Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam)

Chương 36




Dọc theo đường đi, Hạ Tang Tử vắt hết óc nói lời khách sáo, nhưng Mạnh Hành Chu nếu không phải "Ừ" thì cũng là "Nga", quyết tâm cho có lệ với cô, một chữ cũng không chịu nhiều lời.

Hạ Tang Tử nhìn thì hướng này là hướng nam, càng nghĩ càng không rõ là đang đi đâu.

Nam Giao là khu mới khai phá ở Nguyên Thành, cách xa thành phố, phong cảnh rất đẹp, chủ yếu là cho nghỉ hưu, nghỉ dưỡng. Giá nhà rất cao, chiếm đa số là biệt thự, được gọi là "Tiểu Thiển Thuỷ Loan."

Ngoại trừ biệt thự, còn có khách sạn năm sao, câu lạc bộ, nông trại cao cấp cũng không ít, nhưng chi phí không hề thấp, dần dần trở thành khu ưa thích của mấy người thừa kế thương nghiệp quý tộc.

Hạ Tang Tử hai ngày trước đi theo ông nội tham dự hôn lễ của chiến hữu cũ, cũng tới vài lần, chỉ là làm khách, nên đối với khu vực này cũng không rõ lắm.

Màn đêm buông xuống, thời gian ở Nam Giao thì vừa mới bắt đầu. Từ trên cao tốc nhìn xuống, một đường về hướng Nam, càng tới gần Nam Giao, đèn đường cũng sáng hơn nhiều.

Nam Giao không giống như trong thành phố san sát những nhà cao tầng, bê tông cốt thép chồng chất lên chốn phồn hoa, ở đây kiến trúc phổ biến không cao, và được phân bố rải rác, tạo nên sự tự tại, lộ ra một sự xa hoa khiêm nhường.

Mạnh Hành Chu tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, đối mặt với mấy ngã tư đường, anh không cần mở bản đồ, cũng biết quẹo trái quẹo phải.

Xe việt dã đi qua khu biệt thự, đi được 20 phút, một dãy toà kiến trúc màu trắng không ngừng phóng đại trong tầm mắt.

Nhìn ở xa không lớn, nhưng đến gần, Hạ Tang Tử mới phát hiện, từ ngoài vào cổng kiến trúc, cả đường đã dạo một vòng xung quanh nó.

Cái vòng xoay công phu này, cô quét mắt nhìn thời gian trên điện thoại, trên dưới 10 phút.

Khu vực này giới hạn tốc độ 60km/h, Hạ Tang Tử tổng kết lại, não tính toán một chút, mới thật sự cảm nhận được cả dãy kiến trúc này có bao nhiêu lớn.

Tới gần cổng vào, một chiếc siêu xe chặn ngang lại, động cơ còn to hơn tiếng nhạc nhẹ xung quanh.

Không nhìn thấy tốc độ xe, còn chạy xiêu quẹo, may mắn Mạnh Hành Chu phản ứng kịp, đúng lúc phanh lại, bằng không thế nào cũng đụng nhau.

Siêu xe chạy rất kiêu ngạo, chiếm đường của người khác, cũng không thấy chủ xe xuống xin lỗi, ngược lại còn vội vã hơn hai người, quét thẻ vào bãi đậu xe, một chân ga gầm lên, giống như cố ý thị uy vậy.

Nhìn xem cái xe tồi tàn của mấy người, xe xin của tôi một chiếc cũng bằng 10 chiếc của mấy người.

Đại khái chính là ý tứ này.

Hạ Tang Tử vừa mới bị hoảng sợ, thấy chiếc siêu xe phía trước lại khoe giàu như vậy, nhìn không được trào phúng một câu, "Chỗ nào cũng có mấy tên giàu có mới nổi."

Mạnh Hành thu mắt lại, nhẹ nhấn ga theo sau, Hạ Tang Tử thấy anh dừng xe chỗ quét thẻ, lên tiếng nhắc nhở, "Ba tuổi, anh còn chưa lấy thẻ mà."

Cô vừa nói xong, người gác cổng phía trước thấy cổng không cảm ứng thẻ được, chạy lại mở.

"......"

Người khác quét thẻ, còn anh thì quét xe nha, lợi hại a.

Hạ Tang Tử không hiểu gì xuống xe, cô kéo cửa lên, thấy kiến trúc bên trong, có một người đàn ông trung niên mặc tây trang, mang giày da chạy chậm lại đây.

Người đàn ông nhìn Mạnh Hành Chu trong nháy mắt, trước mắt sáng ngời, bước chân nhanh hơn, đi đến trước mặt anh, trên mặt treo lên nụ cười hoà ái, "Hành Chu tới sao."

Mạnh Hành Chu gật đầu, xoay chìa khoá, đạm thanh hỏi: "Còn chỗ trống không?"

"Có có, cháu tới khẳng định có." Người đàn ông thoạt nhìn có chút kích động, ông tựa hồ muốn nói với Mạnh Hành Chu hai ba câu, nhưng lại sợ nói sai, xoa tay, cẩn thận bổ sung, "Nếu là Mạnh tiên sinh biết cháu tới, chắc cao hứng lắm, muốn chú bây giờ....."

"Không cần." Mạnh Hành Chu ném chìa khoá cho ông, gọi Hạ Tang Tử đi vào trong, đi hai bước rồi lại quay đầu nói, "Đừng nói với ông ấy."

Người đàn ông cảm thấy khó xử, nhưng cũng không thể giáp mặt ngỗ nghịch anh, chỉ có thể đáp ứng, "......Được."

______

Nhìn hai người đi xa, người đàn ông lấy điện thoại từ túi áo tây trang ra, trên mặt đầy vui mừng, gọi một cuộc điện thoại, vang lên vài tiếng đầu dây bên kia mới nghe máy, "Lão Trương, chuyện gì thế?"

Lão Trương chỉ thiếu không nước mắt đầy mặt, duỗi tay lau đi giọt lệ không hề có nơi khoé mắt, quay đầu trộm liếc nhìn một cái, xác nhận không phải bản thân mình ảo giác, mới mở miệng, "Mạnh tiên sinh, Hành Chu dẫn theo người tới trại nuôi ngựa, là Hành Chu đấy! Hành Chu dẫn theo nữ sinh đây, không phải nam sinh đâu, là nữ sinh a, Mạnh tiên sinh! Nhưng có điều Hành Chu kêu tôi đừng nói ông nghe, nghe cuộc gọi này, vài phút sau ông cứ coi như không quen biết tôi nhé."

Bố Mạnh: "......"

"Hai người bọn họ vào trong bãi rồi, chắc là muốn chơi một chút, Mạnh tiên sinh, ông có muốn lại đây nhìn không? Này đúng là hiếm thấy, nhiều năm như vậy, bố con hai người, có phải có thể nhận nhau rồi hay không!" Lão Trương kích động đến nói sai, vội vàng sửa lại, "Không đúng không đúng, là tiêu tan hiềm khích lúc trước."

Lão Trương đã làm tài xế cho bố Mạnh từ khi ông gây dựng sự nghiệp, là người trầm ổn, làm việc quyết đoán, cũng xem như là tâm phúc.

Hai năm trước Nam Giao được chính phủ khai phá, Mạnh gia ở đây liền dựng một miếng đất thành một câu lạc bộ trại nuôi ngựa, do Lão Trương quản lí.

Việc lớn nhỏ của Mạnh gia, lão Trương đều nắm rõ, bao gồm mối quan hệ xa cách của Mạnh Hành Chu và bố Mạnh.

Trại nuôi ngựa này dựng đã nhiều năm, Mạnh Hành Du thường xuyên đến chơi, nhưng Mạnh Hành Chu một lần cũng chưa từng tới, đối với sản nghiệp trong nhà cũng rất thờ ơ..

Lần trước lão Trương nghe bố Mạnh nói, lúc sinh nhật của ông ấy, Mạnh Hành Chu đã gọi điện thoại về. Tuy rằng hai bố con cũng chưa nói gì, nhưng tốt xấu gì Mạnh Hành Chu cũng chủ động gọi điện thoại về, vốn là việc cực kì khó có được.

Lão Trương lúc đó đều nhắc mãi, Mạnh Hành Chu trong nóng ngoài lạnh, cũng là người mềm lòng, sớm muộn gì cũng có ngày nghĩ cẩn thận.

Thế nhưng, hôm nay đã tới rồi, còn mang theo tiểu cô nương nữa, xem ra ngày này, so với dự định của ông còn sớm hơn.

Bố Mạnh lúc lão Trương nghèo túng nhất, đã giúp một phen, mấy năm nay quan hệ, lão Trương cũng xem người của Mạnh gia là người nhà của ông ấy. Ông ấy thấy cái quan hệ bố con Mạnh gia này, đóng băng mười mấy năm, cuối cùng cũng có xu thế hoà tan, làm ông ấy cũng vui mừng thay.

Bố Mạnh nghe lão Trương bên kia diễn thuyết tình cảm mãnh liệt, trong lòng như cái bình trăm vị, bận tâm cảm thụ của con trai, cuối cùng cũng không làm gì, chỉ phân phó lão Trương tiếp đón người cho tốt, nhưng cũng đừng chậm trễ người khác, sau đó cúp máy.

Mẹ Mạnh thấy chồng cầm điện thoại, tâm sự nặng nề đứng ở phía cửa sổ, nhấc chân đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Mặt mày ủ rũ."

Bố Mạnh cầm tay vợ, lắc đầu, trong mắt tựa hồ ngấn nước mắt, "Không có việc gì, lão Trương vừa gọi điện thoại tới, nói Hành Chu dẫn tiểu cô nương đến trại nuôi ngựa."

Mẹ Mạnh kinh ngạc che miệng, cảm xúc có chút kích động, "Hành Chu, thằng bé......Nó trước giờ đều không có......"

"Đúng vậy, chỗ nào thuộc sở hữu của nhà, nó trước giờ không tới." Bố Mạnh cười khổ, thở dài một hơi, "Nó trước sau đều oán tôi, cái này không thể nói cởi bỏ là cởi bỏ được."

"Không cần gấp, từ từ." Mẹ Mạnh ôm cánh tay của chồng, dựa đầu vào vai ông, chậm rãi nói, "Chúng ta còn thời gian đền bù, chờ Hành Chu suy nghĩ cẩn thận đi."

Bố Mạnh ôm vợ, trấn an bà cũng như trấn an bản thân, "Cũng chỉ có thể vậy."

Mẹ Mạnh xoay tròng mắt, ngẩng đầu hỏi anh, "Ông nói Hành Chu dẫn theo tiểu cô nương nào?"

Bố Mạnh không do dự, buối miệng nói: "Là nha đầu Hạ gia."

Hai vợ chồng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, trao nhau một cái ánh mắt, rồi nở nụ cười.

_____________

Hạ Tang Tử theo Mạnh Hành Chu đi vào, có người phục vụ mặc áo choàng đến tiếp đón bọn họ, thái độ so với phục vụ khách quý còn khách khí hơn.

Nhân lúc người phục vụ đi lấy trang phục cưỡi ngựa mới, Hạ Tang Tử thả đồ uống xuống, nhỏ giọng hỏi người đối diện, "Ba tuổi, trang trại ngựa này là của nhà anh sao?"

Mạnh Hành Chu "Ừ" một tiếng, không quá muốn tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi, "Em biết cưỡi ngựa không?"

"Đương nhiên biết, trước kia anh còn thua tớ đấy, đã quên rồi sao." Hạ Tang Tử khó có khi được kiêu ngạo, trêu chọc anh, "Không chỉ cưỡi ngựa, còn có bắn súng nữa, anh không so với em được đâu."

Hai nhà Mạnh Hạ quan hệ rất tốt, ông Hạ lại là người thích giơ đao múa kiếm, từ nhỏ đã dẫn theo Hạ Tang Tử cùng chơi, loại huấn luyện thể năng này không có hại, ngược lại cũng rèn luyện thân thể và phòng thân, nên bà Hạ cũng không phản đối.

Sau đó Mạnh Hành Chu lại chơi cùng Hạ Tang Tử, ông niệm tình cảm của chiến hữu cũ, coi anh như cháu trai của mình, đối xử với hai đứa đều bình đẳng, Hạ Tang Tử học cái gì, anh cũng học cái đó.

Cưỡi ngựa, bắn súng, đấu vật, Hạ Tang Tử luôn là người nhập môn nhanh nhất, Mạnh Hành Chu phần lớn đều không thể so với cô.

Nhưng sau đó, Hạ Tang Tử lại thường bị Mạnh Hành Chu phản chiêu.

Bây giờ Mạnh Hành Chu mỗi ngày huấn luyện ở trường quân đội, muốn thắng anh sợ là không có khả năng, khoảng cách của hai người bây giờ đã là một khoảng lớn rồi.

"Chút nữa rồi xem." Mạnh Hành Chu khẽ nhếch mi, "Xem kỹ thuật của em đến trình độ nào rồi."

Hạ Tang Tử cũng có đoạn thời gian không cưỡi ngựa, bị Mạnh Hành Chu kích thích sự thắng bại, ý chí chiến đấu sôi sục nói: "So thì so, anh thua thì cũng đừng mất mặt quá đấy."

"Em mới là đừng có mà khóc."

Hai người thay quần áo xong, mang đồ bảo hộ lên, rồi tiến vào trại nuôi ngựa.

Trời đã tối, bên ngoài tuyết đã rơi, người phục vụ đóng cửa sổ trên mái nhà lại, bên ngoài nháy mắt biến thành trong nhà, ngăn cản khí lạnh ở bên ngoài.

Trại nuôi ngựa được xây dựng dựa theo quy kiến tạo của quy cách thi đấu cưỡi ngựa, sân rất lớn, liếc mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Tuy nói hôm nay được Mạnh Hành Chu không rõ nguyên do dẫn đến đây, ở công viên giải trí chơi cả ngày, vốn có chút mệt, nhưng giờ khắc này, Hạ Tang Tử cảm thấy trận này vẫn phải vận động một phen, nếu có thể thắng được Mạnh Hành Chu thì càng tốt.

Không có sự vui sướng nào bằng vận động một hồi, nếu lấy được hạng nhất thì càng hả giận.

Cái gì mà tái hôn, cái gì mà gia đình tan vỡ, tất cả đều đi gặp quỷ đi thôi.

Người huấn luyện ngựa chọn vài con tới, để hai người chọn.

Hạ Tang Tử chọn một con ngựa màu trắng, nhìn rất dịu dàng thuần lương, cực kì thuận mắt.

Mạnh Hành Chu tương đối tuỳ ý, chọn một con màu đen, trực tiếp bước lên bàn đạp, duỗi chân ngồi lên trên, con ngựa đen tính nết có chút nóng nảy, tựa hồ như không thích bị người khác cưỡi, kiềm chế không phát giận, giống như tuỳ thời cơ sẽ điên cuồng phóng đi.

Mạnh Hành Chu kéo dây cương, còn tính thành thạo, anh nhìn ngựa không an phận, ngẩng đầu nhìn Hạ Tang Tử, "Anh chạy một vòng trước đây."

Hạ Tang Tử đang được ngừoi phục vụ trợ giúp leo lên ngựa, cùng ngồi ở cùng độ cao với anh, cô cúi đầu nhìn con ngựa đen không an phận, "Hay anh đổi con ngựa khác đi."

Mạnh Hành Chu đang so sức mạnh với con ngựa này, ngựa càng khó thuận, sự cố chấp của anh càng mãnh liệt.

"Không cần, chạy một vòng là được."

Nói xong, Mạnh Hành Chu hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhấc chân đá một cái, con ngửa đen ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, như một trận gió, rồi lao về phía trước.

Hạ Tang Tử ngồi bên cạnh, chiếc mũ trên đầu bị cơn gió do con ngựa đen chạy nhanh quá, thổi xuống trên mặt đất.

Tính tình con ngựa này cũng dữ dội quá, chỉ là có chút giống Mạnh Hành Chu.

Hạ Tang Tử ở một bên cảm thán, một bên cầm lấy mũ do người phục vụ đưa, lại đội lên, cô đang chuẩn bị đuổi theo Mạnh Hành Chu, động tác anh lại nhanh hơn, đã cưỡi ngựa trở về.

Con ngựa đen so với vài phút trước đã ngoan hơn không ít, tuy rằng vẫn còn nhìn có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không tức giận lung tung.

Hạ Tang Tử kinh ngạc nhìn anh, lên tiếng hỏi: "Anh làm gì nó thế?"

Mạnh Hành Chu kéo dây cương, duỗi tay sờ đầu nó, ngôn ngữ khó nén ngông cuồng, "Nói cho nó ai mới là bố nó."

"....."

Mạnh Hành Chu nhìn Hạ Tang Tử đang điều chỉnh, ánh mắt trầm xuống, "So một chút?"

Hạ Tang Tử ngồi thẳng eo, nhận lấy dây cương trên tay người phục vụ, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, "Đến đây đi."

Người phục vụ lấy lá cờ nhỏ, đứng ở nép bên đường, giơ cao tay phải, đếm 3,2,1, cuối cùng hô lên, Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu cơ hồ từ vạch xuất phát chạy cùng một tốc độ, phóng về phía trước.

Bên tai toàn là tiếng gió gào thét, Hạ Tang Tử mắt thấy Mạnh Hành Chu sắp vượt qua, tập trung tinh thần gia tăng tốc độ, con ngựa chịu đã kích, bốn chân chạy càng nhanh, Hạ Tang Tử ngồi trên người nó, cả người lắc lên lắc xuống, nhưng lại không khó chịu, chỉ cảm thấy thống khoái.

Chạy một vòng, Hạ Tang Tử vẫn chậm hơn Mạnh Hành Chu vài giây, ngày thường nhìn tính tình cô tốt, kỳ thật là tính tình cái gì cũng không chịu thua, ồn ào còn muốn tiếp tục.

Mạnh Hành Chu không có ý kiến, chờ ngựa nghỉ ngơi tốt, lại cùng Hạ Tang Tử chạy vòng thứ hai, anh không hề có ý nhượng bộ, Hạ Tang Tử vẫn chạy không lại anh.

Cứ như vậy 5 vòng, cuối cùng ngựa đứng im, Hạ Tang Tử mới chịu thôi. Lúc từ trên ngựa đi xuống, hai chân đã muốn nhũn ra, đi đường đều có chút phiêu.

Mạnh Hành Chu hàng năm huấn luyện, thể lực tốt hơn cô, đỡ cô về khu nghỉ ngơi, cố ý chọc, "Còn muốn so sao? Ngựa trong chuồng nhiều lắm đấy."

Hạ Tang Tử nhận thua, xua tay từ chối, lấy tư thế ngay đơ mà nằm liệt trên ghế, mỗi khi nói chuyện đều muốn lao lực, "Không thể so, sinh viên trường quân đội mấy người đều là quái vật."

Mạnh Hành Chu nhìn người phục vụ một cái, người phục vụ hiểu ý, buông thức ăn và đồ uống, xoay ngừơi rời khỏi bãi tập, thuận tiện đóng cửa luôn dùm hai người.

"Có mệt không?" Mạnh Hành Chu nghiêng người, lấy quả lê trong mâm trái cây, đặt bên miệng cô, giống như hầu hạ đại tiểu thư, "Há mồm, cái này ngọt lắm."

Hạ Tang Tử rất hưởng thụ, tận hưởng sự phục vụ VIP hiếm có của Mạnh thị. Cô há miệng cắn miếng lên, ngọt lành mọng nước ngập trong khoang miệng, trong nháy mắt như chảy vào tim.

Hạ Tang Tử thoả mãn híp mắt, nuốt miếng lê xuống, xoa chân của mình, nói thầm: "Tớ hôm nay rõ ràng đi chơi, kết quả còn mệt hơn cả trường huấn luyện."

"Vậy đi thôi."

"Nhanh vậy, tớ còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu."

Mạnh Hành Chu từ trên ghế đứng lên, đến bên người cô, cúi người nhìn cô, "Thừa dịp mệt chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi, có thể ngủ ngon hơn."

Hạ Tang Tử chớp mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng lại, ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.

Mạnh Hành Chu dùng tay chống lên thành ghế, cúi đầu giải thích, "Mệt mỏi cả ngày, đúng là đáng tiếc, em không rãnh nghĩ những việc khác."

"Anh không phải nói muốn lấy lại chút lãi sao?"

"Em thua anh 5 vòng, điểm lãi này anh đủ ăn một năm."

Hạ Tang Tử ngẩn ra.

Thì ra đây mới là mục đích của anh.

Khó trách buổi tối rồi con mang cô tới trại nuôi ngựa, cố ý nói chuyện kích cô thi đấu với anh.

Khó trách anh biết rõ tâm tình cô không tốt, lúc đua ngựa, cũng không có ý nhường, ngược lại làm cô bại thảm.

Khó trách anh hiểu được thể lực cô căn bản không chịu nổi nhiều vòng như vậy, còn muốn so trận này đến trận khác với cô, không cho cô bất kì cơ hội nghỉ ngơi.

Anh một bước cũng không nhường, thì ra muốn cô mệt mỏi.

Thể lực tiêu hao, cực kì mệt mỏi, về nhà gối đầu là có thể ngủ yên, ít nhất đêm nay, không cần nghĩ những việc khác.

Hạ Tang Tử rũ mắt, dùng tay che khuất đôi mắt, trong lòng nảy một cỗ ghen tuông không thể nói nên lời.

Mạnh Hành Chu thấy cô bất động, giơ tay sờ đầu cô, trấn an: "Bây giờ có thể về nhà ngủ chưa?"

Hạ Tang Tử liều mạng gật đầu, nỗ lực nuốt nước mắt trở về, quay đầu chống lưng ghế ngồi dậy.

Lão Trương mới làm hải sản ở phòng bếp, đẩy cửa đi vào, nhiệt tình nói: "Hành Chu à, chơi mệt rồi sao, mau nếm thứ, chú kêu phòng bếp làm đấy, cho hai đứa ăn khuya, ngon lắm. Chú nói cháu nghe, đầu bếp này là chú đào từ nhà hàng năm sao đấy, cháu hôm nay tới thật đúng lúc, ngày mai ông ta nghỉ....."

Nói còn chưa xong, lão Trương ngẩng đầu nhìn trên ghế phía trước, Mạnh Hành Chu khom lưng rũ đầu, một bàn tay xoa đầu tiểu cô nương, nửa người trên của tiểu cô nương bị Mạnh Hành Chu ngăn trở, tư thế này, nhìn thế nào cũng có gian tình.

Lão Trương nghĩ thầm mình đúng là làm hỏng việc, ôm đĩa hải sản chuyện về chỗ phía sau, muốn bao nhiêu thức thời liền có bấy nhiêu, "Quấy rầy rồi, hải sản có cái gì ngon, một chút đều cũng không ăn được, hai người tiếp tục, tiếp tục, nhìn chú làm này, nên tỉnh lại thôi."

"......"

"....."

Hạ Tang Tử nghĩ thầm xong rồi, đẩy Mạnh Hành Chu ra, từ trên ghế đứng lên, đang muốn đi lên giải thích, chỉ nghe lão Trương cực kì vui vẻ, ôm lấy đĩa hải sản năm sao, thở dài một hơi.

"Bây giờ người trẻ tuổi đúng là có sức sống, Mạnh gia sắp có hậu rồi."

Hạ Tang Tử: "....."

Đúng là đau trứng mà.