, “xung động” lúc trước bị cắt ngang phũ phàng của mình giờ đây không hề do dự mà bay về cả rồi.

Anh có chút không chịu nổi, bước tới cởi quần áo, dùng đầu ngón tay khẽ gãi gãi cằm Chu Mộc.

“Mộc Mộc…”

Giọng nói ra khỏi miệng mang theo vẻ cám dỗ đè nén, Lâm Tu khẽ dựa sát lại, vừa định phủ lên hai phiến môi mềm mại ấm áp kia, trong phòng bỗng vang lên một tiếng rống giữa đất bằng vô cùng vang dội, hào khí ngút trời của Chu Mộc —

“Cạn ly! ! ! ! ! !”

Người nào đó chợt cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.