Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 37: Nước chát chấm đậu hũ




Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Lâm Mặc một tiếng này làm cho Tạ Thanh Kiều lập tức cảm thấy vùi lấp, nỗ lực kéo ra tiếu ý:

“Huynh đang nói đùa, phải không?”

Khóe miệng lúc này vui vẻ thu hết:

“Muội cảm thấy ta là đang cùng muội đùa giỡn sao?”

Tạ Thanh Kiều cước bộ có chút chậm, đỡ thân cây bên cạnh làm cho mình tận lực tỉnh táo:

“Là độc gì, có thể hay không bị chết?”

Lâm Mặc chỉ thành phần thuốc nói:

” Chết thì sẽ không nhưng có thể sẽ làm cho bệnh nhân triệu chứng càng thêm nghiêm trọng. Về phần hậu quả là cái gì…” Lâm Mặc lắc lắc đầu

“Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao ta không phải là đại phu.”

Tạ Thanh Kiều một bả tay cầm lấy đơn thuốc:

“Cái thuốc này sao có thể có độc.” Lúc ấy đại phu nhân cẩn thận như vậy, không thể nào có thuốc có độc cũng nhìn không ra đến!

Lâm Mặc lắc lắc đầu:

” Thuốc này là không có độc, nhưng nếu như vừa uống thuốc này xứng với đồ ăn khác, vậy thì sinh ra độc tính! Giống với muội vừa nói Tạ thúc họng không thoải mái không thể ăn món ăn lạnh vậy, suy ra thuốc này là không thể lẫn vào cùng đồ ăn nào đó!”

“Kia… Vậy rốt cuộc là gì?” Tạ Thanh Kiều nhíu chặt mày. Tết Trung Nguyên ngày đó phát bệnh, gần đây liên tục thích ngủ, những thứ này chỉ sợ đều là triệu chứng độc phát.

Lâm Mặc giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc:

“Nhân sâm!”

Tạ Thanh Kiều đột nhiên ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc:

“Nhân sâm? !”

“Đúng vậy, là nhân sâm! Trong thuốc tế tân cùng nhân sâm tương khắc, sẽ sinh ra độc tính. Kỳ thật phương thuốc này nếu đặt ở nhà bình thường đích xác là thuốc trị liệu chứng ngây ngốc. Nhưng nếu đặt ở Đường phủ, liền nhất định phải chú thích không thể đang lúc uống thuốc ăn nhân sâm, mà ngay cả trà sâm cũng không thể uống. Ta nghĩ, người mở ra thuốc là cố ý. Hắn rõ ràng biết rõ đối với Đường phủ gia dình lớn như vậy, nhân sâm tùy ý có thể thấy được, bởi vậy chỉ cần thuốc có tế tân như vậy độc liền một cách tự nhiên có!”

Một phen này làm Tạ Thanh Kiều cả kinh không thể động đậy. Nàng rõ ràng biết rõ, Đường Hạo Dương mỗi ngày 2 lần cần phải sẽ uống trà sâm. Thuốc này là chuyên môn mở cho Đường Hạo Dương, người kê thuốc chỉ sợ rõ ràng biết rõ thói quen của hắn hằng ngày, mà chuyện như vậy cũng chỉ có người trong phủ mới biết. Một tia ớn lạnh chui vào xương cốt, chỉ mong không cần phải là như mình nghĩ như vậy…

“Thuốc này là người nào kê?”

Qua một lúc lâu, vẫn không thấy Tạ Thanh Kiều trả lời, Lâm Mặc lắc lắc nàng, cuối cùng phục hồi lại tinh thần.

“Là đại phu nhân thỉnh ngự y kê thuốc.”

“Ngự y kia có liệu phải người mạo danh không?”

Lúc này Lâm Mặc, đâu còn có phân nửa bóng dáng lười nhác thảnh thơi ngày thường, phảng phất biến thành một người khác. Tại trước mắt hắn cũng không phải là Tạ Thanh Kiều mà là một đại án liên quan đến nhân mạng!

Tạ Thanh Kiều lắc lắc đầu:

“Là thật. Đại phu nhân đi qua trong cung, vị ngự y này cùng đại phu nhân tán gẫu chuyện trong cung không sai chút nào.”

“Nếu là ngự y, liền càng không khả năng phạm loại sai lầm này, hắn nhất định là cố ý gây ra!” Rồi Lâm Mặc giương mắt dò hỏi:

“Hắn tên gì?”

Tạ Thanh Kiều cắn môi trầm tư một lát:

“Cổ Bình, là một cáo lão ngự y hồi hương.”

Lâm Mặc nhấc chân liền đi, Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ hắn gọi lại:

“Huynh muốn làm gì?”

Lâm Mặc cũng không quay đầu lại:

“Ta đi nha môn, điều tra thêm vị lão thái y này hiện tại ở nơi nào!”

Tạ lão đầu gặp hai người kia tại sân nhỏ huyên nửa ngày, liền tới ho khan một tiếng. Tạ Thanh Kiều cả kinh, hướng phía Tạ lão đầu nói:

“Cha, con phải trở về, ngài hảo hảo bảo trọng thân thể!” Nói rồi chui vào trong kiệu lòng như lửa đốt hướng trong phủ về.

Trở lại viện, lập tức gọi hoa sen: “Hạo Dương hiện tại ở nơi nào?”

Hoa sen nói: “Thiếu gia dùng qua bữa tối đã ngủ.”

Tạ Thanh Kiều cả kinh, nâng váy liền chạy tới phòng Đường Hạo Dương. Vẻ mặt buồn bực còn hoa sen thì ngơ ngác đứng ở một bên cực kỳ hâm mộ : tam thiếu phu nhân này còn thật là kỳ quái, mới nửa ngày không gặp thiếu gia liền nhớ như vậy, phu thê bọn họ thật là tốt a.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, người nọ khuôn mặt ngủ say làm cho Tạ Thanh Kiều thoáng an tâm. Nhưng trong lòng rất không thoải mái, giống như chính mình bị người khác khi dễ, Tạ Thanh Kiều tuyệt đối là 1 người bao che khuyết điểm! Không phải chuyện của mình nàng không xen vào, nhưng nếu người của nàng bị khi dễ, nhất định phải đòi lại cái gấp mười lần gấp tám lần.

Ở bên giường lẳng lặng ngồi hồi lâu, đợi nàng phát giác phát hiện hốc mắt chẳng biết lúc nào ướt. Dùng sức dụi dụi con mắt, kêu hoa hồng cùng hoa sen đến phòng của mình chờ.

Hoa sen có chút buồn bực, hoa hồng là một nha hoàn giỏi về xem xét quan sát, lặng lẽ đối với hoa sen nói:

“Chỉ sợ trong viện chúng ta xảy ra đại sự.”

Hoa sen kinh hãi: “Gì? Sẽ không! Kia… Vậy làm sao bây giờ?”

Hoa đạo: “Vậy thì phải xem thiếu phu nhân làm sao bây giờ, hai ta nghe lệnh là được.”

Hoa sen gật gật đầu.

Không lâu sau Tạ Thanh Kiều đi vào, dựa ngồi ở trên xích đu. Trầm mặc một lát, mở miệng nói:

“Hoa sen, mấy ngày nay trà sâm thiếu gia đều là em đưa qua đúng không?”

Nghe được Tạ Thanh Kiều đã kêu tên của mình đầu tiên, hoa sen giật mình, vội vàng nói:

“Vâng.”

Tạ Thanh Kiều hạ mắt, giọng nói cũng không có gì : “Về sau em đưa trà sâm, nhưng chờ đến lúc thiếu gia uống đổi thành bạch thủy cho ta.”

Hoa sen sững sờ, không rõ chuyện gì nhìn xem Tạ Thanh Kiều. Một bên hoa hồng vội vàng nói: “Ý thếu phu nhân chính là thiếu gia về sau không cần uống trà sâm. Nhưng Muội không được lộ ra, giống như thường ngày là được.”

Hoa hồng phát hiện Tạ Thanh Kiều mặt không đổi nhìn nàng lập tức biết điều im lặng.

“Hoa hồng nói đúng vậy, ta đúng là có ý đó. Chuyện này không làm cho bất cứ người nào biết!”

Hoa tâm yên lặng thở phào, vừa rồi thiếu phu nhân sắc mặt thật đáng sợ!

“Ngoài ra, thiếu gia uống thuốc em cũng cứ theo lẽ thường sắc, nhưng là không làm cho thiếu gia uống hết là được. Cũng không thể khiến người khác biết rõ thiếu gia đã ngừng uống thuốc!”

Hoa sen mặc dù không rõ ràng Tạ Thanh Kiều ý của hành động lần này nhưng nàng vẫn gật đầu, vững vàng nhớ ở trong lòng.

An bài xong những thứ này, Tạ Thanh Kiều một đêm không chợp mắt. Ngày thứ hai hướng đại phu nhân mời điểm tâm sáng sau, lại chủ động cùng đại phu nhân trong phủ tản bộ.

Đại phu nhân tâm trạng không sai, dọc theo đường đi đều nụ cười hoà nhã. Tạ Thanh Kiều một mặt phụ họa cùng nàng nói chuyện phiếm, vừa đoán được đại phu nhân cũng không phải là mẫu thân hổ dữ ác độc. Thừa dịp đại phu nhân hỏi tình hình của Đường Hạo Dương, Tạ Thanh Kiều vội vàng nói:

“Chàng những ngày này so với trước tốt hơn nhiều, cũng dần dần bắt đầu thíchtập viết.”

Đại phu nhân hài lòng gật đầu. Đúng vậy, con trai của nàng tại trước ngu đần đúng là là cái dạng này.

“Ta nghĩ khả năng thật sự là vị lão ngự y kia thuốc có tác dụng. Dĩ vãng thuốc cũng uống không ít nhưng lần này rất là hữu hiệu.”, Tạ Thanh Kiều hướng phía đại phu nhân chúc phúc:

“Thanh Kiều cả gan, hi vọng nương có thể làm cho vị ngự y này lại đến phủ một chuyến, vì Hạo Dương chữa trị.”

Đại phu nhân đem nàng đỡ dậy:

“Nhìn con, Hạo Dương hôm nay có thể từ từ chuyển biến tốt đẹp ta người làm nương đương nhiên cao hứng. Ta sẽđể cho người đi thỉnh lão ngự y qua phủ một chuyến, cũng đáp tạ người ta một phen.”

Đến trưa, đại phu nhân phái đi đến trở lại, lại mang đến một cái tin tức thất vọng. Lão tiên sinh kia kể từ khi cáo lão hồi hương sau, liền không có ở Vân Châu thành. Theo chung quanh hàng xóm, vị lão ngự y này hành y tế thế, hiện tại sợ là dạo chơi giang hồ rồi.

Tạ Thanh Kiều nghe được đáy lòng cười lạnh: hay cho một lão ngự y hành y tế thế!

Đại phu nhân thở dài: “Xem ra là con trai ta không có cái phúc khí này. Bất quá, chúng ta vẫnlà dùng đến thuốc kia, chờ lão tiên sinh sau khi trở lại lại mời đến cũng không muộn.”

Tạ Thanh Kiều gật đầu, lại hỏi:

“Lúc trước mẫu thân là như thế nào mời được vị lão tiên sinh này đến?”

Đại phu nhân thuận miệng đáp: “A, con không hỏi thì ta đã quên. Chuyện như vậy còn phải hảo hảo đi cám ơn nhị phu nhân, là muội ấy hướng ta đề cử vị lão ngự y này.”

Nhị phu nhân! !

“Thanh Kiều, con làm sao vậy?”

Phát giác được mình thất thố, Tạ Thanh Kiều vội vàng nói:

“Con..con chỉ là nhớ tới chuyện của Nhị ca trước đó vài ngày.”

Nhắc tới Đường Hạo xa, đại phu nhân cũng thở dài:

“Ai, chúng ta bây giờ còn là không nên đi quấy rầy bọn họ. Chờ thêm chút ít ngày lại đi hỏi.”

Tạ Thanh Kiều gật đầu vâng dạ trở lại nơi của mình, hồn bay phách lạc ngồi ở trong ghế. Quả nhiên, nàng đoán không lầm. Một lão thái y thì làm thế nào biết thói quen Đường Hạo Dương uống trà sâm, kia nhất định là có người trong Đường phủ nội ứng ngoại hợp! Chỉ là nàng hoàn toàn không nghĩ tới, người này lại là nhị phu nhân? Cái người liên tục như Bồ Tát không vấn thế sự, trưởng bối có nụ cười từ bi làm người ta tôn kính!

“Có lẽ không phải là bà ấy.” Tạ Thanh Kiều thấp giọng : “Không chừng là một người hoàn toàn khác, biết rõ nhị phu nhân thỉnh ngự y, sau đó mua chuộ ngự y. Như vậy cho dù bị vạch trần còn có thể vu oan giá họa đến trên đầu nhị phu nhân!”

Tạ Thanh Kiều vùi mặt ở trong tay, nàng cảm giác mình sống ở trong một cái âm mưu cực lớn. Đây rốt cuộc là tại sao, nàng một nữ thanh niên trẻ khỏe ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua coi như xong. Người khác khoái ý giang hồ trường kiếm thiên hạ thích ý cỡ nào, nàng sẽ phải ở nơi này trong tường cao lo lắng hãi hùng, đấu trí đấu dũng, trình diễn phiên bản Kim Chi Dục Nghiệt thực tế!

Tạ Thanh Kiều nằm ở trên giường ngẩn người, bên ngoài Lâm Mặc còn đứng ở trong nha môn chỗ tư luật rõ ràng không có về sớm.

Trong nha môn Vương lão đầu cảm thấy mấy ngày nay mắt của mình có chút hoa, hắn vì cái gì cảm thấy mấy ngày nay trợ thủ đại nhân hồ sơ trên bàn đột nhiên nhiều hơn?

Hơn nữa luôn luôn một vẻ chưa tỉnh ngủ ân, vừa liếc nhìn hồ sơ, vừa ngáp, không có nhiều là mười bốn quyển mà thôi.

Ngày hôm sau, Lâm Mặc trên bàn hồ sơ ít đi một phần hai… Xem ra muốn xem hết những thứ hồ sơ kia phải năm người ít nhất vừa ba ngày ba đêm mới được. Mà Lâm Mặc như cũ là vừa ngáp vừa liếc nhìn.

Đến ngày thứ ba, Vương lão đầu đưa cho Lâm Mặc tục trà không khỏi chấn động. Hay thật, cả hồ sơ tư luật nha môn đã xem hết, người này hiện tại rõ ràng xem chính là hồ sơ Thái Y Viện Hắn rốt cuộc là từ đâu mượn tới ? ! Vương lão đầu đối với trợ thủ đại nhân luôn lười nhác tràn đầy kính ý.

Lâm Mặc khép lại hồ sơ, duỗi lưng một cái. A, có thể trở về nhà. Mặc dù hắn hiện tại không có về sớm, nhưng không ý nghĩa hắn sẽ chủ động làm thêm giờ. Thu thập rồi, chuẩn bị về nhà.

Từ tư luật nha môn đến phủ của Lâm Mặc sẽ đi qua bác cổ hiên Đường phủ. Lâm Mặc không đếm xỉa tới đi qua, đúng lúc gặp được Đường gia đại gia Đường Hạo Nhiên.

Chỉ thấy hắn nhàm chán đứng ở trong cửa hàng, một người trẻ tuổi đi vào. Móc ra một vật, hẳn là đến giám định và thưởng thức. Lâm Mặc bất động thanh sắc đi vào, phát hiện hôm nay trong cửa hàng sư phụ giám định chỉ có một, lúc này đang thay người nhìn xem bình hoa cổ.

Đường Hạo Nhiên thầm nghĩ, chính mình đối với đồ cổ mặc dù không tinh thông như nhị đệ Tam đệ nhưng giám định và thưởng thức vẫn là có thể, lúc này làm cho người nọ lấy ra. là một ngọc bội màu xanh hình tròn, Đường Hạo Nhiên cầm ở trong tay cẩn thận quan sát. Ngọc bội này vẻ ngoài màu xanh, nhưng định nhãn quan sát bên trong có sắc nhè nhẹ.

Đường Hạo Nhiên thầm nghĩ: không phải là khối huyết ngọc chứ?

Lâm Mặc lặng lẽ đi bộ đến một bên, không đếm xỉa tới nhìn lướt qua, đột nhiên trong lòng cả kinh đây không phải là ngọc bội của Tạ Thanh Kiều sao?