Bạn đã bao giờ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay chưa.
Sương mù xanh thẳm, cánh máy bay vạch qua tầng mây, từ biệt cảm giác mất trọng lượng khi vừa cất cánh, là thân tại chốn cao yên bình an tĩnh.
Thích cảm giác ở trên mây, nhìn xuống đẹp hơn so với ngửa mặt trông lên.
Trước kia cũng là vì chạy concert toàn cầu, lịch trình xoay liên tục, thời gian trên máy bay đều dùng để ngủ.
Lần này thì khác, Biên Bá Hiền lộ vẻ phấn khích dị thường.
Mặc dù bám cửa ngó nghiêng thế nào cũng chỉ có trời và mây, cũng vẫn vui tươi hớn hở ngắm không chán.
Dẫu sao nhàm chán tới đâu cũng dễ coi hơn bản mặt nhăn nhó kia của Phác Xán Liệt.
Ở sân bay tâm trạng đã không yên, lên máy bay hồn càng biến mất, tay chân luống cuống hận không thể xoắn xuýt lớp da dưới quần.
Nữ tiếp viên hàng không tưởng hắn khó chịu ở đâu, hỏi mấy lần có cần chăn và nước ấm không.
“Chủ tịch đại nhân, cho hỏi đây là lần đầu tiên ngài đi máy bay sao?”
Biên Bá Hiền dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ sang người hắn, cho rằng để hắn hòa hoãn một lát sẽ ổn, kết quả hình như càng ngày càng luẩn quẩn.
Thật ra Biên Bá Hiền cũng hiểu được, nếu bảo cậu đi gặp mẹ mình, chắc chắn cậu đã nhảy khỏi máy bay ngay lập tức.
Cái kiểu không đeo dù nhảy ấy, ai thích chết thì người nấy chết.
Phác Xán Liệt không hé răng.
Rõ ràng lắm ư, hắn khắc chế lắm rồi mà.
“Từ Seoul đến Los Angeles mười mấy tiếng lận, anh định như vầy mãi à?”
Cầm tay Phác Xán Liệt đặt lên đùi mình, lòng bàn tay đã đổ lớp mồ hôi mỏng.
Biên Bá Hiền lại đau lòng, nắm chặt ngón tay hắn, kéo lên muốn áp lên má, “Tám với em nhé? Hửm?”
“Chú ý chút.”
Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói, điềm nhiên rụt tay về.
Hắn để tâm phương diện này hơn Biên Bá Hiền, trước khi đi còn nghiêm túc hỏi cậu có muốn bao trọn máy bay không.
Hết cách, chỉ tại nổi tiếng quá thôi.
Lỡ bị nhận ra, hoặc là bị kẻ khác cố ý chụp những ảnh không nên… Tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trong khoang hạng nhất tính luôn hai bọn họ thì tổng cộng chưa tới mười người, phân nửa đều là lứa dì lứa bà, căn bản không ai nhìn qua bên này.
Dù thế hắn vẫn không yên tâm, hơn nữa còn là dưới tình huống mình đang rất lo lắng.
“Không sao đâu…”
Trong lòng Biên Bá Hiền mỹ mãn, lần nữa nắm tay hắn, khẽ khàng gọi tên hắn, “Phác Xán Liệt!”
“Gì…”
“Em yêu anh!”
Lời tỏ tình bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, tóm gọn tâm hồn thiếu nữ của gã đàn ông trung niên.
Phác Xán Liệt cúi thấp đầu, khóe miệng giật giật, đấu tranh không có kết quả, dứt khoát điên cuồng cong môi.
Biên Bá Hiền nhoài người đến bên tai hắn thầm thì, “Em đáng yêu không? Mẹ chúng ta sẽ thích em nhỉ…”
“Đừng nghịch…”
Gỡ người đang níu lên mình ra, trong mắt là ý cười không che nổi.
“Anh hôn em một cái em sẽ không nghịch.”
Biên Bá Hiền cười hề hề, bị gỡ ra lại dán lên, dính như miếng bánh mật đẩy mãi không rụng, “Hôn em một cái… hôn em một cái đi…”
Phác Xán Liệt bị mè nheo đành bó tay, cầm áo khoác đắp trên đùi Biên Bá Hiền lên, che kín mặt cả hai, mổ một cái thật nhanh lên môi cậu, cấp tốc rời đi.
“Tiểu Ba,”
Có chút bất đắc dĩ nhưng không thể trách móc, ôn tồn nói, “Ngoan nào, đừng nghịch nữa.”
Biên Bá Hiền ngồi thẳng lưng, trùm áo khoác lên đầu, thanh âm cách lớp áo ồm ồm.
“Em cũng biết hồi hộp mà, sắp đi gặp một người hoàn toàn xa lạ đó.
Bà ấy và con ruột còn không hòa giải, liệu có chấp nhận một đứa chưa từng gặp mặt như em không? Nếu mẹ anh biết mối quan hệ của chúng mình, liệu em có bị xách chổi đuổi đi không?…”
“Không đâu.”
“Hả?”
Vốn chỉ lảm nhảm một mình, ai dè Phác Xán Liệt sẽ trả lời thật.
Biên Bá Hiền đã nghĩ kỹ trước khi đi, chỉ cần Phác Xán Liệt và mẹ anh ấy không tới mức cạch mặt muôn kiếp, thế thì quan hệ giữa cậu và Phác Xán Liệt, dù lần đi này không nói, cũng không thể giấu giếm cả đời đi.
Trước lúc Phác Xán Liệt tiếp nhận Phác thị, công ty vẫn luôn do mẹ Phác quản lý, vậy hẳn là một người phụ nữ kiên cường rồi.
Phỏng chừng khỏi cần ra tay cũng có thể khiến cậu tan xương nát thịt, không hề gì, dù sao da mặt cậu cũng dày, cậu còn không thể rời bỏ Phác Xán Liệt, vả lại tuổi trẻ mà, tiêu hao đi.
Chẳng qua không biết ngộ nhỡ hai mẹ con khôi phục quan hệ, mẹ Phác không tán thành chuyện bọn họ, chơi trò hai chọn một cẩu huyết, trong lòng Biên Bá Hiền không xác định nổi.
Quá nhiều sự ‘không biết’, bộ phim cẩu huyết khổ vì tình lúc tám giờ, lại đều là tinh hoa chắt lọc từ cuộc sống.
Điểm ngược dày đặc biến thành cái hõm, thật sự đụng trúng sẽ biết, nếu như có thể giống như phim truyền hình, thì vô cùng may mắn rồi.
Một câu “không đâu” đã làm cậu an tĩnh đi nhiều, ai ngờ lại tiếp một cú động trời, “Có anh ở đây, nên mọi lo lắng đều là dư thừa.”
Đệt.
Biên Bá Hiền thề, chỉ tại đang trên máy bay, hơn nữa nữ tiếp viên qua đưa bữa ăn.
Nếu không ở nơi hơi hơi bí mật, tỉ như nhà vệ sinh, phòng trang điểm, hậu trường concert, hay dù là băng sau xe taxi, cậu cũng muốn che mắt tài xế mà cho Phác Xán Liệt nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng.
Hormone quấy phá quỷ tha ma bắt này.
Anh bồ ngọt ngào quỷ tha ma bắt này.
Thời điểm ăn cơm Phác Xán Liệt đã thanh thản hơn đôi phần, biết một phe mềm mại rồi, phe kia sẽ trở nên mạnh mẽ.
Không cần quá lợi hại, để người trong lòng biết bạn đáng tin cậy là được.
Biên Bá Hiền cầm đũa chọt tới chọt lui, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, cắn một cái mà không hợp khẩu vị thì đều chất hết sang đĩa Phác Xán Liệt, rồi lại gắp thịt và tôm của hắn về.
Phác Xán Liệt tùy cậu, chỉ không sao nghĩ tới, một Biên Bá Hiền ngày trước đút gì ăn nấy kỳ thực là quỷ kén cá chọn canh.
Hơn nữa gần đây càng ngày càng nặng.
Cướp cả đống nhưng ăn chưa được mấy miếng, Phác Xán Liệt miễn cưỡng nhét cho vài lát trái cây rồi cũng không khuyên nữa.
“Oáp… Thành Thiên Sứ ơi, tui tới đây…”
*Thành Thiên Sứ (City of Angels) là tên gọi khác của thành phố Los Angeles
Không hiểu sao ngủ thiếp đi, bị âm báo nhắc nhở sắp đến đánh thức, biếng nhác ngáp một cái, ngoài khung cửa là phong cảnh ngày một rõ ràng.
Đụng đụng Phác Xán Liệt đang đọc sách kế bên.
????rang gì mà ha???? ha???? thế ++ ????r????m????ru ????ện.???????? ++
“Anh xem điểm đen nhỏ xíu to bằng hạt mè biến thành những tòa cao ốc kìa, thần kỳ ghê há?”
“Em là trẻ con à?”
Phác Xán Liệt không thèm ngẩng đầu, khái niệm gần to xa nhỏ quá phổ thông, có gì hay để nhìn.
“Mỗi lần ngồi máy bay em đều cảm thấy thần kỳ.
Nhưng bên cạnh nếu không phải thành viên thì là quản lý, sợ nói ra họ sẽ nghĩ em ngây thơ chưa trải cảnh đời.
Hôm nay vất vả lắm mới có người chia sẻ cùng, mà anh còn nói như vậy.
Haiz…”
Biên Bá Hiền lắc lắc đầu, nghiêng qua ngắm phong cảnh một mình, “Bái bai ngài, lát xuống máy bay em sẽ đến Hollywood đóng phim với Scarlett Johansson, không chơi với anh đâu.”
Nom có vẻ không đúng lắm, chẳng biết Phác Xán Liệt đã khép sách ghé lại gần tự bao giờ, nghiêm túc phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ hồi lâu, sau đó xoa tóc cậu, cười như dỗ con.
“Thần kỳ thật nha.”
“Khó khăn lắm mới có được một chuyến, anh dẫn em đi dạo vài điểm tham quan nha? Bảo tàng tượng sáp Madame Tusseaud’s chịu không?”
“Đến Disneyland Cali nhé? Đó là Disneyland đầu tiên trên thế giới, chơi vui hơn bất cứ đâu luôn, tối còn bắn pháo hoa nữa…”
“Chẳng phải em muốn đi Hollywood sao? Anh dẫn em tới đó xem có Scarlett Johansson không ha…”
“Hay là… em từng ăn khoai tây chưa? Gần đây có một chợ nông nghiệp…”
Sắp tới địa điểm, câu chữ của Phác Xán Liệt trở nên đặc biệt dày đặc đồng thời bắt đầu nói xàm nói nhảm.
Nơi bọn họ gần tới là một ngôi biệt thự ngoại ô Los Angeles, xem như là nhà cũ của họ Phác, là chốn mà gia đình bốn người từng sinh sống.
Phác Xán Liệt sinh ra và trải qua tuổi thơ tại đây, lúc trẻ mẹ Phác có nói muốn dưỡng lão ở chỗ này.
Tới cũng tới rồi, ngoại trừ người khắng khít kết tóc mai với bà ấy đã tạ thế, thì tất thảy vẫn như xưa.
Biên Bá Hiền trông thấy từ đằng xa, khiêm tốn xa hoa có nội hàm, chẳng qua dường như hơi cao vời vợi.
Nhảy nhót về phía căn nhà ấy, hóa ra thuở bé Phác Xán Liệt sống ở nơi như vậy, thảo nào khí chất cao quý bẩm sinh.
Đẩy cái người càng đi càng chậm kia tiến lên, lắc lư cánh tay hắn, “Chu choa ~ y chang lâu đài luôn! Anh là hoàng tử hả?”
“Em ăn khoai tây không?”
“Khụ khụ…”
Biên Bá Hiền thu hồi nụ cười, vỗ vai hắn, tình ý sâu xa, “Ngài Phác Xán Liệt, đừng để em coi thường anh.”
Loại trình độ đả kích ngôn ngữ này đối với Phác Xán Liệt mà nói giống như là “Anh vào chưa? Vào hết chưa? Sao em không có cảm giác gì thế?”
Đơn giản là cực kỳ nhục nhã.
Để chứng minh mình to dài, sai sai, phải là kiên cường dũng cảm, bèn ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước cửa, nhấn chuông cửa ‘reng reng’ đanh thép.
Thật ra thì chìa khóa cửa nhà ở ngay trong túi, chẳng qua không biết có đổi khóa hay chưa, vả lại gần mười năm không gặp, đột nhiên tỉnh bơ mở cửa bước vào không phải là rất quái lạ ư.
Có lẽ chỉ bằng khoảng thời gian một con bướm bay từ đóa hoa này đến đóa hoa kia, Phác Xán Liệt lại phảng phất như hạt giống nhú mầm ra khỏi đất trở thành cây cổ thụ xum xuê lá.
Nỗi sốt ruột thấp thỏm nhanh chóng diễn biến thành ảo tưởng trốn tránh, giờ khắc này hắn chỉ hy vọng người nọ đã hết ở nơi đây, hoặc là đã ra ngoài mua đồ.
Cứ như, hắn chưa chuẩn bị xong gì cả.
“Đừng như cô dâu đến lễ cưới rồi mới muốn chạy trốn chứ, đúng không ông chồng già.”
Biên Bá Hiền vuốt lưng hắn, trong lòng kích động không thôi.
Chẳng biết có phải ảo giác không, hình như cậu nghe thấy một tiếng “Tới đây”, sau đó là tiếng bước chân dần đến gần, tiếng mở khóa, cửa kéo ra.
Cũng may Thôi Mẫn Tú mở cửa kịp thời, nếu không trên trái đất có thể sẽ xuất hiện thêm hai người bởi vì nhịp tim quá nhanh mà đột tử.
Biên Bá Hiền không xem giờ, đại khái cỡ ba bốn giờ chiều Los Angeles.
Thôi Mẫn Tú hẳn là ngủ trưa mới dậy, tuy chỉ mặc đồ ngủ, cũng không khó nhìn ra vóc dáng tuyệt đẹp, tóc tùy tiện vén lên, có loại hấp dẫn trưởng thành.
Mẹ của Phác Xán Liệt, theo lý thì chắc hơn năm mươi cái xuân xanh rồi, nhưng được bảo dưỡng cứ như thiếu phụ ngoài ba mươi vậy.
Hai người vừa nhìn là biết mẹ con, cặp mắt quả thực đúc ra từ một khuôn.
Hai đôi mắt tương đồng đối diện nhau không chớp lấy một cái, chẳng hề gợn sóng lại tựa như chất chứa sóng gió kinh hoàng.
Biên Bá Hiền giữa bầu không khí quỷ dị này thế mà lại trào dâng một ý tưởng biến thái: Phác Xán Liệt mặc đồ nữ chắc đẹp lắm.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, thế sự xoay vần, mắt có hơi khô.
Thôi Mẫn Tú dời đường nhìn trước, ánh mắt rơi lên Biên Bá Hiền đang một mực cúi đầu, gắng sức khiến mình tàng hình, cẩn thận nhìn mặt, ánh mắt liền thay đổi ý vị.
Mở miệng là giọng nữ rất hàm súc.
“Con là… Biên Bá Hiền?”.